Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
[Ñ/1/49//17857⁄25) CHẤN ĐỘNG!
TẠ NIỆM, CÔ HUÊNH HOANG TIẾP ĐI?
(đí( hìn thấy chưa?
Nếu vị trưởng lão này không vào Tư Pháp N đường, yên ổn ở nhà thì sẽ không chết” Vân Sơn chỉ văn kiện, “Nếu ông ấy không chết, sống đến hiện giờ không lợi hại bằng Tạ Hoán Nhiên ư?” Giây phút vào Tư Pháp đường, mạng sống đã không thuộc về bản thân nữa rồi.
“Ông tưởng ông ấy không muốn sống à?
Là bởi vì ông ấy đặt mạng sống của các người lên trên bản thân!” Mắt Vân Sơn cũng đã đỏ bừng, “Rõ ràng là hy sinh vì bảo vệ các người, sao các người lại dám nói ra những lời như vậy?” Đại trưởng lão nhà họ Phàn cắn răng.
Câu nói này tựa như một cái tát khiến mặt ông ta đau rát.
“Còn nữa!” Vân Sơn một tay lấy ra một bức chân dung từ trong rương, tay kia bóp cổ của đại trưởng lão nhà họ Phản, áp sát, “Ông nhìn hộ pháp Cổ Mục đi, ông còn muốn nói Tư Pháp đường là rác rưởi, vô dụng, không công bằng, không làm được việc sao?” Đại trưởng lão nhà họ Phàn ngẩn người nhìn bức chân dung.
Ông lão trong bức chân dung có khuôn mặt hiền từ, nụ cười ấm áp.
Ký ức từ rất lâu về trước trong giây phút này như dâng trào.
Đó đã là chuyện hơn 100 năm về trước rồi.
Nhà họ Phản là gia tộc tầm trung, khi ấy nhà họ Lâm, nhà họ Tạ, nhà họ Nguyệt còn chưa trở thành tam đại thế gia.
Lúc bây giờ gia tộc đứng thứ hai và thứ ba bắt tay nhau tấn công gia tộc xung quanh, họ không ngăn chặn được nên đã cầu cứu những thế lực khác.
Nhưng những thế lực khác đều không muốn dính líu đến chuyện này, chỉ có Tư Pháp đường là cử người đến.
Đại trưởng lão nhà họ Phàn nhớ rất rõ, lúc ấy ông ta còn nhỏ, mới chỉ tám tuổi, tu vi có cũng như không.
Vì cứu ông ta, bảo vệ ông ta mà vị hộ pháp tên Cổ Mục này thà bị thương, bị kẻ địch đâm trúng bụng cũng phải đưa ông ta đến nơi an toàn.
Tuy rằng tu vi của Cổ Mục cao cường nhưng trước sau đều là địch, cuối cùng ông vẫn chôn thân nơi chiến trường.
Kẻ địch không để lại thi thể của ông, đốt thành tro rồi ném xuống sông.
Cổ Mục một mình cứu hơn trăm người, nhưng người nhà của ông lại chẳng thể tìm được tro cốt ông.
Những chuyện như vậy không sao kể xiết.
Cũng vì Từ Pháp đường, giới cổ võ hơn 100 năm nay không có những cuộc tranh chấp lớn.
Đại trưởng lão nhà họ Phàn không thể thốt nên lời.
Lúc ông ta hưởng lạc ở gia tộc, có đủ tài nguyên để tu luyện thì mỗi hộ vệ của Tư Pháp đường đóng quân ở biên giới các gia tộc phải sống ở giữa ranh giới sinh tử.
Mệt rồi thì nằm xuống đất ngủ, được ăn cái bánh bao chay nóng đã là rất vui rồi.
Không ai từng nghĩ họ cũng có người nhà, cũng có bạn bè.
“Yên bình của ông, tài nguyên tu luyện của ông, tất cả đều được những người đã chết này đổi lấy, ấy vậy mà từ đầu đến cuối ông lại trách Tư Pháp đường.” Vân Sơn cười lạnh, “Đúng là một kẻ vô ơn!” “Được rồi” Ánh mắt Phó Quân Thâm nhàn nhạt, “Thu dọn đồ đạc, đưa ông ta xuống” Vân Sơn hừ lạnh một tiếng, cũng không nói thêm nữa, cùng Vân Vụ xách đại trưởng lão nhà họ Phàn đang hồn bay phách lạc xuống.
Trong sảnh im lặng như tờ.
Các trưởng lão hiển nhiên cũng đau lòng.
“Tư Pháp đường chủ động cống hiến, hy sinh cho giới cổ võ, vào mồm một vài người nào đó lại thành dòng thứ vô dụng, rác rưởi, không quản được việc." Đại trưởng lão siết chặt nắm đấm, “Chẳng trách người sẵn lòng gia nhập Tư Pháp đường càng ngày càng Ít.” Ai rảnh để đi làm cái chuyện đã vất vả mà còn bị mắng như thế này đâu?
Làm người tốt khó quá.
