Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
[/1/49//170091-22) KHOẢNG CÁCH VỚI DOANH TỬ KHÂM, TOÀN BỘ BÙNG NỔ!
ống như để chứng minh chuyện Doanh Tử Khâm nói là sai, chàng trai còn đặc biệt đến trước mặt mọi người, giậm giậm chân.
Không xảy ra chuyện gì cả.
Anh ta quay đầu lại, vẻ mặt giễu cợt: “Thế nào?
Tại sao lại phải dừng lại.
Liệu có phải vì cô thấy trên núi nhiều dược liệu nên muốn chiếm tất cả làm của riêng không?” “Cũng vì sức khỏe Thanh Tuyết không tốt, không thể so với cô, nếu không...” Anh ta còn chưa nói xong thì mặt đất rung lên, dưới đất xuất hiện một cái hố sâu.
Chàng trai không có thời gian phản ứng lại, rơi thẳng xuống hố.
Vẻ mặt anh ta hoảng hốt, kêu thảm một tiếng.
Lúc này một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy quần áo anh ta, sau đó lôi anh ta lên.
Doanh Tử Khâm buông tay ra, tầm mắt rơi xuống cái hố xuất hiện đột ngột, vẻ mặt hơi ngưng lại.
Cái bãy loại lớn kiểu này dùng để bắt động vật.
Da, lông, xương của một vài loại động vật có thể dùng để điều chế thuốc, vì thế giới cổ y có không ít những chiếc bẫy kiểu này.
Nhưng đây là ngọn núi mà họ đến để rèn luyện, sao lại xuất hiện thứ này.
Chàng trai kinh hãi đến toát mồ hôi lạnh, chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.
Những người khác cũng đều hoảng sợ.
Mộng Thanh Tuyết cau mày.
“Thấy gì chưa?
Đây chính là khoảng cách giữa Doanh tiểu thư và cậu.” Phục Trầm ngồi xổm xuống, lạnh lùng chế giễu: “Lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Sau này thông minh lên một chút, nếu không đến việc mình chết thế nào, cậu cũng không biết đâu.” Chàng trai mấp máy môi, mặt đỏ bừng nóng rát, phần nhiều hơn là hổ thẹn: “Xin...
xin lỗi” Hắn ta mím môi, sau khi đứng lên thì không còn đến đứng bên Mộng Thanh Tuyết nữa.
Doanh Tử Khâm cũng không nhìn hắn ta, quay người: “Tất cả mọi người, xuống.
núi” “Tiểu thư Tử Khâm có phải là sợ bóng sợ gió quá không?” Một cổ y do dự một chút, cất lời: “Chỉ là một cái bẫy mà thôi, đi đâu chả thấy, ra ngoài rèn luyện thì không thể sợ những cái này được.” Một năm cũng chỉ có một lần rèn luyện.
Những cổ y khác đều do dự không đi.
Sau khi rèn luyện, cổ y cấp bậc tổ tông sẽ thưởng cho họ dựa trên thành quả mà họ đạt được.
Họ không muốn bỏ lỡ mất.
Phục Trầm cau mày: “Tất cả thành viên nhà họ Phục xuống núi.” Lời của Phục Trầm rất hữu dụng.
Dù anh ta có lười đến đâu đi chăng nữa thì vẫn là người số một trong thế hệ trẻ nhà họ Phục, thiên tài của nhà họ Phục cũng coi anh ta là người đứng đầu.
Phục Trầm theo Doanh Tử Khâm, những người khác theo anh ta.
An Lăng và An Diệu Diệu nhìn nhau một cái.
Doanh Tử Khâm nói như vậy không phải là bắn tên không đích.
An Lăng ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Tất cả thành viên của nhà họ An cũng xuống núi.” Thế là hơn một nửa người rời đi.
Đan Minh chia làm hai, một phần theo Doanh Tử Khâm xuống núi.
Phần còn lại thì vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Doanh Tử Khâm thăng cấp quá nhanh trong Đan Minh, đến minh trưởng cũng khen ngợi cô hết lời, nói không ghen tị thì là giả.
Một cổ y của nhà họ Mộng nhìn Mộng Thanh Tuyết: “Thanh Tuyết, chúng ta có xuống núi không?” “Có thể xảy ra chuyện gì được chứ?” Mộng Thanh Tuyết mím mím môi, có hơi mất bình tĩnh: “Đương nhiên, nếu mấy người tin cô ta thì xuống núi theo cô ta cũng được, tôi đi lên núi.” Một người trong phe của Mộng Thanh Tuyết cũng lên tiếng, trong giọng nói mang theo chút khinh thường: “Cái bẫy này này vốn đã rất thường thấy, chỉ là hơi khuất mà thôi, có chuyện gì được chứ?
