Chương 613 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 613 LỘ TẨY TẠI CHÔ rưởng lão nhà họ Kiều đích thân tới, các trưởng lão của nhà họ Lăng tất nhiên cũng phải ra mặt.


Đại trưởng lão nắm Phật châu, cất giọng đều đều: “Không sai, ta có thể làm chứng, ta luôn ở cùng với Trọng Lâu.” Tuy ông ấy không thích Giang Họa Bình, cũng vì thế mà bất mãn với Lăng Trọng Lâu nhưng cũng không thể về phe người ngoài.


Về chuyện cho Kiều gia chủ ăn tát, đại trưởng lão nhắm một mắt mở một mắt cho qua.


Dù sao Giang Nhiên cũng bị thương thành như thế, người làm bố như Lăng Trọng Lâu sao có thể không nổi điên.


“Ngươi không ra tay, lẽ nào người khác cũng không ra tay ư?” Kiều tam trưởng lão cười lạnh một tiếng: “Trong nhà các ngươi, Lăng Miên Hề có quan hệ thân nhất với Giang Nhiên, nhất định là do nó làm!” “Kiều tam trưởng lão, câu này của ngài không đúng rồi” Lăng Trọng Lâu lạnh nhạt: “Tuy Tiểu Miên là thiên tài, nhưng con bé cũng chỉ mới có tu vi hơn sáu mươi năm.” “Vậy ngài nói thử xem, làm thế nào một mình nó có thể hạ gục được cả Kiều Đông và Kiều Đình?” Kiều tam trưởng lão phản bác: “Sao lại không được?


Lăng Miên Hề nhiều chiêu Gœồ,ztiDfatdiroemđBiiÊmaitt6rBsØ” Ông ta rất cứng rắn: “Ta mặc kệ, hôm nay ta chỉ cần một lời giải thích!” Ở bên cạnh, Lăng Đông Thanh bật cười, chép miệng nói: “Tứ đệ à, tôi thấy Kiều tam trưởng lão nói không sai đâu, chú không động thủ nhưng hộ vệ dưới trướng chú cũng đâu có ít phải không?” “Chú còn có hai hộ vệ thân cận, cấp bậc đều là tông sư cổ võ, sao lại không thể Tra tay?” Dứt lời, Lăng Đông Thanh quay sang đại trưởng lão: “Đại trưởng lão, nhà họ Lăng chúng ta vẫn luôn đứng trung lập, có không ít gia tộc lớn đã nhăm nhe nhòm ngó, vào thời điểm này mà Lăng Trọng Lâu còn cố ý dẫn chiến, ngài xem hắn còn xứng ngồi trên cái ghế gia chủ này nữa không?” Ông ta nghiêm giọng nói: “Ban đầu, hắn cưới một người bình thường, đã có không ít gia tộc xì xào bàn tán nhà họ Lăng ta, bây giờ lại xảy ra chuyện này, nitếfttmniniritenitEfiibdlefazgfigfaciifieriailentP Lông mày đại trưởng lão nhíu chặt, ông ấy đang định mở miệng, thì cánh tay đột nhiên bị ôm chặt.


Lăng Miên Hề chớp chớp mắt, bắt đầu tố cáo: “Cụ tổ ơi, ông ta vu oan cho cháu, hôm qua cháu ở nhà suốt.” Ánh mắt của đại trưởng lão lập tức trở nên sắc bén: “Ông nói là do Tiểu Miên lầm, ông có bằng chứng không?” “Chuyện này..” Kiều tam trưởng lão cứng họng, cực kỳ tức tối: “Ông nghĩ nhà họ Kiều bọn ta giống nhà họ Lăng các người chắc, chỗ nào cũng lắp máy quay?” Doanh Tử Khâm yên lặng ngồi một bên uống trà, vẻ mặt điềm nhiên, không phản ứng gì.


Kiều tam trưởng lão căn bản không nghĩ đến khả năng là người khác, tức điên lên.


Lăng Trọng Lâu lại lên tiếng: “Trùng hợp ghê, hộ vệ dưới trướng tôi hôm qua cũng không rời khỏi nhà họ Lăng, hai hộ vệ thân cận đang bảo vệ Tiểu Nhiên, cũng có người có thể làm chứng.” Nói đến đây, ánh mắt Lăng Đông Thanh trở nên nanh ác.


Ông ta có thể chắc chắn, người lẻn vào nhà họ Kiều nhất định là người bên phía Lăng Trọng Lâu.


Bằng không, sao Lăng Trọng Lâu có thể biết trước mà chuẩn bị?


“Được, các ngươi cứ đợi đấy!” Kiều tam trưởng lão ôm theo lửa giận hừng hực bỏ đi: “Ta sẽ nói chuyện này với nhà họ Phàn, cứ đợi đấy, gây chuyện với nhà họ Kiều, nhà họ Lăng các ngươi cũng không sống yên được đâu.” Lăng Đông Thanh đảo mắt, đang định lên tiếng thì đã bị Lăng Miên Hề tranh nói trước.


