Chương 600 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


[/1/49//17851///0) NGƯỜI MỚM THUỐC, ĐÁNH VÀO NHÀ HỌ MỘNG S ắc mặt Phục Tịch lập tức sa sầm.


Phó Quân Thâm chậm rãi quay đầu, con ngươi màu hổ phách nhạt sâu thẳm như đáy vực không le lói một tia sáng nào.


Anh nhẹ nhàng bật ra ba chữ: “Nhà họ Mộng?” Đại trưởng lão cũng biết sự việc khẩn cấp, khổ không nói được, đầu cũng không dám ngẩng lên: “Con lập tức dẫn đội hộ vệ tới cửa hàng dược liệu phía tây theo lời lão tổ tông.


Ông chủ nói nhà họ Mộng đã đến sớm hơn một bước, mua mất nhân sâm tử lộ rồi” “Con biết cây thuốc này rất quan trọng nên lập tức đuổi theo, nói sẽ mua lại với giá gấp mười nhưng nhà họ Mộng từ chối yêu cầu của con, còn...


còn nói...” Phó Quân Thâm hơi ngước lên: “Nói tiếp đi.” Đại trưởng lão khó khăn mở miệng: “Còn nói cứ đợi mà nhặt xác Doanh tiểu thư, đừng hòng cứu cô ấy." Dứt lời, ông ta quay sang dập đầu với Phục Tịch: “Lão tổ tông, văn bối vô dụng, không biết cổ võ nên không đánh lại bọn họ.” Nhà họ Phục khác nhà họ Mộng, mặc dù nhà họ Phục cũng có liên hôn với thế gia cổ võ nhưng không hợp tác với bọn họ.


Vì vậy, ở nhà họ Phục không có nhiều cổ võ giả canh giữ như nhà họ Mộng, cũng không lợi hại bằng nhà họ Mộng.


Phục Tịch hít sâu một hơi: “Ngươi lui xuống đi” Bà ấy đẩy cửa phòng ngủ, đi vào cùng Phó Quân Thâm.


Trên giường, bờ môi cô gái nhợt nhạt không chút sắc máu, hàng mi dài cũng hơi run lên.


Lần da vốn trắng nõn của cô lại càng có vẻ trong suốt, chẳng khác nào lớp pha lê dã vỡ.


Dáng vẻ yếu ớt này của Doanh Tử Khâm rất hiếm thấy.


Trước giờ cô chưa từng để lộ dáng vẻ ấy trước mặt người ngoài.


Phó Quân Thâm cúi người, áp tay lên trán cô kiểm tra nhiệt độ, sau đó gọi người giúp việc bên ngoài lấy một cái bát.


“Về cơ bản ta đã thanh lọc sạch sẽ chất độc trong người sư phụ rồi.” Phục Tịch nghiêm mặt nói: “Nhưng không có nhân sâm tử lộ thì không thể nào ép hết chất độc còn lại ra ngoài.” “Nếu trong vòng nửa ngày không hoàn toàn loại sạch độc tố thì có thể sẽ làm tổn thương tim phổi, thậm chí tu vi thụt lùi nên vừa rồi ta mới sai đại trưởng lão đi mua thuốc.” Phó Quân Thâm ngẩng đầu: “Nhân sâm tử lộ hiếm lắm à?” “Đúng” Phục Tịch mở miệng: “Chỉ có một cửa hàng dược liệu nhỏ phía tây giới cổ võ có bán loại dược liệu này, đây là sản phẩm độc hữu nhà bọn họ, truyền từ đời này sang đời khác.” “Hơn một trăm năm trước ta đã tới mua một cây nhưng không biết có còn nhân sâm tử lộ mới không.” Có thể nói nhân sâm tử lộ cũng không quá quý hiếm gì bởi vì công dụng của nó vẫn có những dược liệu khác có thể thay thế, không nhất thiết phải chọn nó.


Công dụng ngầm thì chỉ có Phục Tịch cùng mấy cổ y đức cao vọng trọng khác biết, song về cơ bản cũng không có lúc nào cần dùng tới.


Vậy nên trong kho dược liệu của nhà họ Phục không dự trữ thứ này.


Quan trọng nhất là mười năm nhân sâm tử lộ mới lớn được một cây nên giá cả rất cao.


Hơn nữa, trong vòng mười năm sinh trưởng của Nhân sâm tử lộ, nó chỉ cho được một củ.


Nếu như cùng lúc mọc hai cây thì không cây nào có thể sống sót.


Trà thánh cũng từng thử trồng nhân sâm tử lộ, cuối cùng vẫn không thể thành công.


Phó Quân Thâm khẽ ừ một tiếng: “Bà nói cây nhân sâm tử lộ lần trước được trồng cách đây mười ba năm, lần này thì trồng được ba năm rồi, nếu không có thì phải chờ bảy năm nữa.” Bảy năm là một con số không tưởng.


