Chương 595 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


[/1/49//170091J5) VẢ MẶT, SINH NHẬT YỂU YẾU động trắng trợn ở châu Âu, để biết bao nhiêu người nhìn thấy sự kỳ diệu của cổ võ và bị quay chụp lại nữa.


Tất cả những điều trên đều vi phạm quy định của Tư Pháp đường, đủ để đẩy Ảnh vào con đường chết.


T hân là tông sư cổ võ nhưng lại tự ý ra vào giới cổ võ, còn dám hành Tất nhiên, đoạn ghi hình kia chỉ truyền bá trên diễn đàn NOK, bốn nhà tài phiệt lớn ở châu Âu và giới cổ võ.


Chuyện siêu tự nhiên thế này tất nhiên không thể bỏ qua trên trường quốc tế.


Nếu thế thì đúng là gây ra hỗn loạn thật rồi.


“Tốt lắm, chúng ta đi xem sao trước đã” Tam trưởng lão cũng gật đầu: “Nếu Ảnh không ở đó, vậy chắc chắn hắn chính là Devil - tay sát thủ đứng đầu bảng xếp hạng, phải đến 90%, không thể sai được.” Nói đoạn, đôi mắt ông ta trở nên lạnh lùng: “Đến lúc đó trực tiếp mời lão tổ tông ra tay giết chết hắn!” Ảnh có lợi hại đến đâu cũng không thể mạnh hơn lão tổ tông nhà họ Tạ bọn họ được đúng chứ?


Thiên phú của Ảnh quá cao, chẳng ai biết rốt cuộc sau này hắn sẽ đạt đến trình độ đáng sợ nào.


Nhà họ Tạ đã muốn giải quyết Ảnh từ lâu rồi, chỉ thiếu một lý do mà thôi.


Nhà họ Tạ không cho phép người trẻ tuổi nào mạnh hơn hậu bối nhà mình.


Bây giờ, Ảnh đưa lý do này đến tận cửa nhà bọn họ, chỉ cần khiến Ảnh rời khỏi Tư Pháp đường là bọn họ có thể ra tay tùy ý rồi.


“Lão Tam, mời lão tổ tông có giống dùng dao giết trâu mổ gà không?” Nhị trưởng lão xua tay: “Mời đại một tiên tổ có tu vi cổ võ trên hai trăm năm là đủ rồi” Lão tổ tông nhà họ Tạ sở hữu gần bốn trăm năm tu vi cổ võ, cả giới cổ võ cũng chỉ có ba người là có thể đối đầu với ông ta.


Nhưng nếu bàn về sức chiến đấu, bởi vì nhà họ Tạ có công pháp tàn độc nên hiển nhiên lão tổ tông nhà họ Tạ là mạnh nhất.


Còn lứa tổ tông nhà họ Tạ có tu vi hai trăm năm trở lên, không thể nói là vươn tay ra một cái là bốc được một nắm to nhưng vẫn được hơn một trăm.


Ba nhà họ Lâm, Tạ và Nguyệt chèn ép các gia tộc khác bằng võ lực tuyệt đối, lời này không phải là nói chơi.


Đến cả Tư Pháp đường, nhà họ Tạ chỉ cần một lý do thích hợp có thể chặn đứng miệng của người khác thôi thì nói diệt là diệt được ngay.


“Ta và hai vị trưởng lão cùng đi xem.” Gia chủ nhà họ Tạ cung kính nói: “Căn cứ theo động tĩnh trên diễn đàn NOK, bản thân Devil vẫn còn ở châu Âu, hắn không thể nào quay về nhanh như vậy được.” Ba người dẫn một đội hộ vệ theo, nhanh chóng đến Tư Pháp đường.


