Chương 605 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 605 DOANH TỬ KHÂM: AI CHO BÀ ẢO GIÁC ĐÓ VẬY?


gười đàn ông đeo mặt nạ gỗ che kín khuôn mặt nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất của bản thân.


Hào hoa phong nhã, khí thế nội liễm, tài đức hoàn mỹ nhưng lại khiến người ta cảm nhận được áp lực chưa từng có.


Trên ghế đã có người thay đối sắc mặt.


“Ảnh tọa?!” “Thực sự là Ảnh đại nhân!” Ngoài đoàn trưởng lão của Tư Pháp đường ra, chỉ có Ảnh là có quyền lên tiếng và quyền trừng phạt tuyệt đối.


Nhưng hắn quá bí ẩn, số lần xuất hiện còn ít hơn đoàn trưởng lão.


Đại trưởng lão của Đan Minh sửng sốt một hồi, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: “Ảnh tọa, không phải chúng tôi không mời Tư Pháp đường, mà là vì chúng tôi cho rằng đây chỉ là chuyện của giới cổ y, không cần làm phiền đến Tư Pháp tìm öngin thôi” “Tả y tấn công cổ y, cổ võ giả chịu trách nhiệm bảo vệ cổ y, Tư Pháp đường cũng đang điều tra chuyện này” Phó Quân Thâm dựa lưng vào ghế: “Bỏ qua Tư Pháp đường, tùy tiện tố chức bỏ phiếu, bắt giam nghỉ phạm, ai cho các ngươi cái quyền đó?


“ Cả đại sảnh đều im lặng.


Phó Quân Thâm nâng mắt, vẻ mặt lạnh lùng, nở nụ cười: “Lá gan của các người cũng lớn thật” Rõ ràng, sắc bén, những người ngồi đây không ai dám nói gì.


Ngay cả Tạ Niệm cũng ngậm miệng lại.


Không ngoài dự đoán, chắc chắn Ảnh là tông sư cổ võ.


Có ai trong họ đánh lại được anh?


Ai có bản lĩnh thì người ấy có quyền.


“Anh Ảnh, lâu lắm không gặp.” Trình Cẩn chào: “Sao anh trở về mà không đến liên minh võ đạo chơi?” “Không có thời gian, đừng làm phiền tôi.” Tình Cẩn: “..” Phó Quân Thâm nâng cằm, ánh mắt liếc về phía Đại trưởng lão: “Tôi đang hỏi các người đấy.” Đại trưởng lão lau mồ hôi lạnh, cũng rất căng thẳng: “Ảnh tọa, chuyện không như ngài nghĩ đâu.


Có bằng chứng sau đó chúng tôi mới bỏ phiếu.” “Vật chứng có thể ngụy tạo, chuyện liên quan đến tà y, sao có thể làm qua loa được?” Phó Quân Thâm nhàn nhạt nói: “Doanh tiểu thư có chứng cứ ngoại phạm không?” Doanh Tử Khâm nhìn anh: “Có.” Vân Sơn cũng đeo mặt nạ, đứng sau lưng Phó Quân Thâm cố kìm nén lại tiếng cười của mình.


“Được rồi, đừng giả bộ nữa, giả bộ cái gì?” Tạ Niệm mất kiên nhẫn: “Nếu cô có chứng cứ thật thì cô có thể bị bắt à?


Lúc nãy cô làm gì mà không đưa ra?” Giống hệt như Lâm Thanh Gia, bề ngoài thì trong sáng, cao thượng, sau lưng không biết bẩn thỉu đến nhường nào.


Giả thanh cao.


Cô ta ghét nhất là loại người này.