Cho dù chỉ làm một chuyện không tốt thôi cũng sẽ bị mắng.
Vì không quản được Tạ Hoán Nhiên, toàn bộ hy sinh của Tư Pháp đường đều bị phủ nhận.
Như một trò đùa.
Đại trưởng lão nhắm mất, giọng nói run rẩy: “Tôi cảm thấy đau lòng cho các tiền bối ở dưới suối vàng.” Nếu Cổ Mục, Hứa Vân Phong nơi chín suốt biết được hậu bối hôm nay không chỉ không nhớ đến hy sinh của họ mà ngược lại còn mắng Tư Pháp đường không có bản lĩnh quản Tạ Hoán Nhiên thì họ sẽ cảm thấy thế nào?
“Đại trưởng lão không cần đau lòng” Phó Quân Thâm nhàn nhạt, “Kẻ nói ra được lời này, có suy nghĩ này vốn là kẻ ích kỷ, không biết nghĩ cho người khác.” “Tư Pháp đường không có nghĩa vụ phải bảo vệ ông ta, ông ta cũng không đáng được cứu.” Quân tử quên mình, tiểu nhân đắc chí.
Giới cổ võ suy vong là chuyện hết sức bình thường.
“Quân Thâm” Đại trưởng lão ngẩn người, thấp giọng nói, “Ngày nào đó bọn ta Gïmpéfiniii,etflcènmijrriih căm Vẻ mặt ông trịnh trọng: “Tốc độ tu luyện của cậu rất nhanh.
Tôi tin không đến nrồi năm nữ= cảnniiZtcinihg2(16/zf6ftétra ID [Eirẩnltifän,rbilrfahogffoi cổ võ." Phó Quân Thâm trầm mặc trong chốc lát, cười cười: “Mười năm, biến số quá nhiều” “Tôi đã bảo Tả hộ pháp trông chừng nhà họ Tạ rồi” Đại trưởng lão nói, “Nếu còn tiếp tục xảy ra chuyện này thì bảo những gia tộc khác chuyển đến thế giới thế tục, Tư Pháp đường chúng ta phong tỏa con đường dẫn đến giới cổ võ, sống mái với lão già kia!” Tạ Hoán Nhiên lâu như vậy mà không động đến Tư Pháp đường cũng là vì chìa khoá con đường dẫn đến giới cố võ nằm trong tay Tư Pháp đường.
Không có ai biết.
Không có Tư Pháp đường, giới cổ võ sẽ mãi mãi đóng cửa với bên ngoài.
Vì thế dù Tư Pháp đường có mất đi cao thủ thì địa vị vẫn không bị lung lay.
“Còn chưa đến bước đường đó." Phó Quân Thâm lạnh nhạt nói: “Chúng ta phải tìm một người.” “Ai?” “Phong Tu.” “Phong Tu?
Ông ấy ư?” Đại trưởng lão bật cười, “Chắc hẳn ông ấy đã chết rồi, nếu không sao nhiều năm như vậy vẫn không xuất hiện?” Nhị trưởng lão lại nói: “Đại ca, không phải là không thế.
Quân Thâm nói đúng, cũng có khả năng là tiền bối Phong Tu vẫn còn sống, thế này đi, anh giao cho đồimfifitô s6 f8igôiIBotennehiim@rn/2#£ Tam trưởng lão gật đầu: “Tôi nghe đồn gần đây Tạ Hoán Nhiên đang bế quan, ít nhất là ba tháng.” Đại trưởng lão ngẫm nghĩ một lúc, cũng đồng ý: “Được, cậu và lão tam dẫn đội, tôi đi chuẩn bị đồ.” Ông đứng dậy ra ngoài, những vị trưởng lão khác cũng lần lượt rời đi.
“Sao tự nhiên cậu lại cười thế?” Trước khi rời đi, nhị trưởng lão nhìn Phó Quân Thâm một cái, “Cười gì vậy?” Phó Quân Thâm không ngẩng đầu, “Ừm, nhắn tin với bạn gái.” Nhị trưởng lão: “...” Ông nghĩ đến con trai ông đã 70 tuổi rồi mà còn độc thân, lập tức máu dồn lên não, tức giận đi ra ngoài.
Đại trưởng lão lấy làm lạ: “Lão nhị, cậu sao vậy?
Ai chọc cậu mà trông mặt mũi tức tối thế?” Nhị trưởng lão cắn răng: “Tôi đi đánh thằng nhóc bất hiếu kia đây” Nếu ngày nào đó ông nhắm mắt xuôi tay, đến cháu gái ông cũng chưa được bế thì thiệt bao nhiêu.
Đại trưởng lão: “...” Liên minh võ đạo.
Doanh Tử Khâm vừa đến thì bị quản sự gọi lại: “Xin tiểu thư đợi một lát, minh trưởng nhà tôi lập tức đến đón tiếp!” Doanh Tử Khâm đứng lại.
Nguyên nhân cô đến liên minh võ đạo này cũng là vì xem xem ở đây có thể có Phong Tu không?
