Chương 606 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


[/1/49//17851/12) VẢ MẶT, VẠCH TRẦN BỘ MẶT THẬT CỦA TÀ Y rong phòng im ắng, chỉ có tiếng gió thổi xào xạc qua những chiếc lá cây bên ngoài cửa sổ.


Bầu không khí tĩnh mịch đến mức đáng sợ.


Thu Mạn quay lại, từ từ đặt chiếc lược sừng trâu xuống, trên mặt là vẻ nghi hoặc không hề có sơ hở: “Cái gì?


Sao ta lại là người lấy lệnh bài của cô đi được?” Nói rồi bà ta cười cười, giọng nói dịu dàng: “Chẳng phải là cô đánh rơi lệnh bài, bị tà y nhặt được ư?” “Tay phải của bà” Doanh Tử Khâm sừng sững bất động, thong dong không vội vã: “Xem xem có phải đã xuất hiện hoa văn màu đen rồi hay không.” "Thu Mạn vô thức nhìn tay phải của mình nhưng lại chẳng thấy gì.


Hai giây sau, bà ta mới phản ứng lại, sắc mặt lạnh lẽo: “Cô lừa ta?!” *Ồ, xin lỗi nhé” Doanh Tử Khâm hời hợt xin lỗi: “Thiếu mất ba giây, ba, hai, một” Vừa nói xong, một cơn đau thấu tim từ bàn tay phải truyền đến, sắc mặt Thu Mạn biến đổi.


Rất nhanh sau đó, cả cánh tay phải của bà ta đã dại đi không cảm.


giác được gì nữa.


Nhưng Thu Mạn cũng phản ứng lại rất nhanh.


Bàn tay bà ta xuất hiện ba chiếc châm bạc, khóa lại huyệt vị trên cánh tay phải, ngăn không cho độc tố tiếp tục lan ra.


Song, lòng bàn tay trái của bà ta đã chẳng chịt hoa văn màu đen, trông rất đáng sợ.


Thu Mạn từ từ thở ra một hơi, không ngờ bà ta lại nở nụ cười: “Lợi hại, đúng là lợi hại, anh hùng xuất thiếu niên.


Quả thật ta không phát hiện ra trên lệnh bài của cô có độc.” “Ta cũng không ngờ được cô cố ý để lệnh bài ở đó.” Hai sai lầm nhỏ khiến bà ta bại lộ thân phận bản thân.


Che giấu một trăm năm nay đã thành công toi.


“Cô biết ta là tà y, lại biết ta tu cả cổ y lẫn cổ võ mà còn dám đến đây một mình” Thu Mạn cảm thấy hơi thú vị: “Là cho rằng ta sẽ không làm gì cô sao?” “Doanh Tử Khâm, ta không thể không phục sự dũng cảm của cô.” “Đúng thế, ta là thống lĩnh tà y, dưới trướng ta còn có 1800 tà y, các người tuyệt đối không ngờ được họ là ai đâu.” Bà ta nói những lời này là vì không có ý giấu giếm thân phận của bản thân nữa.


Doanh Tử Khâm nhìn bà ta, vẻ mặt rất bình tĩnh.


“Thực ra ta cũng không đành lòng “xử lý" cô đâu.” Thu Mạn nhẹ nhàng thở dài: “Cô không biết đâu, ngoài Phượng Lan ra, cô chính là luyện dược sư có thiên phú nhất ta từng gặp.” Ánh mắt Doanh Tử Khâm hơi lạnh.


Phượng Lan chính là đệ tử vô cùng xuất sắc mà Phục Tịch thu nhận kia.


Cực kỳ có thiên phú trong việc luyện dược, châm cứu, máu còn có tác dụng kỳ diệu nữa.


Lần này cô trở về Trái đất, gặp Phục Tịch, chuyện Phục Tịch kể cho cô nhiều nhất chính là về Phượng Lan.


Phục Tịch luôn không ngừng tự trách, hối hận vì đã không thể bảo vệ tốt đệ tử của mình.


“Nhắc đến Phượng Lan, cô ta chết cũng thảm thật” Thu Mạn lại bật cười: “Đã là chuyện của gần 100 năm về trước rồi.