Nhà họ Mộng đã lấy đi nhân sâm tử lộ, còn nói những lời như vậy, rõ ràng bọn họ sẽ không giao nó ra.


Mà rất có thể là họ đã dùng hết.


Doanh Tử Khâm quan trọng hơn, bây giờ anh không có thời gian lãng phí với nhà họ Mộng kia.


Máu chảy xuống từ đầu ngón tay anh, Phó Quân Thâm cất giọng lành lạnh: “Không có dược liệu khác có thể thay thế à?” “Có, có chứ” Phục Tịch hơi dừng lại: “Nhưng rất khó tìm, cả đời ta còn chưa từng gặp.


Nhưng nếu tìm được, hiệu quả của nó còn tốt hơn nhân sâm tử lộ, có thể tăng tu vi.” “Dược liệu gì?” “Tầm lửa tuyết.” Phó Quân Thâm vừa cho Doanh Tử Khâm uống máu mình, vừa cầm điện thoại gọi cho thân tín ở trụ sở chính Tư Pháp đường: “Tra cho tôi tư liệu về tằm lửa đất Sau khi máu đi vào trong miệng, sắc mặt của Doanh Tử Khâm khôi phục lại vài phần với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.


Nét mặt Phục Trầm thoáng thay đổi: “Máu của cậu...” Đương nhiên bà ấy từng gặp những người có dòng máu mang công dụng đặc thù, những người như vậy không hề ít.


Nhưng hầu hết bọn họ đều dùng dược liệu hiếm gì đó hồi còn bé, sau khi cơ thể hấp thu dược liệu thì máu cũng có công dụng tương ứng.


Nhưng những người có máu thần kỳ như Phó Quân Thâm thực sự là không có.


Mấy phút sau, Phó Quân Thâm nhận được tư liệu.


Theo tư liệu, nhóm thám hiểm đã tìm thấy dấu vết của tằm lửa tuyết ở một hoang mạc trong giới cổ võ.


Nhưng có hai con chó sói có cấp bậc ngang hàng với tông sư cổ võ bảo vệ bên cạnh nên không ai lấy được loại tằm này.


Tọa độ rất rõ ràng.


Phục Tịch thầm kinh hãi.


Đúng là Tư Pháp đường, nắm trong tay tất cả tin tình báo của giới cổ võ.


Bảo sao không ít gia tộc như nhà họ Tạ muốn tiêu diệt Ảnh.


Có ai mà không muốn quyền lực như thế này đâu.


Phó Quân Thâm xem xong tài liệu, ánh mắt nhìn cô gái tức khắc trở nên mềm.


mại: “Tôi đi lấy thuốc, muộn nhất là ba tiếng nữa sẽ về.” Phục Tịch gật đầu đồng ý.


Phó Quân Thâm vừa đứng lên, đang chuẩn bị đi thì bàn tay bỗng nhiên bị nắm chặt.


Anh ngẩn người, quay đầu nhìn lại.


Doanh Tử Khâm chưa tỉnh, cô chỉ nắm lấy tay anh theo bản năng.


Anh thoáng trầm mặc, cuối cùng cẩn thận bế cô gái lên.


Cũng đúng.


Mặc dù có Phục Tịch ở đây nhưng anh vẫn hoàn toàn không yên tâm khi để lại cô một mình.


Đưa cô đi theo thì hơn.


Sau khi tiễn Phó Quân Thâm và Doanh Tử Khâm đi, Phục Tịch nhắm mắt, gọi gia chủ nhà họ Phục cũng đang lo lắng không thôi vào.


Phục gia chủ hành lễ: “Lão tổ tông” “Chuẩn bị đi” Phục Tịch lên tiếng: “Điều tra tất cả người nhà họ Phục.” Phục gia chủ giật mình: “Ý lão tổ tông là?” Phục Tịch cất giọng nặng nề: “Tà y ở ngay trong chúng ta.” Cho dù Phục gia chủ đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng nghe chính miệng Phục Tịch nói ra, ông ấy vẫn cảm thấy bị sốc.


Nếu tà y đã xâm nhập vào mấy thế lực lớn của giới cổ y thì bọn họ phải làm gì đây?


Chỉ một lần rèn luyện này đã mất đi bao nhiêu thiên tài trẻ tuổi như vậy.


Nếu chuyện đó xảy ra thêm một lần nữa thì không ai chịu đựng nổi đâu.


Ánh mắt Phục Tịch trở nên sắc bén: “Không được bỏ qua bất cứ ai, kể cả các trưởng lão.” Gương mặt Phục gia chủ hơi run lên: “Vâng, lão tổ tông.” xax Giới cổ võ.


Thảo nguyên hoang vu này ít người lui tới, thỉnh thoảng chỉ có đội thám hiểm mới ghé qua đây.


Dưới chân Phó Quân Thâm là hai cái xác chó sói lớn, máu tươi bắn tung tóc khắp mặt đất, nhìn mà phát hoảng.