Trình Cẩn bị Phó Quân Thâm làm cho nghẹn lời, tâm trạng có phần không vui nên trực tiếp khia lại: “Vậy các người cho vị tiểu thư này thời gian để thanh minh chưa?” Ánh mắt Tạ Niệm lạnh lẽo: “Trình Cẩn!” Lâm Thanh Gia quay đầu lại, mỉm cười: “Tạ tiểu thư, đừng kích động thế chứ, Trình công tử chỉ nói ra sự thật mà thôi.” Sắc mặt Tạ Niệm càng lạnh lẽo hơn: “Lâm Thanh Gia, cô cũng câm miệng lại cho tôi, cô là cái thá gì?” Nếu không phải tới hóng chuyện, cô ta cũng sẽ không hạ mình đến đây.


Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên.


Đại trưởng lão chỉ sợ có đại lão nào đó ông không thể chọc vào lại đến nên vội vàng đi ra mở cửa.


Ngoài cửa là một hộ vệ nhà họ Phục đang ôm chiếc máy tính.


Anh ta vội vàng bước vào, đặt máy tính lên bàn: “Doanh tiểu thư, máy tính cô cần đây, video đã được sao chép vào rồi.” Câu này vừa dứt, tất cả mọi người đều hơi kinh ngạc.


Video?


Tạ Niệm nhìn máy tính, cảm thấy hơi ghê tởm.


Nhà họ Tạ luôn từ chối dùng tất cả sản phẩm công nghệ cao của thế giới bên ngoài.


Là con cháu dòng chính, nhà họ Tạ cho cô ta một chiếc điện thoại di động, nhưng cô ta đã vứt nó đi rồi.


Những trưởng lão khác chưa từng thấy máy tính bao giờ thì có hơi sững sờ.


“Làm phiền rồi” Doanh Tử Khâm nhấc tay lên: “Mọi người xem đi.” Lần đầu tiên hộ vệ chạm vào máy tính.


Anh ta luống cuống mở máy, bật video.


kia lên.


Hình ảnh trong video là phòng luyện dược của Doanh Tử Khâm.


Lại có người mặt mũi biến sắc.


Đây là phòng luyện dược do Đan Minh đặc biệt phân cho Doanh Tử Khâm.


Có ai rỗi hơi mà đặt máy quay trong phòng của mình không?


Đoạn video sau đó cho thấy, vào tối hôm kia, có một người mặc đồ đen đã lên vào phòng luyện dược, trong tay xách theo một chiếc túi.


Anh ta đi một vòng.


xung quanh phòng luyện dược, cuối cùng nhét chiếc túi vào một nơi rất khuất.


Những người có mặt ở đây đều biết chiếc túi này, trong túi là những tấm Phật bài gây ảnh hưởng xấu đến cơ thể con người.


Cuối cùng, người đàn ông nhìn xung quanh một lúc rồi mới đi ra ngoài.


Video kết thúc ở đây.


“Ta đã nói rồi, có người vu oan cho cô ấy.” Thu Mạn hừ lạnh: “Rốt cuộc ai đã cho người lạ mặt vào?” Đại trưởng lão cười khổ một tiếng: “Minh chủ, chúng tôi cũng không biết.” “Đợi một chút” Giọng của Phó Quân Thâm rất bình tĩnh: “Trước khi đến đây, tôi đã phái người đi điều tra rồi.” Cửa lại được mở ra.


“Ảnh tọa, tra được rồi.


Chúng tôi tìm thấy một thi thể trên một ngọn núi hoang bên ngoài Đan Minh” Vân Vụ bước vào, quỳ một chân xuống: “Chỉ còn lại bộ xương mà thôi.


Theo điều tra, thi thể này là của người đã xuất hiện trong video.” Huỷ thi diệt tích.


“Lợi hại, lợi hại” Tạ Niệm đảo mắt, vỗ tay: “Doanh Tử Khâm, cô đúng là lợi hại thật.


Cô không coi thuộc hạ là người, xong việc liền giết hắn.


Tàn nhẫn quá, tôi không thể sánh được với cô.” Câu nói này lại khiến thế cuộc đã được xoay chuyển nay lại một lần nữa rơi vào bế tắc.


