Chương 610 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 610 NỔI TIẾNG TRONG GIỚI CỔ VÕ, ĐIỀM BÁO CỦA CƠN THỊNH NỘ ệ nhất cổ võ giả Phong Tu, hiện tại đã không có ai biết số tuổi thật sự của ông ấy nữa bởi vì thế hệ cổ võ giả cùng thời với ông ấy đều chỉ còn lại một nắm đất vàng.


Lão tổ tông nhà họ Tạ cũng kém Phong Tu mấy chục tuổi.


Doanh Tử Khâm năm nay mới bao nhiêu tuổi?


Phong Tu không có con cháu nối dõi, giới cổ võ cũng không có nhà họ Phong.


Hai người họ chẳng thể nào có liên quan đến nhau được.


“Còn nữa, đều tại mày, lúc đấy đi bắt người thôi mà sao lại bị trói về Tư Pháp đường thế hả?” Gia chủ nhà họ Tạ giáo huấn: “Hiện giờ Tư Pháp đường đã không cho tông sư cổ võ của nhà họ Tạ ra ngoài nữa.” Tạ Phong ngậm miệng, không có gì để nói.


“Được rồi, hai cha con ông nói bớt nói chuyện đi” Tạ phu nhân bưng thuốc lên: “Đừng để cho người phe khác được thể xem chuyện cười của chúng ta.” Gia chủ nhà họ Tạ đau đến mức khẽ rên lên một tiếng: “Niệm Niệm đâu rồi?


Đi ra ngoài chơi rồi hả?” “Nó ở nhà” Bà Tạ nói: “Ngày hôm qua, nó đã đi kiểm tra tu vi thì giờ tu vi cổ võ của nó đã đến mức bảy mươi sáu năm.” Gia chủ nhà họ Tạ vui mừng phấn khích: “Nửa bước tông sư?!” Tu vi cổ võ đạt hơn bảy mươi lăm năm trở lên, chính là nửa bước tông sư cổ võ.


Tạ Niệm năm nay mới hai mươi tư tuổi thôi!


Không hổ là đệ nhất thiên tài của giới cổ võ.


“Đúng vậy” Tạ phu nhân cũng cười: “Niệm Niệm thật giỏi giang.


Đứa con gái riêng của nhà họ Lâm cũng chỉ có tu vi cổ võ hơn sáu mươi năm, còn kém xa xa.


Gia chủ nhà họ Tạ cao hứng vô cùng: “Tốt, thật tốt quá rồi!


Đợi vết thương của đổi (Nhan lận, niiÈ0 đinh duc do Lifểm tim ngộ) le (fệz diúz nữmg [run mời hết người của giới cổ võ đến.” Lâm Thanh Gia ư?


Doanh Tử Khâm ư?


Tất cả chỉ làm nền cho Tạ Niệm thôi.


xax Đế đô.


Biệt thự của nhà họ Kỷ.


Doanh Tử Khâm từ trong buồng tắm bước ra, trên người mặc chiếc váy ngủ, đuôi tóc vẫn còn nhỏ nước.


Phó Quân Thâm cầm khăn tấm lên bắt đầu lau tóc cho cô, lười biếng cười: “Bạn gái, đây là đang gạ anh đấy à?” Doanh Tử Khâm nhìn anh: “Em còn chưa bắt đầu hành động” “Vậy thì không cần làm gì nữa” Phó Quân Thâm dừng một chút: “Khả năng kiểm soát của anh khi đứng trước em luôn luôn yếu ớt, chẳng mấy mà biến thành cầm thú đâu.” Sau khi anh lau tóc cho cô, hai người ngồi trên ghế sô pha xem tivi.


Lúc này, điện thoại đổ chuông là một cuộc gọi video WeChat.


Phó Quân Thâm liếc nhìn: “Con của em.” “Anh nghe đi” Doanh Tử Khâm đứng lên: “Em đi thay quần áo.” Phó Quân Thâm gật đầu, ấn nút nhận cuộc gọi.


Gương mặt tuấn tú của anh đột nhiên xuất hiện trên màn hình điện thoại khiến cho Giang Nhiên ở đầu dây bên kia giật mình: “Phó...


Phó thất thiếu?” “Ừm, là tôi, bố Doanh của cậu lát nữa sẽ đến.” Giang Nhiên bị sốc không nhẹ.


Vãi chưởng Bây giờ là mấy giờ?


Bố Doanh và Phó Quân Thâm đã sống chung với nhau rồi sao?


Còn cậu ta vẫn là một tên FA hèn mọn.


Đây chính là sự khác biệt giữa người với người.


Doanh Tử Khâm đã thay xong quần áo, đến nghe điện thoại: “Chuyện gì thế?” “À, đúng rồi, bố Doanh, cậu nhìn tôi này” Giang Nhiên cầm dụng cụ kiểm tra, chỉ cho cô: “Tu vi cổ võ đã đạt đến mức ba mươi lăm năm, mới đột phá cách đây không lâu” Doanh Tử Khâm nhướng mày, lần này không hề chiếu lệ: “Đúng vậy, thật kinh ngạc, tiến bộ thực sự rất nhanh đấy chứ!” “Haiz, so với cậu thì còn kém xa.