Họ nhát gan nhưng nhà họ Mộng chúng ta còn phải sợ à?” “Lần rèn luyện này nhà họ Phục và nhà họ Lăng không lấy được gì cả, nhà họ Mộng vừa hay có thể dẫn trước họ.” Lúc này sắc mặt Mộng Thanh Tuyết mới dịu đi đôi chút.
Cô ta tự lăn bánh xe lăn, vòng qua cái hố đó, tiếp tục đi về phía trước.
Cổ y còn lại cũng đi theo cô ta.
Dị biến xảy ra trong lúc này.
Ngay lúc một đoàn người xuống núi, một đoàn người lên núi, cả ngọn núi bất ngờ chấn động.
Bước chân Doanh Tử Khâm đột nhiên dừng lại, vẻ mặt hơi nghiêm nghị: “Rút lui” Nói rồi cô kéo An Diệu Diệu ở bên cạnh, lăn sang một bên.
Ngay khi Doanh Tử Khâm cất lời, Trầm Phục cũng hành động, lập tức đẩy những người khác sang bên phải.
Giây tiếp theo, nơi họ đứng trước đó đã xuất hiện một vết nứt.
Sắc mặt An Diệu Diệu trắng bệch: “Tiểu...
tiểu thư Tử Khâm, hình như là thuốc nổ.” Thuốc nổ vốn là một trong bốn phát minh lớn của thời cổ, giới cổ y đương nhiên vẫn đang dùng.
“Không chỉ là thuốc nổ thôi đâu.” Doanh Tử Khâm đứng lên, chậm rãi ngẩng đầu.
Có cô gái hét toáng lên.
Đó là một con hổ cực to, nhưng rõ ràng là nó khác với những con hổ trong sở thú ngoài thế tục.
Nó giống với con rắn nước bị Doanh Tử Khâm giết, con hổ này đã có thực lực ngang với tông sư cổ võ rồi.
Loại dã thú cỡ lớn này tuyệt đối không phải là thú cưng do cổ y nuôi, bởi vì họ căn bản không thể khống chế nổi nó.
Dù có là ở giới cổ võ, nó cũng bị cổ võ giả có tu vi cao nhốt lại.
Dù sao thì tu vi của vãn bối trong giới cổ võ không cao, nếu động phải dã thú có thực lực như tông sư cổ võ, kết cục không phải chết thì cũng là tàn phế.
Tà y!
Không chỉ Trầm Phục mà trong đầu An Lăng, An Diệu Diệu và mọi người cũng hiện lên hai chữ này.
Trước khi tà y dùng người sống để nghiên cứu thì sẽ thí nghiệm trên động vật trước.
Từng có một con dã thú cỡ lớn xông vào nhà họ Mộng.
Nếu không phải nhà họ Mộng có cổ võ giả canh phòng thì con dã thú đó đã giết sạch người nhà họ Mộng rồi.
Sau đó đã chứng minh là tà y dùng tà môn ngoại đạo và một số dược liệu cấm để biến động vật bình thường thành ra như vậy.
Sắc mặt An Diệu Diệu càng trắng hơn: “Tiêu...
tiêu rồi!” Hôm nay trên núi tề tựu tất cả thiên tài trẻ trong giới cổ y, họ đều là hy vọng trong tương lai của giới.
Có thể nói, trừ một vài người cảm thấy không khỏe trong người và có việc khác ra thì ai cũng đi.
Nếu hôm nay họ đều chôn thân nơi này, đây chẳng khác gì việc giới cổ y tuyệt.
diệt cả.
Dù không tuyệt diệt thì mấy chục năm trong tương lai cũng sẽ bị gián đoạn.
Thế này là muốn một lưới bắt gọn.
Âm mưu tà y trù tính mấy chục năm cuối cùng cũng bùng nổ trong hôm nay.
Phần lớn sức khỏe của cổ y đều kém, tuy rằng có học thuật phòng thân nhưng.
làm sao họ có thể chiến đấu với dã thú được?
“Chạy trước đã!” Ánh mắt Doanh Tử Khâm lạnh lùng: “Người không biết cổ võ thì dùng ngân châm và kim châm, dùng cành cây hoặc đá để ngăn chặn nó.” Cô muốn giết chết con hổ này cũng chưa hẳn là dễ dàng.
“Đan Minh và tam đại thế gia đã thăm dò cả ngọn núi này rồi!” Phục Trầm lạnh giọng nói: “Chắc chắn không thể có bất cứ cái bẫy hoặc động vật loại lớn nào.
