Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 627 TÔN KÍNH DOANH TỬ KHÂM NHƯ MỘT VỊ THẦN!
BẢO HỘI TRƯỞNG CÚT RA ĐÂY rung tâm vật lý quốc tế là một tổ chức khoa học kỹ thuật thành lập vào năm 1932.
Vị hội trưởng đầu tiên là người từng nhận Giải thưởng Khoa học Vật lý Quốc tế.
Mục đích chính là giúp các nhà khoa học vật lý ở các quốc gia khác nhau, cũng như hỗ trợ thế hệ trẻ, giúp ngành vật lý càng thêm phát triển.
Nhưng đã gần trăm năm trôi qua, chức vụ hội trưởng và các lãnh đạo cấp cao.
khác đã được thay đổi nhiều lần, một số lãnh đạo cấp cao thậm chí còn không hiểu về vật lý, không phải ai cũng giữ được nguyện vọng ban đầu.
Tả Lê chợt nhận ra rằng mình đã quên mất một vùng đất màu xám.
Trong giới học thuật từng xảy ra chuyện như vậy.
Đại học Đế đô cũng từng có chuyện như thế.
Trong một hạng mục thí nghiệm, thầy hướng dẫn giúp nghiên cứu sinh của mình hoàn thành thí nghiệm sau đó lấy hết toàn bộ kết quả.
Nghiên cứu sinh không thể tốt nghiệp, cũng không dám tố cáo chuyện này.
Chỉ có điều, Tả Lê không ngờ rằng chuyện đó lại có thể xảy ra với Doanh Tử Khâm, càng không nghĩ rằng ở một nơi như Trung tâm vật lý quốc tế cũng xảy ra chuyện này.
Đây hoàn toàn là ăn cắp!
Tả Lê nhìn chằm chằm vào cái tên Elizabeth Laurent kia khoảng năm giây thế rồi nhấc máy gọi đến số điện thoại chính thức của Trung tâm vật lý quốc tế.
Chuông điện thoại vang lên năm hồi mới thấy đầu dây bên kia nhận cuộc gọi: “Xin chào, giáo sư Tả Lê.” “Lúc đầu các người nói thế nào?
Luận văn của học sinh tôi không được duyệt đồng thời bị trả về” Tả Lê kiềm chế sự tức giận của mình: “Vậy tại sao các người lại đăng bài luận văn của trò ấy trên tạp chí khoa học của mình dưới tên của một người khác?” “Bởi vì Elizabeth là người của gia tộc Laurent, quyền thế hơn người, Đại học Đế đô của chúng tôi không thể so sánh được nên các người bắt nạt học sinh của chúng tôi ư?!” “Xin chào, giáo sư Tả” Nhân viên công tác dừng một chút, lịch sự nói tiếp: “Chúng tôi hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì, Trung tâm vật lý quốc tế luôn luôn công bằng.
Có phải là anh đã nhầm rồi không?” “Nhầm sao?” Tả Lê cười tức giận: “Được, các người hãy nhớ cho kỹ những lời này” Anh ta cúp điện thoại, không kìm chế được tức giận, lập tức mở điện thoại của mình đặt một chuyến bay đến nước M.
Tả Lê thu dọn vài thứ đơn giản rồi vội vã đi ra ngoài “Ấy ấy ấy, lão Tả." Thầy Trần đuổi theo: “Đã muộn thế này rồi, cậu đi đâu vậy?” “Tôi đến Trung tâm vật lý quốc tế ở nước M” Tả Lê kiềm chế cơn tức giận: “Luận văn của trò Doanh bị người ta mạo danh thay thế, tôi không thể để em Ấy mang tiếng đạo văn.” Tạp chí do Trung tâm vật lý quốc tế xuất bản chỉ sớm hơn một tuần so với tạp chí của Trung tâm cơ cấu Thiên thể mà anh ta gửi đi thẩm tra.
Sau khi quyển tạp chí thứ hai xuất bản trên toàn cầu, cả cộng đồng học thuật sẽ biết rằng có hai bài luận văn giống hệt nhau.
Trung tâm vật lý quốc tế đã thành lập rất lâu, hơn nữa Doanh Tử Khâm vẫn còn là người mới trong giới học thuật.
Dù cô có là tổng quán quân của ISC mùa đầu tiên năm ngoái thì cũng sẽ không có ai tin cô.
Điều này sẽ chấm dứt con đường nghiên cứu của cô.
Vẻ mặt thầy Trần thay đối: “Kẻ mạo danh là ai thế?
Ai lại to gan như vậy?” Luận văn của Doanh Tử Khâm mà cũng dám trộm.
“Người của gia tộc Laurent." Tả Lê đẩy cửa ra, giọng điệu nhấn mạnh: “Dù có là gia tộc Laurent thì cũng không được.” x.* Cùng thời điểm, trên núi Tùng.