Gia chủ nhà họ Tạ tiến lên trước, mỉm cười: “Bọn ta đến bái kiến Ảnh đại nhân.” “ÿây(B8iibadfidf6n gân liteo nồi IiộzéEip[EbSMWmsiiis Anh csiinirifn đEmas@ trong Tư Pháp đường, mời ba vị.” Nghe được lời này, Nhị trưởng lão cau mày.


Ảnh có mặt sao?


Sắc mặt khẽ biến, ông ta lập tức theo chân hộ vệ đi vào bên trong Tư Pháp đường.


Ở ghế trên, người đàn ông đeo mặt nạ, dáng người cao lớn, khí thế nội liễm.


Nhìn thấy đám người nhà họ Tạ tiến vào, anh không hề để tâm đến, chỉ lật xem cuốn sách trong tay.


Nhị trưởng lão lại càng cau mày chặt hơn, thình lình lên tiếng: “Ảnh đại nhân, mấy ngày trước lão phu vừa học được vài chiêu thức mới, muốn tìm Ảnh đại nhân chỉ điểm một phen.” Ông ta cười khẩy trong lòng.


Ảnh không để lộ gương mặt thật, vậy thì tìm đại một người cải trang là được rồi.


Nhưng tu vi và thân thủ thì không thể làm giả được.


Ảnh vẫn chẳng lên tiếng.


“Tạ nhị trưởng lão” Có một giọng nói vang lên: “Ông muốn tìm người chỉ điểm thì tổ tông nhà họ Tạ các ông không phải ít, đến Tư Pháp đường để làm gì?” Nhị trưởng lão quay đầu, nhận ra đó là cung phụng vừa mới nhậm chức cách đây không lâu của Tư Pháp đường.


Vị trí đó vốn dĩ phải thuộc về nhà họ Tạ cho nên đối mặt với Ôn Phong Miên, Nhị trưởng lão không hề vui vẻ chút nào.


“Tam cung phụng, đừng tưởng bọn ta không biết ông và Ảnh là cùng một giuộc nhé.” Ông ta cười khẩy một tiếng: “Lão phu chỉ muốn xem xem rốt cuộc hắn ta có phải là Ảnh hay không thôi.


Ông thình lình nói ra lời đó lẽ nào là do chột dạ à” “Ông nghĩ nhiều rồi” Ôn Phong Miên mỉm cười: “Tư Pháp đường không được đánh nhau nhưng nếu như khiêu khích thì chúng tôi có thể ra tay, chẳng qua là sợ các ông bị thương thôi.” “Tam cung phụng không cần lo lắng” Nhị trưởng lão lạnh lùng nói: “Hôm nay cho dù lão phu có gây hấn thì đã làm sao?” Một cung phụng tu vi vừa qua năm mươi năm mà cũng dám chất vấn bọn họ à?


Nhị trưởng lão trực tiếp nâng tay lên, tóm lấy bả vai Ôn Phong Miên.


Ông ta không hề nương tay, cú túm đó có thể phá vỡ xương vai của Ôn Phong Miên.


Lúc này, ở trên thượng tọa, cuối cùng Ảnh cũng lên tiếng.


Giọng nói của anh chậm rãi, ẩn chứa sự lạnh lùng: “Xem như ta chết rồi chắc?” Vừa dứt lời, anh thình lình bay lên, cùng lúc đó cũng vươn tay, trực tiếp đỡ đòn của Nhị trưởng lão.


“Ầm!” Đại sảnh hơi chấn động.


Chỉ mới một chưởng!


Nhị trưởng lão lùi về sau mười mấy bước còn Ảnh thì đứng yên tại chỗ, đến cả tóc cũng chẳng bị rối.


Một bên, gia chủ nhà họ Tạ kinh ngạc.


Cách thức tấn công này đúng là của Ảnh rồi.


Làm sao có thể chứ?


Nếu Ảnh đang ở đây, vậy người ở bên châu Âu là ai?