“Không tệ nha.” Cổ thần y ngạo mạn cất lời: “Video này cũng không thể chứng.


minh cô ta không phải tà y, ngược lại càng có thể khẳng định cô ta chính là tà y “Không, không, không, còn có một video nữa." Hộ vệ vội vàng nói: “Mọi người xem đi.” Video thứ hai là cho thấy tối qua Doanh Tử Khâm ở một quán bar nào đó ở Đế ¿Ð0Œbe#mfrifiéEniengfbclin.


“Từ Đế đô trở về giới cổ y mất ba tiếng” Phó Quân Thâm đan tay vào nhau: “Tôi chỉ nhìn chứng cứ chứ không nhìn người.


Hai giờ sáng cô ấy vẫn còn ở thế giới thế tục, trong kết quả khám nghiệm tử thị, thời gian tử vong của Mộng Thanh Tuyết là 11 giờ.


Cô ấy trở về giết người thế nào?” Đại trưởng lão không nói được gì nữa.


Tạ Niệm cười giễu: “Cũng không phải là không thể” Doanh Tử Khâm hơi nhíu mày, không nhanh không chậm: “Có phải cô muốn nói tôi tìm người đóng giả là bản thân, đưa lệnh bài của mình cho anh ta để anh ta đi giết Mộng Thanh Tuyết.


Sau đó cố ý làm rơi lệnh bài, mục đích là để giới cổ y điều tra ra mình?” 'Tạ Niệm sầm mặt lại, sắc mặt xanh mét.


Quả thật cô ta định nói vậy.


Nhưng căn bản là không phù hợp với logic.


Bị hỏi vậy, lại ở trước mặt tất cả mọi người, mặt Tạ Niệm nóng rát.


Cô ta cực kỳ bối rối, đập mạnh bàn rồi đứng lên đi luôn.


“Xem ra quả thật tà y đã nhặt được lệnh bài của Doanh tiểu thư, sau đó đột nhập vào nhà họ Mộng để giết Mộng Thanh Tuyết.” Trình Cẩn hỏi: “Vậy tu vi của hộ vệ canh cổng thế nào?” Mộng Hùng cất lời: “Có 50 năm tu vi cổ võ, đây đã là tu vi cao nhất của giới cổ y HỎNG Phục Trầm nghe vậy liền trợn trắng mắt.


Lão tổ tông của anh ta mới là người có tu vi cao nhất giới cổ y.


“Vậy thì đúng rồi.


Doanh tiểu thư đây là cổ y, đến tu vi cổ võ cũng không có thì cô ấy vượt qua hộ vệ của các người thế nào?” Trình Cẩn nhún nhún vai: “Chỉ có chứng cứ thôi, thế đầu óc đâu rồi?” Doanh Tử Khâm liếc Trình Cẩn một cái.


Trình Cẩn là thiếu chủ của liên minh võ đạo, lại còn là đệ tử duy nhất của Minh chủ liên minh võ đạo, thiên phú ắt không thể tệ được.


Năm nay anh ta đã 26 tuổi, theo suy tính, tu vi cổ võ của anh ta đã đạt đến 70 năm rồi.


Tu vi cổ võ đạt đến cảnh giới 200 năm mới có thể trở về nguyên trạng, thu phóng thoải mái, giống hệt một người bình thường.


Những cổ võ giả khác không nhìn ra trên người cô có chuyển động của nội kình là vì cô dùng thuốc để che giấu.


“Chuyện của giới cổ y, tôi thực sự vô cùng tiếc nuối” Trình Cẩn nói: “Khoảng thời gian này, tôi sẽ cử người của liên minh võ đạo đến bảo vệ mọi người, chắc chắn chúng ta phải tìm ra tà y!” Nếu cổ y bị tà y tàn hại, cuối cùng cũng sẽ nguy hại đến giới cổ võ.


Anh ta và Lâm Thanh Gia cùng rời đi.


Những người khác cũng đều đi hết.