Lúc đó bọn ta hơn 20 tuổi, là bạn bè của nhau, cô ta bái Phục Tịch làm sư phụ còn ta thì không” “Cô ta dạy cho ta những gì mình được học, vì thế đến lúc chết cô ta cũng không tin được, ta là tà y.” Thu Mạn tự lẩm bẩm một mình: “Trước tiên ta hạ độc khiến cô ta bị câm, cắt lưỡi cô ta để làm thuốc, sau đó nhổ từng sợi tóc của cô ta, cuối cùng là lấy máu” “Ta dùng máu của cô ta để luyện chế ra một loại thuốc mới, loại thuốc này quả thực rất có hiệu quả, có thể giải được mọi chất độc.” Doanh Tử Khâm rũ mHŨ, nhàn nhạt nói: “Bà tiếp nhận Đan Minh cũng là để tiện Sau này cô mới nghe Đại trưởng lão kể, thỉnh thoảng Đan Minh lại có một thành viên mất tích, tất cả đều là những cổ y nổi tiếng trên bảng xếp hạng.


Nhưng số lượng không nhiều nên không ai nghĩ đến tà y cả.


“Đúng thế” Thu Mạn chậc một tiếng: “Đúng rồi, còn có Tứ trưởng lão.


Ta đã sớm biết người nhà của Tứ trưởng lão đến Đan Minh nên đã đi trước một bước.


Ông ta cũng thảm thật.


Con trai ông ta quỳ trên mặt đất để cầu xin ta thả vợ hắn đi” “Nhưng sao ta có thể thả được?


Đầu tiên ta giết chết vợ của hắn ta, sau đó giết hắn ta luôn.


Cuối cùng ta còn an ủi lão tứ, cho ông ta không ít tiền an ủi.


Ông ta vô cùng cảm kích ta nhưng đâu biết ta chính là kẻ giết cả nhà ông ta.” Thu Mạn cười đến chảy nước mắt: “Buồn cười lắm đúng không?” Doanh Tử Khâm nắm tay lại: “Chẳng trách” Hộ vệ mà Tứ trưởng lão cử đi là người của Đan Minh đồng thời cũng là thuộc hạ của Thu Mạn, Thu Mạn động thủ là tiện nhất.


Nhưng uy tín của bà ta ở Đan Minh quá cao, căn bản là không có ai nghỉ ngờ bà ta.


“Được rồi, nói đến đây thôi.


Doanh Tử Khâm, cô còn có cơ hội” Thu Mạn ngạo.


nghễ: “Tà y và cổ y khác gì nhau?


Chúng ta là tà y, thứ theo đuổi mới là y thuật đỉnh cao!” “Ta có lòng tin bồi dưỡng cô thành người còn mạnh hơn Phục Tịch, mà cô gia nhập với bọn ta, sau này chúng ta có thể đến nơi tốt hơn.” Nói rồi, vẻ mặt mà bà ta hơi ngẩn ngơ: “Nhất định là cô không thể ngờ được đó là một thành phố có khoa học kỹ thuật phát triển, chất đầy vàng ngọc.


So với chỗ ấy, giới cổ võ chẳng qua chỉ là nơi chật hẹp mà thôi.” “Người ở đó mới là chúa tể đích thực của Trái đất này!” Doanh Tử Khâm bỗng nhiên híp mắt lại: “Nơi nào?” Cô có thể khẳng định, nơi mà Thu Mạn nói chính là nơi Norton đang ở hiện giờ.


Chuyện Thu Mạn là tà y cũng là do cô suy đoán, nhưng cô không ngờ Thu Mạn lại có quan hệ với nơi thần bí đó.


“Sao ta có thể nói cho cô biết được?” Thu Mạn thu lại nụ cười, vẻ mặt lạnh đi: “Thái độ này của cô cho thấy cô không muốn trở thành tà y." “Đúng là tôi không muốn trở thành tà y” Doanh Tử Khâm chậm rãi: “Số thuốc mà bà luyện chế quả thực là tởm lợm.” “Rất tốt.


Tiếc quá, Doanh Tử Khâm, ta đã cho cô cơ hội lựa chọn.” Ánh mắt Thu Mạn lạnh lẽo, cười phụt một tiếng: “Cô ra ngoài nói ta là tà y căn bản không có ai tin.” “Cô tưởng địa vị của cô ở giới cổ y có thể sánh được với ta?” Đây là sự thật.


Trong hơn 100 năm lịch sử của Đan Minh, Thu Mạn là minh chủ đời thứ hai.


Đan Minh có mấy ngàn cổ y, tất cả đều thật lòng kính phục Thu Mạn.


Bình thường Thu Mạn vĩnh viễn đều là trưởng bối hòa nhã, quan tâm đến hậu bối.


“Người đâu!” Thu Mạn nghiêm nghị hô lên: “Là ta đã nhìn lầm người.


Quả nhiên tà y chính là Doanh Tử Khâm.


Cô ta ẩn giấu cũng sâu thật nhưng cuối cùng vẫn bị ta bắt được.