Anh lau mặt và tay, sau đó hái tằm lửa tuyết xuống.


Bởi vì gần như không ai tới được nơi đây nên cây tằm lửa tuyết này đã sống được rất lâu, ít nhất cũng có niên đại hai trăm năm.


Phó Quân Thâm nhìn tằm lửa tuyết một cái, sau đó cắn vào nó, cúi đầu, áp lên môi cô gái, từ từ mớm thuốc cho cô.


Sau khi ăn hết cây tằm lửa tuyết, Doanh Tử Khâm khẽ cử động, ngón tay chợt siết chặt lấy quần áo anh, lưng ưỡn thẳng.


Phó Quân Thâm cụp mắt, nắm tay cô: “Em sao thế?” “Không có gì” Doanh Tử Khâm lại nhắm mắt, cất giọng thì thào: “Em chỉ muốn xác nhận anh vẫn đang ở đây, em hơi nóng” “Thuốc này có tính nóng, còn anh vẫn luôn ở đây” Phó Quân Thâm hôn nhẹ lên môi cô một cái: “Em ngủ đi, yên tâm nhé, việc còn lại cứ giao cho anh.” Sau khi nhận được câu trả lời, Doanh Tử Khâm thiếp đi một lần nữa, hơi thở cô rất nhẹ.


Công dụng của tằm lửa tuyết dần được hấp thụ, gương mặt cô hồng hào trở lại, mạch đập yếu ớt dần dần ổn định.


Cuối cùng Phó Quân Thâm cũng yên tâm.


Anh bế cô gái lên, trở về nhà họ Phục với tốc độ nhanh nhất.


x.* Bên phía nhà họ Mộng cũng rơi vào tình cảm u sầu ảm đạm.


Trong số bốn thế lực lớn, nhà họ Mộng bị tổn thất nghiêm trọng nhất.


Bọn họ có tổng cộng bốn mươi tám người ra ngoài rèn luyện nhưng chỉ còn chưa tới mười người quay về.


Số còn lại, hoặc chết thảm dưới nanh vuốt dã thú, hoặc chịu trận chết thay cho Mộng Thanh Tuyết.


Đương nhiên, chẳng ai biết rốt cuộc đã có bao nhiêu người phải hy sinh cho.


Mộng Thanh Tuyết.


Những phe phái khác đều giận nhưng không dám nói gì.


Hết cách rồi, ai bảo Mộng Thanh Tuyết là đệ nhất thiên tài của nhà họ Mộng chứ?


Mộng gia chủ cố nén lửa giận: “Thanh Tuyết vẫn chưa tỉnh à?” Đại trưởng lão lắc đầu: “Vẫn chưa, gặp cú sốc lớn như thế sức khỏe lại không tốt, bệnh càng thêm bệnh, dựa hết vào số mệnh thôi” “Cho nó uống cả nhân sâm tử lộ rồi, coi như cũng có chuyển biến tốt.” Mộng gia chủ cau mày: “Chuyện hôm nay chắc chắn là một âm mưu nhằm vào.


nhà họ Mộng, mà chỉ có nhà họ Phục làm được việc này.” Chẳng phải vì Mộng Thanh Tuyết chèn ép Phục Trầm và những cổ y cùng thế hệ khác hay sao?


Nếu không sao nhà họ Mộng lại chết nhiều người như vậy?


Nghe hai người nói thế, một thanh niên vừa tỉnh lại bên cạnh mím chặt môi.


Có vài lời, cậu ta không dám nói thẳng ra miệng.


Tám mươi phần trăm người nhà họ Mộng chết là vì Mộng Thanh Tuyết.


Cũng may Mộng gia chủ đã có phản kích, mua nhân sâm tử lộ trước.


Trong lòng Phục Tịch, một người khác họ như Doanh Tử Khâm không thể nào.


quan trọng hơn cả nhà họ Phục.


Với lại ông ta cũng mua chứ có phải tranh cướp gì đâu.


Nhà họ Phục làm gì được ông ta.


Mộng Thanh Tuyết chịu bao nhiêu vết thương, ông ta sẽ khiến Doanh Tử Khâm phải chết.


Mộng gia chủ chẳng muốn suy nghĩ mấy chuyện này: “Tôi đi xem Thanh Tuyết.


thế nào.” Ông ta còn chưa cất bước, một hộ vệ đã hốt hoảng chạy tới báo cáo.


“Gia chủ, không xong rồi!” Mộng gia chủ sửng sốt: “Cái gì không xong?” Ông ta ra ngoài xem thì thấy Phó Quân Thâm đang nhấc bổng gã đội trưởng EEnHOrI2ni Chân gã đã rời khỏi mặt đất.


Mộng gia chủ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, ông ta tức giận quát: “Phó Quân Thâm, mày dám!” Phó Quân Thâm quay đầu, cặp mắt đào hoa cong cong nét cười mà vẫn lạnh lEo: “Có gì mà tôi không dám!”


  • Trước
  • Sau