Doanh Tử Khâm vuốt quần áo, vươn tay ra: “Có thể đưa tôi lệnh bài rồi chứ?” Đại trưởng lão cau mày: “Doanh tiểu thư, chúng tôi làm cho cô cái lệnh bài mới thì tốt hơn, lệnh bài này lấy được từ tay tà y, có khả năng nó có vấn đề gì đó.” “Không cần” Doanh Tử Khâm nâng mắt: “Ông đừng cầm lâu như vậy, tôi sợ ông trúng độc mà chết lắm.” Đại trưởng lão sợ đến toát mồ hôi lạnh, vội vàng đưa lệnh bài qua: “Doanh tiểu thư, cô lại nói đùa rồi.” Doanh Tử Khâm cầm lệnh bài, đi ra ngoài.


Phục Trầm đang đợi cô ở bên ngoài.


Doanh Tử Khâm quay đầu: “Điều tra ra rồi?” “Ch...


chưa." Phục Trầm lúng túng: “Lão tổ tông bôn ba ngược xuôi ở bên ngoài hai ngày rồi nhưng vẫn không tìm ra bất cứ tung tích nào.” “Chắc hẳn mọi người không tìm được đâu, nếu không thì mười mấy năm trước đã diệt trừ được tà y rồi” Mắt Phục Trầm sáng lên, thấp giọng nói: “Sư tổ đã làm gì chiếc lệnh bài này à?


Có thể giúp chúng ta tìm thấy thống lĩnh của tả y sao?” Doanh Tử Khâm nhướn mày: “Hiếm khi thông minh một lần mà tóc vẫn dài như vậy, không tệ, xứng đáng được khen ngợi.” Nói xong cô rất qua loa mà vỗ tay khen ngợi anh ta.


Phục Trầm: “???” Nhà họ Tạ.


Tạ Niệm lạnh mặt, kể lại một lượt chuyện xảy ra trong hội nghị cho gia chủ nhà họ Tạ nghe.


Gia chủ nhà họ Tạ lại trầm tư rất lâu, sau đó lấy một tấm ảnh ra: “Niệm Niệm, có phải đây là Doanh Tử Khâm không?” Tạ Niệm tùy ý liếc một cái: “Đúng vậy, là cô ta, sao vậy ạ?” “Đúng là cô ta thật” Gia chủ nhà họ Tạ cau mày: “Không giấu gì con, hồi ấy Đại trưởng lão bói cho anh cả con thì ra được người này.


Chỉ có cưới cô ta, anh cả con mới có thể tỉnh lại” Tạ Niệm cười khẩy: “Cô ta?


Xứng sao?


Không nhìn xem bản thân như thế nào đi.


Anh cả con không phải là người ai muốn cưới cũng cưới được đâu.” “Đây không phải trọng điểm” Gia chủ nhà họ Tạ phất phất tay: “Bố đang nghĩ xem liệu cô ta có quan hệ gì với Ảnh không?


Lần trước Phong Nhi bị bắt, chính là Ảnh phái người ra tay.” “Bố nghĩ nhiều rồi” Tạ Niệm không tin: “Giới cổ võ tôn thờ thực lực, đến con mà Ảnh cũng từ chối thì hắn coi trọng cô ta chắc?” Đương nhiên cô ta cũng muốn yêu chơi chơi với Ảnh.


Chỉ là muốn nhưng không được.


Vì thế cô ta đặt mục tiêu lên người Nhiếp Diệc.


Tạ Niệm lại nói: “Tạ Phong bị bắt là đáng đời, lúc đó các người không điều tra rõ cô ta là cố y.


Cổ võ giả động thủ với cổ y, lại bị Tư Pháp đường bắt gặp thì đương nhiên là họ phải ra tay rồi.” Gia chủ nhà họ Tạ ngẫm nghĩ một lúc: “Cũng phải, tuy bệnh tình của anh cả con đã tốt lên không ít nhưng vẫn chưa tỉnh lại.