Chẳng mấy chốc Trình Viễn đã đến đích thân đưa cô gái đến thư phòng của mình.
Thành Œingfirnðd88.
“Sư muội, cuối cùng cũng được gặp sư muội rồi.
Ta là sư huynh của muội” Trình Viễn rất nhiệt tình: “Không ngờ sư phụ lại nhận thêm một đồ đệ, lại còn là một cô gái nữa.
Thiên phú của sư muội không phải là tốt bình thường đâu.” Doanh Tử Khâm hơi nhướn mày, cũng không vạch trần: “Chào sư huynh.” “Được, được, được, khách sáo quá rồi” Trình Viễn cười không khép được mồm.
“Sư muội, ngồi ải, ngồi đi, ngồi đi.
Thằng nhóc này, đi rót trà đi” Trình Cẩn chỉ đành chịu khó đi qua, bưng hai chén trà lên: “Cha nuôi, sư thúc, mời hai người uống trà.” Doanh Tử Khâm ngẫm nghĩ, vẫn là bỏ khẩu trang xuống.
Tay che mặt, xoá đi tất cả nguy trang.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt thật của cô gái, Trình Cẩn ngẩn người.
Anh ta chấn động buột miệng: “Là cô?” Trình Viễn ngạc nhiên: “Con biết sư thúc con?” “Không ngờ...
cô tu cả cổ y lẫn cổ võ!” Trình Cẩn gần như là nghẹn ngào, “Cô còn là tông sư cổ võ nữa?” Mọi người đều biết Lâm Thanh Gia là người tu cả cổ y lẫn cổ võ đứng đầu.
Tu vi cổ võ của cô ta tầm 60 năm.
Nhưng bây giờ trước mặt anh ta lại có một cổ y cấp bậc tông sư cổ võ?
“Mới đột phá” Doanh Tử Khâm gật đầu, nhìn Trình Viễn, “Sư huynh biết sư phụ ở đâu không?” Trình Viễn ngẩn người: “Sư muội, chẳng phải ta nên hỏi sư muội chuyện này ưu?
Doanh Tử Khâm trầm tư: “Lâu lắm rồi tôi không gặp ông ấy, vì thế nên nghĩ liệu có phải sư huynh gặp được ông ấy không?” “Không” Trình Viễn lắc đầu, “Hành tung sư phụ bất định, ta nghi ông ấy bế quan không ra ngoài nữa để tu luyện đến cảnh giới cao hơn, cũng có khả năng...
Cũng có khả năng là đã qua đời trong thời gian bế quan rồi.
“Thế này." Doanh Tử Khâm đứng dậy, “Sư huynh, hôm nay tôi có việc gấp, ngày mai tôi lại đến.” Cô cần trở về nâng cao tu vi cổ võ cho Ôn Phong Miên.
“Được, được.
Khoảng thời gian này ta không bế quan, lúc nào sư muội đến cũng được” Trình Viễn cười, “Trình Cẩn, tiễn sư thúc con đi” Ông nhìn Trình Cẩn một cái, ý tứ rất rõ ràng.
Lời của Trình Viễn là thánh chỉ trong lòng Trình Cẩn.
Trình Cẩn cung kính hành lễ, tiễn Doanh Tử Khâm ra ngoài.
Doanh Tử Khâm mua một số tài liệu tu luyện ở liên minh võ đạo xong, chuẩn bị về Tư Pháp đường thì gặp Tạ Niệm đang dẫn theo hai nam hộ vệ.
Tạ Niệm mắt tinh, vừa nhìn đã nhận ra cô gái.
“Doanh Tử Khâm, cô lợi hại đấy” Cô ta dừng lại, vỗ vỗ tay, “Cổ y trong giới cổ y đều nghe lời cô, đến người có chức có quyền ở Tư Pháp đường cũng là người quen của cô.
Cô còn quen ai nữa vậy?” Doanh Tử Khâm nghiêng đầu, lạnh mặt.
“Có điều cô yên tâm, tôi sẽ không động đến cô đâu.” Đôi môi đỏ của Tạ Niệm cong lên, “Đợi giới cổ võ trở thành thiên hạ của nhà họ Tạ, các người không có nơi nào để đi đâu.” Cô ta cao ngạo ngẩng đầu, quay người đi luôn.
Nhưng một giây sau, một sức mạnh khủng khiếp ập đến, nội kình từ xa lập tức kéo cô ta trở về.
Tạ Niệm kinh ngạc, chưa kịp phản ứng lại thì đã bị bóp cổ.
Sau đó từ từ bị nhấc lên, bai chân rời đất.
Thiếu không khí khiến mặt Tạ Niệm tím tái, mắt cô ta hơi trợn trừng: “Ông dám...” Trình Viễn không thèm nghe tiếp, giơ tay lên tát Tạ Niệm.
Cực mạnh, không hề nương tay.
Giọng Trình Viễn hung ác, lạnh lẽo: “Cô huênh hoang tiếp đi?”