Chương 607 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


[/1/49//178°1//4 DOANH TỬ KHÂM: NGƯỜI MÀ BÀ NÓI ĐẾN CHÍNH LÀ TÔI ng ta đã đi theo Thu Mạn sáu mươi năm rồi, ngay đến ông ta cũng không biết Thu Mạn biết cổ võ!


Tu vi cổ võ của những hộ vệ mà liên minh võ đạo phái tới không yếu, cũng cỡ bảy tám mươi năm.


Nhưng ngay cả một trăm hộ vệ như vậy cũng không phải là đối thủ của Thu Mạn.


Cả đám người chỉ có thể nhìn Thu Mạn đi khỏi trụ sở chính Đan Minh.


Cuối cùng Tứ trưởng lão mới sực tỉnh, ông ta ôm mặt đột nhiên bật khóc: “Tôi đáng chết Tôi thật đáng chết!” Hung thủ giết gia đình mình đang ở trước mắt, ông ta lại còn một lòng đi theo.


Thu Mạn nhiều năm như vậy.


Ông ta đúng là có mắt như mù, không biết nhìn người.


Đại trưởng lão trầm giọng: “Lão tứ, bình tĩnh đi, nào có ai ngờ được đâu.” Tứ trưởng lão tự tát mình vài cái, nghiến răng nghiến lợi: “Tuyệt đối không thể để cho bà ta chạy mất.


Nếu bà ta chạy mất thì coi như chúng ta thua hẳn!” Cải trang và thay đổi hình dạng cơ thể là điều quá dễ dàng đối với các tà y.


Một thủ lĩnh tà y như Thu Mạn thì lại không cần phải bàn.


Nếu như lúc này để bà ta chạy thoát, tương lai sau này khi bà ta tái xuất giang hồ, tình thế sẽ càng đáng.


sợ hơn Đại trưởng lão quay đầu: “Doanh tiểu thư, lần này cô đã dụ được thủ lĩnh của tà y ra ngoài, công lao rất lớn.” “Nhưng thời gian tới, cô nhất định không được ra ngoài, Thu Mạn ở trong tối, bà ta lại là tông sư cổ võ, sợ rằng sẽ khiến cô tổn thương” “Không cần, bà ta chạy không thoát được.” Doanh Tử Khâm thản nhiên nói: “Một giờ sau, trên người bà ta sẽ tỏa ra mùi thơm của hoa mai, bất cứ nơi nào bà ta đi qua đều sẽ để lại mùi thơm.” Đại trưởng lão khiếp sợ: “Doanh tiểu thư, chuyện này là thế nào?” Còn có loại thuốc như vậy sao?


Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Là tiền bối Phục Tịch dạy tôi.” “Thảo nào.


Đại trưởng lão gật đầu một cái: “Nghe nói tiền bối Phục Tịch có một đồ đệ cũng bị Thu Mạn hại, lúc tuổi già còn có một đồ đệ xuất sắc như Doanh tiểu thư cũng coi như không uổng rồi.” Doanh Tử Khâm nhíu mày, phụ họa một tiếng: “Vâng” Phục Trầm vừa từ bên ngoài chạy đến liền nghe thấy câu này, hai chân anh ta mềm nhũn, quỳ trước mặt cô gái nghe đến “phịch” một cái.


Đại trưởng lão giật mình sau đó lại cảm thấy hơi kỳ quái: “Phục Trầm công tử làm sao thế?


Xương cốt có vấn đề à?


Lão phu rất giỏi nối xương, để tôi xem giúp cậu nhé?” “Không, không, không” Phục Trầm khó khăn nói, thật lâu sau mới thở phào nhẹ nhõm: “Tôi chỉ là không ngờ rằng, lão...


lão tổ tông lại có thể dạy cho Doanh tiểu thư.” Đừng nói anh ta, dù là Phục Tịch nghe thấy cũng sẽ cảm thấy sợ hãi “Haiz, Phục Trầm công tử, thế là cậu không đúng rồi!” Đại trưởng lão tỏ vẻ bất ngờ: “Tiền bối Phục Tịch là người tốt bụng, gặp được hậu bối tài giỏi thì bà ấy thường hay chỉ dạy đôi chút, đây là chuyện tốt!


Chẳng lẽ cậu muốn độc chiếm tiền bối Phục Tịch?” Phục Trầm lau mồ hôi: “Dạ, dạ, dạ.” “Bây giờ, lão phu sẽ đến Tư Pháp đường để mời Ảnh tọa đến” Đại trưởng lão nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Tư Pháp đường phái hai hộ pháp ra tay, nhất định có thể bắt được Thu Mạn, hơn một nghìn tà y dưới trướng của bà ta nhất định cũng sẽ được bắt về quy án!” Doanh Tử Khâm gật đầu, không ngăn cản ông ấy.