Đúng là đi rèn luyện nhưng cũng phải loại bỏ nguy hiểm.
Cũng có nghĩa là tà y đã trà trộn vào lớp những người có chức có quyền ở giới cổ y!
“Đừng nhiều lời nữa.” Doanh Tử Khâm nâng tay, ba chiếc ngân châm giấu trong ống tay áo bay ra.
Trong đó có một chiếc cắm vào một huyệt vị trên vai Phục Trầm.
Nháy mắt, Phục Trầm cảm thấy nội kình trong người mình tuôn trào, dưới chân như sinh gió, chạy nhanh lên không ít.
Hai chiếc châm ghim vào bụng của dã thú.
Dã thú gầm lên, không chỉ không lùi lại mà còn cuồng bạo hơn.
“Đi” Doanh Tử Khâm lau bụi trên mặt, lạnh giọng nói: “Chạy đi, đừng quay đầu lại” Buổi chiều.
Đế đô.
Nhà họ Kỷ.
Ôn Phong Miên bước ra từ phòng thí nghiệm, trên tay cầm hai bình dung dịch thuốc.
Phó Quân Thâm quay đầu cười: “Chú đã nghiên cứu ra rồi à?” Sau khi Ôn Phong Miên tiếp quản nhà họ Kỷ, ông liền khởi động lại thí nghiệm đảo nhỏ của 20 năm trước.
Ôn Phong Miên lắc nhẹ đầu: “Chưa, nhưng có thể xác định được rằng đây không phải đồ trên Trái đất, có lẽ là thiên thạch vũ trụ nhưng lại không giống, nó không trùng khớp với nguyên tố nào cả.
Đây là một thứ rất kỳ diệu.” Phó Quân Thâm hơi híp mắt, lạnh nhạt nói: “Cũng chưa chắc, tám phần có thể là đến từ một nơi nào đó giống giới cổ võ.” Trong giới cổ võ còn không ít sinh vật được quốc tế cho là đã diệt chủng.
Giống như Voọc Chà vá chân đỏ.
Thế kỷ trước, nước Hoa tuyên bố con Voọc Chà vá chân đỏ cuối cùng đã chết, loài này chính thức tiệt chủng.
Nhưng trong giới cổ võ có một ngọn núi có rất nhiều loài Voọc này.
Cũng có không ít nguyên tố khoáng thạch không có trong bảng nguyên tố hóa học.
Thí nghiệm đảo nhỏ hơn 20 năm về trước xuất hiện khí độc DEATH hiển nhiên là muốn ngăn cản nghiên cứu viên tiếp tục nghiên cứu.
Năm ngoái, thành phố đại học ở châu Âu lại một lần nữa xuất hiện khí độc DEATH, những kẻ thả khí độc này ra là muốn giết chết các thiên tài trẻ của giới khoa học kỹ thuật.
Ôn Phong Miên đặt bình dung dịch thuốc xuống: “Yếu Yểu đâu?” “Đi rèn luyện hái thuốc với bọn trẻ rồi ạ.” Phó Quân Thâm gật đầu: “Cô ấy lo lần này chú khởi động lại thí nghiệm, đám người kia sẽ lại mò đến nên bảo cháu tới thăm chú nhiều hơn.” “Chú thì xảy ra chuyện gì được chứ, cái con bé này” Ôn Phong Miên thở dài: “Từ bé đã chỉ biết lo cho người khác rồi.” Mười mấy năm khi Doanh Tử Khâm còn chưa khôi phục ý thức và ký ức, lúc còn sống ở huyện Thanh Thủy, dù chỉ là một miếng thịt, cô cũng để nhường cho Ôn Thính Lan.
Họ đều sống như vậy trong nhiều năm.
Ôn Phong Miên lại hỏi: “Khi nào thì con bé rèn luyện xong?” “Theo truyền thống của giới cổ y thì là hai ngày một đêm ạ.” Phó Quân Thâm cười cười: “Có điều tối nay cháu định lên núi, cô ấy hơi kén ăn.” “Ừ”' Ôn Phong Miên cởi đồ thí nghiệm ra, rửa tay: “Tối chú đi cùng cháu.” Lúc này, chuông điện thoại reo lên.
Phó Quân Thâm bấm nghe máy: “A lô?” “Xảy ra chuyện rồi thiếu gia!” Giọng Vân Sơn tràn ngập lo lắng: “Ban nãy tôi nhận được tin ngọn núi hôm nay Doanh tiểu thư và các thiên tài của giới cổ y đến rèn luyện đã sập rồi!”