Bây giờ địa vị của Doanh Tử Khâm ở giới cổ y rất cao, muốn cưới cô ta về cho anh cả con cũng không đơn giản.” Địa vị của Doanh Tử Khâm hiện giờ giống với Phục Trầm, được bảo vệ bởi cả giới cổ y lẫn cổ võ, không có cách nào để cưỡng ép cô được.


Cổ võ giả quả thật không thể đả thương cổ y.


'Tạ Niệm nhàn nhạt: “Sẽ luôn có cách thôi.” Cô ta chào tạm biệt gia chủ nhà họ Tạ, đến thao trường luyện võ.


Gia chủ nhà họ Tạ ngẫm nghĩ rất lâu, chuẩn bị đi thương lượng chuyện này với Tạ phu nhân.


Tối đến.


Đan Minh.


Khoảng thời gian này liên tục xảy ra chuyện, tà y còn âm thầm trà trộn vào Đan Minh, thành thử cả Đan Minh đều vô cùng lo lắng.


Doanh Tử Khâm đang ở trong phòng luyện dược nhặt dược liệu.


Phó Quân Thâm nhóm lửa giúp cô: “Qua hội nghị lần này, em đã nhìn ra là ai chưa?” “Nhìn ra được, em cũng có chứng cứ rồi." Doanh Tử Khâm cúi đầu: “Bây giờ em đã chắc chắn 100% rồi.


Có thân phận này, chẳng trách kẻ đó có thể ẩn dật lâu như vậy, đến người bên cạnh cũng không nhìn ra.” Phó Quân Thâm gật đầu: “Anh đi nhé?” “Không cần” Doanh Tử Khâm lau tay, đứng dậy: “Để em đi xem sao.” Cô rời phòng luyện dược, mười phút sau đến trước cửa một căn phòng.


Doanh Tử Khâm nâng tay gõ cửa.


Người trong phòng cất tiếng: “Vào đi.” Doanh Tử Khâm bước vào, sau đó đóng cửa lại.


Căn phòng rất yên tĩnh.


Người kia quay lại, thở dài một hơi: “Hội nghị hôm nay quả thật là khiến cô phải chịu ấm ức rồi.


Không ngờ tà y lại giảo hoạt đến vậy, lại còn vu oan cho cô nữa.


“Lúc lấy lệnh bài của tôi, chắc hẳn bà đã cẩn thận kiểm tra qua, xem xem tôi có hạ độc, hoặc trên lệnh bài có dược vật làm lộ thân phận bà hay không rồi nhỉ?” Doanh Tử Khâm khoanh tay, lạnh nhạt nói: “Dù sao thì tôi cũng là người chỉ thay đổi thứ tự dược liệu ở cuộc đi săn mùa đông là đã có thể chế tạo được một viên đan dược có thuộc tính bất đồng rồi.” “Nhưng sau khi kiểm tra xong thì không phát hiện ra gì cả, vì thế bà yên tâm lấy đi, treo bên người.” Tay của người đó khựng lại “Có rất nhiều hộ vệ canh giữ Mộng Thanh Tuyết, những tà y khác không biết cổ võ mà bà tu cả cổ y lẫn cổ võ, vì thế bà chỉ có thể tự tay đi giết cô ta, cuối cùng còn cố ý để Mộng Thanh Tuyết bắt được lệnh bài, giả vờ như không cẩn thận làm mất để giá họa cho tôi.” “Bà cũng không nghĩ là có thể khiến tôi bị bắt vì chuyện này, chỉ là muốn đánh lạc hướng người khác mà thôi, đương nhiên nếu tôi bị bắt thì càng tốt.” Doanh Tử Khâm rũ mắt, cười nhẹ: “Nhưng ai cho bà ảo giác rằng bà giỏi chế độc hơn tôi vậy?” “Hả minh trưởng Thu Mạn?”


  • Trước
  • Sau