Trận chiến kết thúc, gió êm sóng lặng.
Thi thể của đại trưởng lão nhà họ Tạ không cần Doanh Tử Khâm phải bận tâm.
IBI cũng có các thám viên và thám trưởng đóng quân ở Đế đô.
Sau khi Phó Quân Thâm ra lệnh, bọn họ nhanh chóng đến và mang thi thể của đại trưởng lão nhà họ Tạ đi.
Đệ Ngũ Nguyệt lại bố trí một trận pháp, dọn dẹp sạch sẽ đỉnh núi, sau đó xuống núi cùng với Doanh Tử Khâm.
Nhóm thầy bói kia không hề rời đi mà đứng đợi ở lối vào của khu danh thắng, khi thấy cô gái ra ngoài, tất cả đều bước đến nghênh đón.
Những thầy bói lúc trước lên tiếng chỉ trích Doanh Tử Khâm đều thấy rất xấu hổ, liên tục nói xin lỗi.
“Cảm ơn đại sư!” “Cảm ơn đại sư đã cứu tôi trong lúc tình hình nguy cấp!” “Nếu như hôm nay không có đại sư ở đây, e rằng lão già họ Tạ kia đã thành công rồi.” Trước khi Doanh Tử Khâm nói ra đại trận tế thiên, bọn họ đều chưa từng nghe nói về nó, thật uổng công bọn họ lăn lộn trong giới bói toán từng ấy năm.
Đối với tất cả mọi người mà nói, khí vận là thứ vô cùng quan trọng, nếu không thì ngành giải trí đã chẳng có câu “Nổi tầm tầm thì có thể dựa vào nâng đỡ, còn muốn tiếng tăm vang dội thì phải xem số mệnh”.
Khí vận của những thầy bói quan trọng hơn người thường, bởi vì bọn họ thường xuyên giúp người khác thay đổi nhân quả.
Nếu như bị nhà họ Tạ cướp mất, tuổi thọ của bọn họ cũng sẽ giảm theo.
Tất cả mọi người đều sợ hãi.
Một ông lão nhìn cô gái một lượt từ đầu đến chân, hai mắt ông ta sáng ngời, lập tức bước tới, cung kính nói: “Xin hỏi vị đại sư này, có phải cô chính là vị đại sư mấy tháng trước đã chém con mãng xà ở Đế đô?” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, không hề giấu giếm, gật đầu: “Ừm.” “Hóa ra thật sự là đại sư!” Ông lão vô cùng ngạc nhiên: “Không biết đại sư thuộc môn phái nào?
Là phái Huyền Không hay là phái Bát Trạch?” Ngày này, trong giới phong thuỷ có bốn môn phái lớn.
Phái Bát Trạch có lịch sử lâu đời, có thể là bắt nguồn từ thời nhà Đường hơn một nghìn năm trước.
Doanh Tử Khâm suy nghĩ một chút: “Tôi học từ rất nhiều nơi nên có lẽ không tính thuộc môn phái nào cả.” Trước khi cô đến Trái đất, chuyện phong thủy bói toán ở phương Đông đã rất phát triển.
Đệ Ngũ Nguyệt ưỡn ngực, tự hào: “Đây là sư phụ của tôi.” “Đại sư là sư phụ của Nguyệt tiểu thư sao?” Ông lão kinh ngạc, càng thêm cung kính: “Tiền bối xin nhận của tôi một lạy.” Giới bói toán và giới cổ võ xưa nay đều giống nhau.
Người nào có thực lực cao hơn, dù là trẻ tuổi đều được gọi một tiếng tiền bối.
Hôm nay cô chặt đầu đại trưởng lão của nhà họ Tạ, hay ngày hôm đó cô chém con con mãng xà, thủ đoạn của cô đã đủ để khiến bọn họ tôn trọng cô như một vị thần.
“Khách sáo rồi” Doanh Tử Khâm lui về phía sau bước, tránh sự kính lễ của ông lão: “Thời gian không còn sớm nữa, mọi người.
cũng nên về thôi.” Hiển nhiên các thầy bói vẫn còn lưu luyến nhưng đều lần lượt chào tạm biệt.
Nếu là sư phụ của Đệ Ngũ Nguyệt, sau này bọn họ vẫn có thể gặp được cô.
Trong bãi đậu xe, có một chiếc Maserati màu đen.
Phó Quân Thâm mở cửa xe, cặp mắt đào hoa nhướng lên: “Yểu Yểu, lên xe.” Đệ Ngũ Nguyệt sờ lên đầu, hơi ngượng ngùng: “Xin chào bạn trai của sư phụ.” Phó Quân Thâm lườm Đệ Ngũ Nguyệt, cong môi: “Ủa?
Sửa xưng hô rồi à?