Bố Doanh, làm thiên tài nổi tiếng khắp giới cổ võ thì có cảm giác thế nào?” “Chán òm.” Tên tuổi của Doanh Tử Khâm quả thực đã lan rộng khắp giới cổ võ.


Rất nhiều cổ võ giả không biết cô trông như thế nào, nhưng họ đều đã nghe đến tên của cô.


Giang Nhiên nhăn nhó: “Bố Doanh, cuối tuần tôi có một cuộc thi thăng cấp, cậu có thể tới xem không?” Hộ vệ ở Tư Pháp đường cũng phân chia cấp bậc.


Cấp một cao nhất, cấp năm là thấp nhất.


Giang Nhiên bây giờ là hộ vệ cấp năm.


Nếu muốn thăng cấp thì phải tham gia cuộc thi đấu trên võ đài.


Tuổi trung bình của hộ vệ cấp bốn là hơn sáu mươi tuổi, nếu như Giang Nhiên thành công thăng cấp, cậu ta sẽ phá kỷ lục của Tư Pháp đường.


“Được.” Doanh Tử Khâm đồng ý: “Tôi sẽ đến xem thử.” “Vậy được, quá được luôn.” Giang Nhiên xoa xoa đôi bàn tay: “Bố Doanh, tôi đã cược là tôi thắng, tôi nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền cho cậu.” Phó Quân Thâm nghiêng đầu, cười: “Yếu Yểu, con trai em thật hiểu tâm tư của em nhỉ” “Thất thiếu, anh cũng tới nhé.” Giang Nhiên ho khan hai tiếng, hạ giọng: “Tôi nói cho anh biết này, ở giới cổ võ có rất nhiều người muốn cưới bố Doanh của tôi.


Nguyên trong họ nhà tôi đã có mấy người rồi, anh phải tuyên bố chủ quyền đi” PholQuanyitsmirhrronpirrrstcaDorirrorichutErhercsutrreniEorfrnISTErZ “Tôi...” Giang Nhiên há hốc mồm, lẩm bẩm: “Tôi cũng không thể gọi anh là mẹ được.” Phó Quân Thâm nhướng đôi mắt đào hoa của mình lên, lạnh lùng liếc nhìn.


Khí thế vô cùng đáng sợ.


Nhìn thấy ánh mắt này, Giang Nhiên không hề nghĩ ngợi đã thốt ra: “Bố Phó.” “Con trai ngoan.” Giang Nhiên: ˆ..." Chết mẹ, toi rồi.


Nếu cha của cậu ta mà biết cậu ta lại nhận thêm một người bố nữa, nhất định sẽ giết cậu ta mất.


Giang Nhiên dường như đã nhìn thấy nụ cười nhân hậu của Lăng Trọng Lâu.


“Thấy cậu nghe lời như vậy, tôi và bố Doanh của cậu sẽ đến xem.” Phó Quân Thâm dựa vào ghế sô pha: “Biểu hiện tốt một chút, thăng cấp sẽ có khen thưởng, rất phong phú.” Giang Nhiên sững sờ: “Tại sao tôi lại không biết thăng cấp còn có khen thưởng?


Tư Pháp đường không hề nói.” Phó Quân Thâm thản nhiên: “Tôi thưởng cho cậu.” Giang Nhiên: ˆ..." Cậu ta còn tưởng rằng Tư Pháp đường sẽ ban thưởng cho mình cơ.


Nhưng Phó Quân Thâm và Doanh Tử Khâm có thể đến xem cậu ta thì đấu thì cậu ta đã rất vui rồi.


Giang Nhiên cúp điện thoại, tiếp tục đi luyện võ.


x.* Hai ngày sau.


Tư Pháp đường.


"Trụ sở của đội hộ vệ.


Giang Nhiên đã luyện tập rất nghiêm túc, và giữa chừng còn nhận được tin nhắn WeChat từ Lăng Miên Hề.


[Bà chị họ đáng sợ]: Hi, Tiểu Nhiên Nhiên, tối này chị đến đón em, muốn ăn cái gì?


Giang Nhiên rất kỳ lạ, đang suy nghĩ đến việc tại sao Lăng Miên Hề lại đột nhiên mi lòng thương xót.


Đột nhiên, điện thoại của cậu ta bị một bàn tay đè chặt, một tiếng cười khẩy vang lên: “Ơ, nhóc con, còn có điện thoại di động à, cho tôi mượn chơi một chút” Giang Nhiên nắm chặt điện thoại, rất cảnh giác nhìn cổ võ giả trước mặt: “Ông muốn làm gì?” Cậu ta biết Kiều Đông.


Đối thủ trong trận đấu trên võ đài cuối tuần này của cậu ta là Kiều Đình, người này chính là cháu trai của Kiều Đông.


Kiều Đông là hộ vệ cấp hai Tư Pháp đường, năm nay tám mươi tuổi, đang ở thời kỳ sung mãn của một cổ võ giả, tu vi đã đạt mức sáu mươi năm.