Cô đi thẳng ra khỏi cửa.


Một giờ sau đó.


Bên kia.


Thu Mạn đi đến một ngọn núi vắng, bà ta tìm một nơi khuất khó rồi ngồi xuống.


Bà ta thản nhiên liếc nhìn bàn tay đầy những đường đen của mình, cười lạnh một tiếng.


Một tay Thu Mạn tự đâm ba cây kim vàng vào cánh tay, tay còn lại thì lấy điện thoại di động ra.


Trong danh bạ chỉ có một số điện thoại, định dạng của dãy số không tuân theo quy định của bất kỳ quốc gia nào trên thế giới.


Điện thoại đổ chuông năm lần thì đầu dây bên kia mới nghe máy.


Thu Mạn cô ho khan một tiếng: “A lô, là tôi, tôi là Thu Mạn, tôi bị phát hiện rồi, tôi cần hỗ trợ” Bà ta quả thực chưa từng gặp loại độc mà Doanh Tử Khâm bôi trên lệnh bài.


Thu Mạn cũng không ngờ rằng lại còn có người có thiên phú cao hơn bà ta.


“Bị phát hiện rồi?” Bên kia cũng thật bất ngờ: “Một trăm năm qua bà không hề bị phát hiện, tại sao hôm nay lại đột nhiên bị phát hiện thế?” “Tôi thừa nhận, kế hoạch của tôi không chu toàn, bị người khác tìm được sơ hở” Thu Mạn hít một hơi thật sâu, cười lạnh: “Mục tiêu của các người không phải là giới cổ y và giới cổ võ sao?” “Nếu như tôi chết, các người sẽ không còn cách nào để xâm nhập được nữa, đợi bồi dưỡng một con rối khác thì cũng không dễ dàng” Đầu dây bên kia im lặng một lúc: “Được rồi, nhưng bà cần phải chờ một thời Suae “Dạo gần đây việc ra khỏi thành rất khó, bọn tôi phải đi xin giấy thông hành mới, nhanh nhất thì cũng phải đợi ba ngày sau.” “Tôi chờ.” Thu Mạn trấn định lại: “Các người phải nhanh, ba ngày sau, tôi muốn có một thân phận hoàn toàn mới.” “Tôi biết rằng công nghệ di truyền của các người rất tiên tiến, hoàn toàn có thể giả mạo một người có ADN giống tôi mà họ không thể tìm ra.” Cuộc gọi kết thúc.


Thu Mạn nghiến răng chịu đựng cơn đau trong người.


Bà ta tuyệt đối không thể chết ở chỗ này.


Giới cổ y có đáng là gì?


Cho đến tận bây giờ, mục tiêu của bà đều không phải nơi đây.


Bà ta muốn đến nơi mà khoa học kỹ thuật phát triển tiên tiến hơn, thành phố kia chính là đích đến mà cả nhân loại muốn hướng tới.


Thu Mạn nghỉ ngơi trong chốc lát, rồi chậm rãi đứng dậy tiếp tục đi.


Bà ta có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của hoa mai nhưng hoàn toàn không biết mùi hương này có ý nghĩa gì.


Thu Mạn đi thẳng tới địa bàn của nhà họ Phục, sau khi cải trang một chút bà ta bước vào một quán ăn.


Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất Bà ta vừa gọi món xong, quay người lại, vẻ mặt đông cứng.


Doanh Tử Khâm dựa vào cửa, nâng cằm: “Bà còn muốn chạy nữa không” “Doanh Tử Khâm, lợi hại, lợi hại đó.” Thu Mạn cười lạnh một tiếng, đột nhiên hiểu ra: “Loại thuốc này cô cũng nghĩ ra được, còn có gì mà cô không biết hay không?” Bà ta dứt khoát không chạy trốn nữa, đứng thẳng dậy: “Tôi đúng là ngu ngốc, cô chỉ là một cổ y, tôi giết cô là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi!” Thu Mạn vung tay lên, nội kình tuôn ra tấn công cô gái.


Doanh Tử Khâm nhìn bà ta một cách dửng dưng, mặt không hề biến sắc.


Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.


“Thu Mạn, đối thủ của ngươi là ta.” Thu Mạn dừng động tác lại, ngẩng đầu.


Phục Tịch bước vào, ánh mắt lạnh lùng.


Bà nhất định phải tự mình giải quyết Thu Mạn, kẻ thủ lĩnh của tà y này.


Đồ đệ mà bà yêu quý nhất đã không còn nữa “Là bà sao.” Thu Mạn vẫn nói với thái độ khinh bỉ: “Bà thì cũng chỉ là một cổ y thôi, muốn đánh với tôi?” “Lúc trước bà chỉ nhận Phượng Lan làm đồ đệ mà không nhận tôi, giờ bà có ñenltfniitfrf” Bà ta giết Phượng Lan, cũng là bởi vì Phục Tịch có mắt như mù.