Em lại nhận thêm đồ đệ sao?” Doanh Tử Khâm thắt dây an toàn, ngáp một cái: “Tiện tay nhặt về thôi” Phó Quân Thâm lấy ra một miếng chocolate, ném qua: “Được, tiểu đồ đệ, bạn trai của sư phụ tặng quà gặp mặt đây” Đệ Ngũ Nguyệt: “...ˆ Cô ấy lại một lần nữa thấy hoang mang.
Phó Quân Thâm bẻ tay lái: “Đây là đồ đệ thứ mấy của em rồi?” Doanh Tử Khâm suy nghĩ một chút: “Người thứ tư.” Đệ Ngũ Nguyệt: “???” Cái gì?
Cô ấy xếp hàng thứ tư à?!
“Ừ, để anh đoán xem” Phó Quân Thâm mở to mắt, cười nhẹ: “Phong Tu, đệ nhất cổ võ giả, cũng là đồ đệ của bạn nhỏ nhà ta phải không?” Đệ Ngũ Nguyệt mắt chữ o miệng chữ a: “...
Cái gì cơ?” Cô ấy đứng cạnh cửa xe, hai chân như nhũn ra.
Doanh Tử Khâm không chỉ cùng thế hệ với tổ tiên của cô ấy mà còn cùng thế ñiệu#ãñ¿Ệnlteiœ8v8 i3.
“Trưởng quan thông minh quá.” Doanh Tử Khâm nhíu mày, im lặng một lúc: “Đáng tiếc, ngay cả em cũng không biết được ông ấy đang ở đâu.” “Chúng ta sẽ tìm được ông ấy thôi.” Phó Quân Thâm giơ tay, xoa đầu cô: “Cho.
dù không tìm được, vẫn còn có anh, em đừng lo lắng” Doanh Tử Khâm ậm ừ một tiếng: “Chúng ta vẫn còn thời gian.” x.* Cùng lúc đó.
Tổng bộ của IBI.
Các cảnh quay ở trên núi Tùng đều đã bị xóa, các bản sao cũng được gửi thẳng đến chỗ của cục trưởng IBI, Licinius.
Việc quản lý của IBI cũng được chia làm hai bộ phận, một bộ phận là chống tội phạm, một bộ phận khác chịu trách nhiệm khống chế những chuyện siêu tự nhiên.
“Wow, cô em này dữ dội quá.” Sau khi xem đoạn video, Anthony tặc lưỡi đầy hào hứng: “Tôi có thể sao lại một phần đem về thưởng thức không?
Tôi muốn xem thử công phu nước Hoa tập luyện thế nào.” Anh ta cũng rất muốn học công phu nước Hoa.
Nhưng quả thực, không phải tất cả mọi người ở nước Hoa đều có thiên phú cổ võ, chứ đừng nói đến một người phương Tây như anh ta.
Anthony rất hâm mộ Phó Quân Thâm, có thể dùng nội kình để đi trên nước và bay lên trời.
Tay của Licinius dừng lại, anh ta lạnh lùng nói: “Cậu nhìn cho kỹ xem.” “Nhìn cái gì?” Anthony lại nhìn một chút: “Wow, cô em này có thân hình ngon đấy” “Đây là phu nhân của trưởng quan” Licinius nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cậu định lấy bản sao của video về á, không muốn sống nữa à?” Anthony: “...” Mấy giây sau, anh ta đột nhiên có phản ứng và bịt miệng Licinius: “Nếu anh dám nói chuyện này cho trưởng quan, tôi sẽ cắt cổ anh!” Khó khăn lắm anh ta mới có thể trở về từ Đặc khu số 7, tuyệt đối không thể để bị đày đi lần nữa.
Licinius không nói được, chỉ có thể dùng mắt ra hiệu.
Chuyển tiền.
“Ai thèm tin anh.
Lần trước tôi đã bị anh lừa rồi.
Đúng là mặt dày không biết xấu hổ.” Anthony tức giận: “Được rồi, đi đày thì đi đày!
Giờ tôi sẽ đi báo cáo với trưởng quan.” Anh ta lấy điện thoại di động ra gọi cho Phó Quân Thâm: “Trưởng quan, tôi muốn đi Đặc khu số 7, cầu xin được đi đày.” Phó Quân Thâm: “...” Cấp dưới của anh đúng là bị khùng.
Bên kia.
Tám tiếng sau, Tả Lê đã đặt chân đến nước M.
Suốt quãng đường Tả Lê không ăn cũng không ngủ, chỉ mua một ly cà phê đen rồi chạy vội đến Trung tâm vật lý quốc tế.
Ở ngoài cửa đợi đến chín giờ, cửa vừa mở ra, Tả Lê lập tức xông vào.
“Hội trưởng của các người đâu rồi?” Anh ta cười lạnh một tiếng: “Bảo ông ta cút ngay ra đây!”