Nhà họ Kiều cũng là một gia tộc tầm trung trong giới cổ võ, thực lực toàn diện không hề yếu hơn nhà họ Lăng “Tôi muốn làm gì?” Kiều Đông cười cười: “Tôi chỉ muốn cậu không thể tham gia trận đấu trên võ đài thôi.


Cậu chọn đi, tự mình rút lui hay là tôi đuổi cậu ra?” Vẻ mặt của Giang Nhiên đanh lại: “Ông đừng có nằm mơ” “Nhóc con họ Giang, đừng nghĩ cậu vào được đội hộ vệ thì có thể an nhàn!” Kiều Đông lạnh lùng nói: “Cậu chỉ là người mới, có hiểu thế nào tôn tỉ trật tự hay không?” Nói xong, lão ta phủi tay, cười: “Dưới hai mươi tuổi mà tu vi cổ võ của cậu đã đạt ba mươi lăm năm, cũng giỏi giang đấy nhỉ!” Thông thường, chỉ có một tiêu chí duy nhất để đánh giá những cổ võ giả “Thiên tài” - tuổi thực nhỏ hơn tu vi năm năm.


Dù sao đại bộ phận các cổ võ giả đều đã thành công ngưng luyện nội kình từ thời niên thiếu.


Nếu như vượt qua con số này, đương nhiên sẽ trở thành thiên tài tuyệt đối.


Nhưng tu vi của Giang Nhiên đã sắp gấp đôi tuổi cậu ta rồi.


Đây chính là thiên tài trong các thiên tài.


Nhưng quan trọng nhất là mẹ của cậu ta không phải là cổ võ giả, sao có thể có thiên phú cổ võ tốt như vậy được?


Vốn dĩ những gia tộc tầm trung trở lên trong giới cổ võ đều chưa từng coi trọng Giang Nhiên, danh sách thiên tài cũng không có tên cậu ta.


Bởi vì bọn họ đều biết nội kình của cậu ta chỉ bùng nổ ở một vài thời điểm nhất định, cậu ta có thể sống được bao lâu vẫn là một câu hỏi.


Ai biết Giang Nhiên đã dần trở về bình thường, tu vi cổ võ còn đang tăng lên chóng mặt?


“Nhưng vậy thì có sao?” Kiều Đông lập tức nhấc bổng Giang Nhiên lên: “Cậu vẫn phải cầu xin tôi tha mạng thôi!


Nếu có bản lĩnh thì đánh bại tôi xem nào?


Đúng rồi, cầu xin tôi cũng được, cầu xin đi!” Giang Nhiên nghiến răng, không nói lời nào.


Kiều Đông thấy cậu ta không chịu cầu xin, ánh mắt lão ta lập tức tối sầm lại.


Lão ta nắm lấy tóc của Giang Nhiên, trực tiếp nhấc bổng cậu ta lên rồi ép cậu ta vào tường.


“Uỳnh” một cái, đầu của Giang Nhiên đập vào tường.


Luồng lực quá mạnh khiến bức tường xuất hiện những vết nứt.


Kiều Đông không hề nương tay, liên tục đập đầu cậu ta vào tường.


Máu tươi từ đầu của Giang Nhiên chảy xuống, khiến người ta sửng sốt.


Rất nhanh sau đó cậu ta đã rơi vào trạng thái hôn mê nhưng từ đầu đến cuối, cậu ta đều không nói một lời.


Nhìn thấy cảnh này, một hộ vệ khác bên cạnh đã ngăn cản: “Anh Đông, đừng đánh chết.


Cậu nhóc này mà chết là anh sẽ phải chịu trừng phạt.” Các hộ vệ có thể giao lưu học hỏi với nhau nhưng chết người thì không được.


Giang Nhiên là hộ vệ cấp bốn, tầm quan trọng của cậu ta trong Tư Pháp đường không cao bằng Kiều Đông.


Chưa kể đến chuyện Kiều Đông có quen biết với Tả hộ pháp.


“Không chết được, đi thôi, chẳng có gì vui cả” Kiều Đông khinh thường: “Đúng là yếu xìu.


Hừ, còn tu vi cổ võ ba mươi lăm năm?


Trước mặt ông mày chẳng khác nào con cún con!” Lão ta thật sự muốn xem thử, cuối tuần này Giang Nhiên còn có thể lên võ đài thi đấu được không.


Ban đêm.


Nhà họ Lăng.


Doanh Tử Khâm đã đồng ý với Giang Nhiên là sẽ đến xem cậu ta thi đấu trên võ đài nên đã đi sớm hơn một ngày.


Thế nhưng lần này không giống bình thường, bầu không khí nhà họ Lăng rất nghiêm trọng.


Quản gia nhà họ Lăng chạy đến hai mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười: “Doanh tiểu thư cô đến rồi, sao cô không nói sớm hơn, chúng tôi không kịp chuẩn bị gì cả.” Ánh mắt Doanh Tử Khâm lạnh như nước: “Xảy ra chuyện gì vậy?”


  • Trước
  • Sau