“Cụ tổ, phải làm sao đây?


Có phải cháu gây chuyện rồi không?” “Đừng sợ” Đại trưởng lão ngược lại đi an ủi Lăng Miên Hề: “Bọn họ không có bằng chứng, không thể tùy tiện ra tay với chúng ta, cho dù có mời Tư Pháp đường tới, thì Tư Pháp đường cũng sẽ đứng về phía chúng ta.” Lăng Miên Hề ngoan ngoãn gật đầu: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt, cụ tổ, tu vi của cháu lại tịnh tiến rồi, cụ đến thử xem.” Sự chú ý của đại trưởng lão đều bị kéo đi mất, ông ấy vui mừng nói: “Lại đột phá rồi?


Tốt tốt tốt, đi thôi, đến giáo trường” Nguy cơ đã được hóa giải như thế.


Lăng Đông Thanh bóp vỡ một cái chén lưu ly, cười lạnh: “Lăng Trọng Lâu, chú cứ dựa vào Lăng Miên Hề đi, cứ đợi mà xem.” Bố của Lăng Miên Hề mất sớm, ông ra đi khi cô ấy chỉ mới hai tuổi, để lại vợ đại con thơ.


Có không ít người muốn đuổi bọn họ đi.


Chính Lăng Trọng Lâu đã đón hai mẹ con Lăng Miên Hề về nhà, cùng Giang Họa Bình chăm sóc.


Năm sáu tuổi, Lăng Miên Hề thể hiện thiên phú cổ võ tuyệt đỉnh của mình.


Điều đó dẫn tới tất cả các trưởng lão đều bắt đầu coi trọng cô ấy, lão tổ tông của nhà họ Lăng còn đích thân xuất sơn chỉ dạy.


Lăng Đông Thanh hơi hối hận, nếu ông ta biết trước Lăng Miên Hề thiên tài như thế, thì cơ hội tốt thế này sao có thể để Lăng Trọng Lâu cướp mất?


Bằng không, vị trí gia chủ ngày hôm nay làm sao đến lượt Lăng Trọng Lâu?


Lăng Trọng Lâu mỉm cười thản nhiên: “Tôi đợi đây.” Lăng Đông Thanh cũng tức tối bỏ đi.


Lăng Trọng Lâu chậm rãi thở ra một hơi.


Ông đứng dậy, vẻ mặt trịnh trọng: “Tử Khâm, đã để cháu phải chê cười rồi, lần này cũng may nhờ có cháu giúp đỡ, chú thay Tiểu Nhiên cảm ơn cháu.” “Chú Lăng khách sáo rồi." Doanh Tử Khâm gật đầu: “Lúc ở trường cậu ấy cũng chăm sóc cháu.” “Thằng nhóc đó” Lăng Trọng Lâu lắc đầu: “Cháu cứu nó hai cái mạng rồi, ân tình khó báo, hay là thế này, chú tặng nó cho cháu làm con trai nhé, tùy cháu sai khiến thế nào cũng được.” “Thế thì thôi ạ” Doanh Tử Khâm nghĩ một lúc: “Anh ấy bảo nếu anh ấy có con, sẽ không nhịn được mà bắt nạt nó, với cơ thể đó thì Giang Nhiên không chống đỡ nổi đâu.” Lăng Trọng Lâu: “...” Ngày hôm sau.


'Vết thương của Giang Nhiên đã bình phục hoàn toàn.


Lăng Trọng Lâu vẫn phải ở lại trấn giữ nhà họ Lăng, cho nên Lăng Miên Hề và Doanh Tử Khâm đi cùng cậu ta.


Doanh Tử Khâm kéo khẩu trang xuống: “Tôi đi dạo một vòng, lát nữa bắt đầu thi đấu thì gọi tôi.” “Ấy...” Giang Nhiên còn chưa kịp ngăn cản, cô gái đã đi mất.


Cậu ta có chút buồn bực: “Chị, chị cũng không cản lại à, nơi này là Tư Pháp đường đấy, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?” “Có thể xảy ra chuyện gì được?” Lăng Miên Hề gặm kẹo mút: “Em xem thường A Doanh quá đấy, nói không chừng trong Tư Pháp đường còn có người cô ấy quen nữa ấy chứ.” Giang Nhiên còn muốn nói gì đó thì một giọng nói mỉa mai truyền tới.


“Các người có thể quen biết ai ở Tư Pháp đường?


Bớt chém gió đi!


Giang Nhiên, xem như mày may mắn, thế mà còn tỉnh lại được.” Kiều Đình cũng không tin nổi.


Hai ngày trước Giang Nhiên bị Kiều Đông đánh thành ra như vậy mà giờ đã xuống giường đi lại được rồi.


Bây giờ người hôn mê bất tỉnh lại đổi thành Kiều Đông.


Nhà họ Kiều cũng đã mời cổ y tới khám cho lão ta, nhưng không chữa khỏi được.