Rõ ràng bà ta mới là người giỏi hơn, nhưng Phục Tịch lại không nhận bà ta làm đồ đệ.


Trong toàn bộ giới cổ võ và giới cổ y, có mấy ai có thể song tu cổ y và cổ võ như bà ta?


Phục Tịch không nói gì, nhưng bà đã ra tay.


Một luồng nội kình mạnh mẽ hơn bùng phát, khí thế đột nhiên tăng mạnh.


Những người còn lại trong nhà hàng đều đã được sơ tán.


“Phục Tịch, bà...” Thu Mạn khá kinh ngạc, thất thanh: “Thì ra bà cũng là người song tu cổ y và cổ võ?!” Chuyện này làm sao có thể?


Bà ta chưa từng nghe nói đến chuyện Phục Tịch biết cổ võ.


Hơn nữa, bà ta từng gặp Phục Tịch mấy lần, hoàn toàn không nhìn ra Phục Tịch còn có nội kình trong người.


Bà ta còn chưa hồi phục khỏi cú sốc rằng Phục Tịch biết cổ võ đã lại nhìn thấy Phục Tịch cung kính hành lễ với cô gái.


“Sư phụ, mời người lùi lại sau, chuyện này không dám phiền người ra tay.” Thu Mạn ngẩng đầu lên, hoàn toàn không dám tin: “Cô là sư phụ của Phục Tịch?!” Đan Minh có ghi chép rất rõ ràng tuổi tác của Doanh Tử Khâm, năm nay cô mới mười chín tuổi, làm sao có thể là đệ nhất cổ y trong lời đồn?!


“Được.” Doanh Tử Khâm không từ chối, lui về phía sau một bước: “Để bà báo thù” Phục Tịch tiến lên từng bước một: “Ta không chọn ngươi, nhưng ta không hối hận!


Điều duy nhất mà ta hối hận chính là không thể bảo vệ được Phượng Lan” Lúc này Thu Mạn mới hoàn toàn hoảng sợ, nhưng bà ta vốn không còn đường lui nữa.


Với tu vi cổ võ hơn hai trăm năm của Phục Tịch, một tông sư cổ võ như Thu Mạn, căn bản không phải đối thủ của bà.


Thu Mạn thậm chí không có cơ hội chống trả thì đã bị đánh bại.


Phục Tịch dễ dàng phong ấn được nội kình của Thu Mạn, cắt đứt kinh mạch của bà ta, khiến cho bà ta hoàn toàn mất đi khả năng di chuyển.


Một chiếc điện thoại màu đen rơi xuống mặt đất.


Ánh mắt của Doanh Tử Khâm đột ngột thay đối.


Cô nhặt cái điện thoại kia lên, lật mặt sau lại, trên đó là biểu tượng hình đầu lâu màu đen, cô nhếch miệng cười như đang chế giễu điều gì đó.


“Được, được lắm!


Thảo nào!” Thu Mạn ho dữ dội, phun ra mấy ngụm máu, ánh mắt u ám: “Thảo nào y thuật và khả năng điều chế độc dược của cô lại cao như vậy, thì ra cô chính là sư phụ của Phục Tịch!” Bà ta nghe nói Phục Tịch vẫn luôn đi tìm sư phụ, vì vậy cũng mới biết được, ở trên Phục Tịch, còn một cổ y lợi hại hơn.


“Có phải bà đã tìm người để giả làm tôi phải không?” Doanh Tử Khâm cúi xuống, đưa cho Thu Mạn xem biểu tượng hình đầu lâu đen: “Những người kia bảo bà làm như thế, là có mục đích gì?” Cô càng không ngờ rằng Thu Mạn lại có quan hệ với đám người có biểu tượng hình đầu lâu đen ấy.


Thu Mạn cười lạnh: “Cô đang nói cái gì?


Tôi tìm người đóng giả cô?


Cô không tự xem xem mình là kẻ nào?” Bà ta nói rất khinh miệt: “Có điều, tôi quả thực từng phái người đóng giả người hệ, lẻ đi IB đc đtrzsep sối một, đềi sóng ft nhện lớn (rếnn nếm, li nbyn điều chế độc dược của kẻ đó mới coi là đệ nhất thế giới.” “Đúng, cô rất lợi hại, là cố y số một mà, lợi hại thế cơ mà, tôi không thế bằng cô được nhưng cô vẫn không thể bằng kẻ đó!


Có phải là cô rất tức giận không?” Doanh Tử Khâm rất bình tĩnh nhìn bà ta: “Tôi chính là độc dược sư số một.”


  • Trước
  • Sau