Người đâu mau đến đây!” Đèn đuốc bên ngoài trong phút chốc sáng trưng, tiếng bước chân dồn dập vang lên.


Đại trưởng lão dẫn đầu đuổi đến.


Ông mở cửa, kinh ngạc: “Minh trưởng?


Bà nói gì?


Là Doanh tiểu thư ư?” Thu Mạn ấn cánh tay của mình, lạnh giọng: “Tối nay cô ta đến tìm ta để thỉnh giáo vài vấn đề nhưng thực chất là muốn giết người diệt khẩu.


May mà ta bản lĩnh hơn, dụ cô ta nói ra thân phận thật của mình.” Đại trưởng lão vừa nhìn đã thấy cánh tay biến đen của Thu Mạn, ông vô cùng kinh ngạc: “Minh trưởng, bà trúng độc rồi!” Đến Thu Mạn cũng trúng độc, vậy thì năng lực chế độc của Doanh Tử Khâm cao đến nhường nào?


Chưa đến nửa phút, hộ vệ và đoàn trưởng lão đều tề tựu đông đủ.


Tứ trưởng lão hận tà y đến tận xương tận tủy, ông ta cũng chưa từng nghi ngờ.


Thu Mạn.


Lại thấy Thu Mạn trúng độc, mắt ông ta long sòng sọc: “Doanh Tử Khâm, thì ra thực sự là cô!


Sao cô có thể nhẫn tâm mà ra tay cả với trẻ sơ sinh?” Đại trưởng lão ngập ngừng: “Minh trưởng, có phải là có hiểu lầm gì không?


Rõ ràng trong hội nghị...” “Không có hiểu lầm gì cả, các người không tin lời của ta ư?” Thu Mạn ngắt lời đại trưởng lão.


Bà ta cao cao tại thượng nói: “Bắt lại, trực tiếp đưa đến Tư Iibfp đironrz Tho Hhập đhrêng G6 ni: nhiễm [bgfi Lũnh ppt, I3: Gồ tì De [Hốt những tà y khác ra.” “Rõ!” Hộ vệ không hề chần chừ, tiến lên.


“Minh trưởng Thu Mạn, bà lại phạm phải sai lầm trí mạng rồi” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: “Sao bà có thể cho rằng tôi đến đây một mình mà không có bất cứ chuẩn bị nào?” Vẻ mặt Thu Mạn ngưng lại.


“Bớt lắm nhảm đi!” Tứ trưởng lão giận dữ hét lên: “Bắt lại!” Thu Mạn là minh trưởng, địa vị trong lòng họ rất cao, không phải ai cũng có thể so sánh được.


Doanh Tử Khâm xắn tay áo lên, giữa ngón tay cô kẹp một vật thể hình chữ nhật.


màu đen.


Đây là một chiếc bút ghi âm.


Cô ấn nút phát lại.


Cuộc đối thoại ban nãy của hai người vang lên bên tai tất cả mọi người.


“.


Đúng thế, ta là thống lĩnh tà y, dưới trướng ta còn có 1800 tà y, các người tuyệt đối không ngờ được họ là ai đâu.” “Còn có Tứ trưởng lão nữa.


Ta đã sớm biết người nhà của ông ta đến Đan Minh nên đã đi trước một bước.


Tứ trưởng lão cũng thảm thật.


Con trai ông ta quỳ trên mặt đất để cầu xin ta thả vợ hắn đi, nhưng làm sao ta có thể thả được?” Trong nháy mắt, người Tứ trưởng lão cứng đờ, cả người dại ra.


Ông ta ngẩn ngơ nhìn Thu Mạn, giống như sét đánh giữa trời.


Môi ông ta run lên: “Minh trưởng?!” Đại trưởng lão phản ứng nhanh nhất: “Lão tứ, ông còn gọi bà ta là minh GnðnnIiE0nlB0AycEpf Vẻ mặt Thu Mạn từ kinh ngạc đến âm trầm, giọng nói thoát ra từ kế răng: “Tốt lắm, Doanh Tử Khâm, cô lại bẫy ta.


Lần này coi như cô may mắn đấy!” Bà ta vận nội kình, dưới chân như sinh gió!


Rời khỏi căn phòng này với tốc độ cực nhanh.


Cùng lúc đó, bình hoa và những vật dụng khác trong phòng đều bay lên, sau đó loảng xoảng rơi xuống đất dưới tác động của nội kình.


Đương nhiên không thể đả thương được họ nhưng cũng có thể giúp Thu Mạn tẩu thoát.


Đại trưởng lão hít một hơi: “Nội kình ngoại hiển, tông sư cổ võ!”


  • Trước
  • Sau