Cuối cùng cân nhắc giữa một lượng lớn dược liệu và Kiều Đông, nhà họ Kiều lựa chọn từ bỏ Kiều Đồng.


Kiều Đình hận đến nghiến răng.


Không có Kiều Đông, gã ta khó mà tiến lên nửa bước trong Tư Pháp đường này.


Giang Nhiên quay sang, cười lạnh: “Ông đây có bố, mày có không?” Kiều Đình không hiểu ý cậu ta, nhưng ánh mắt vẫn châm chọc như cũ: “Chuyện chú tao hôn mê bất tỉnh đã truyền khắp Tư Pháp đường rồi, không phải mày làm thì cũng có liên quan đến mày” “Mày cứ đợi đấy, mày sẽ không sống yên được đâu, bên trên sẽ xử phạt mày!” Giống như để chứng minh cho câu nói ấy, một quản sự vội vàng chạy từ phía đông tới.


“Giang Nhiên” Ông ta dừng lại, trước hết đánh giá Giang Nhiên một lượt, rồi mới mở miệng nói: “Ảnh tọa cho gọi cậu qua.” Giang Nhiên ngẩn ra: “Ông nói cái gì?” “Ảnh đại nhân.” Quản sự thúc giục: “Còn không đi mau?” Kiều Đình vừa nghe thấy thế, hớn hở nhìn sang: “Ha ha ha ha, Giang Nhiên, mày chết chắc rồi!


Mày kinh động đến cả Ảnh tọa cơ đấy, mày còn muốn lên lôi đài đánh với tao, lát nữa mày có sống mà trở ra được hay không cũng là cả một vấn đề!” “Đáng đời, mày đáng bị thế!


Cho dù mày có ra được, nhưng Ảnh tọa đã cảnh cáo mày, mày còn dám động thủ với tao nữa không?


Ha ha ha ha!” Những hộ vệ khác cũng đều nhìn về phía này.


Có người kinh ngạc, có người vui mừng khi nhìn thấy kẻ khác gặp tai họa.


Giang Nhiên còn quá trẻ mà tu vi cổ võ lại cao như vậy, thành ra không ít người xem cậu ta là cái gai trong mắt.


Giang Nhiên nắm tay lại, nhỏ giọng nói: “Chị, đợi em, em đi rồi về” Lăng Miên Hề cau mày: “Chị đi với em, chị sẽ đợi ở bên ngoài, nếu xảy ra chuyện gì, cứ gọi chị.” Cô ấy chắc chắn không đánh lại Ảnh, nhưng cũng không thể để mặc em trai.


Hai người cùng quản sự đến trước một tòa kiến trúc.


Quản sự cần Lăng Miên Hề lại, bảo Giang Nhiên tự mình vào.


Giang Nhiên có chút căng thẳng.


Đừng nói cậu ta chỉ là một hộ vệ cấp năm của Tư Pháp đường, đến hộ vệ cấp một cũng chưa có tư cách gặp quản lý cấp cao của Tư Pháp đường.


Tư Pháp đường phân công rất rõ ràng.


Tả hữu hai vị hộ pháp thống lĩnh đội hộ vệ, duy trì an toàn cho giới cổ võ.


Các trưởng lão đức cao vọng trọng, phụ trách các quyết sách lớn nhỏ.


Bốn vị cung phụng quản lý việc xử phạt tội phạm - những người vi phạm quy định của giới cổ võ.


Chỉ có duy nhất Ảnh, đến đi vô định, hình như cái gì cũng quản một ít.


Giang Nhiên cắn răng, đi vào bên trong.


Đại sảnh rộng thênh thang.


Người đàn ông ngồi trên cao, tay chống đầu, mí mắt rũ xuống.


Giang Nhiên có thể cảm nhận được áp lực mạnh mẽ toát ra trên người người đó.


Gần như khiến người ta không thể thở nổi.


Lẽ nào nhà họ Kiều thật sự đã nhờ nhà họ Phàn tìm đến Ảnh để trừng phạt cậu ta?


Giang Nhiên ưỡn ngực lên, nhắm mắt lại, trong lòng đã quyết: “Ông đây không sợ ngươi, đến đi, muốn chém muốn giết thì tùy, cùng lắm thì mười chín năm sau, ông đây lại là một trang hảo hán!” Đại sảnh yên tĩnh mất một lúc.


Sau đó, một tiếng cười vang lên, mang theo chút phong lưu và bất cần: “Cậu nữ gã” Giang Nhiên đột nhiên cảm thấy giọng nói này quen quen.


Cậu ta ngơ ngác ngẩng đầu lên.


Trên ghế cao, người đàn ông chậm rãi gỡ mặt nạ xuống.


Khuôn mặt tuấn tú quen thuộc.


Đôi mắt đào hoa quen thuộc bẩm sinh đã ẩn chứa ý cười và sự quyến rũ sâu thẳm.


Phó Quân Thâm đan hai tay vào nhau, nhướng mày lên, nói không nhanh không chậm: “Vì sao tôi phải chém cậu giết cậu?”


  • Trước
  • Sau