Nhị trưởng lão cũng chấn động: “Ngươi...” “Ta thấy chắc là nhà họ Tạ không muốn lăn lộn ở Tư Pháp đường nữa rồi” Ảnh thản nhiên liếc nhìn Tả hộ pháp vừa mới tiến vào một cái, mỉm cười: “Tả hộ pháp, ông cũng là người hơn trăm tuổi rồi mà chẳng thèm quản lý con cháu à?” “Cứ tiếp tục thế này, khí tiết tuổi già của ông có đảm bảo được không?” Tả hộ pháp sầm mặt.


Quả thật ở Tư Pháp đường tuổi tác của Ảnh là một câu đố, nhưng mà đúng là anh rất trẻ.


Tả hộ pháp đức cao vọng trọng bị một kẻ nhỏ hơn trách móc trước mặt đám đông nên vô cùng bối rối.


Song, theo đúng quy tắc mà Tư Pháp đường đặt ra thì mỗi điều mà Ảnh nói ra đều có lý.


Ở Tư Pháp đường, địa vị của Ảnh ngang với đoàn trưởng lão, đồng thời còn có thêm một phiếu phủ quyết.


Tu vi của Ảnh không cao hơn ông ta nhưng quyền thế thì lớn hơn nhiều.


Tả hộ pháp mất sạch mặt mũi, ông ta siết chặt nắm đấm, xương cốt kêu lên rắc rắc.


Ông ta thình lình đưa tay lên, giáng một bạt tai xuống mặt gia chủ nhà họ Tạ.


Gia chủ nhà họ Tạ còn chưa đạt tới cấp độ tông sư cổ võ nên trong nháy mắt đã bị tát bay, gương mặt trắng bệch, phun ra một ngụm máu.


Tam trưởng lão đỡ Nhị trưởng lão đứng ở một bên, tự biết mình đuối lý nên cũng chẳng nói gì.


“Tất cả cút hết cho ta!” Sắc mặt Tả hộ pháp tái xanh: “Không có chứng cứ thì đừng đến đây ăn nói lung tung!” Người nhà họ Tạ chán nản rời đi.


Tả hộ pháp hít sâu một hơi, quay đầu, âm thanh rít qua từ giữa kẽ răng: “Hài lòng chưa?” “Tả hộ pháp, lời này của ông rất thú vị” Ảnh cười trầm thấp, thờ ơ không để ý: “Có người khiêu khích quy tắc do Tư Pháp đường đặt ra, luận tội xử lý thì ta hài lòng cái gì cơ?” Tả hộ pháp tức đến mức tâm tính bạo phát, gương mặt vặn vẹo hết cả.


Ông ta hừ lạnh một tiếng, sải bước rời đi.


Nhìn thấy mọi chuyện đã yên, sau khi khẽ gật đầu với người đang ngồi trên thượng tọa, Ôn Phong Miên cũng rời khỏi Tư Pháp đường.


Sau khi mọi người rời đi, bầu không khí yên ắng trở lại.


Bấy giờ Ảnh mới đưa tay lên, tháo mặt nạ xuống.


Là Phục Tịch.


Ánh mắt nghiêm nghị, bà nhìn máu trên mặt đất, không khỏi lo lắng.


Ở giới cổ y, tu vi của bà có thể là số một nhưng tại giới cổ võ này thì bà chỉ ở tầm trung thượng mà thôi.


Một khi các lão tổ tông của thế gia cổ võ xuất hiện, bà hoàn toàn không thể bảo vệ được sư phụ của mình và Phó Quân Thâm.


Bây giờ thời gian tu luyện cổ võ đã trở thành một điều khó.


Tuy rằng Doanh Tử Khâm không nói nhưng Phục Tịch cũng có thể lờ mờ đoán ra, e là sư phụ của bà đã gặp phải nguy hiểm gì đó nên bây giờ mới phải bắt đầu tu luyện lần nữa.


Y thuật hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, chỉ cần có thể ngưng luyện một chút nội kình là có thể học được cổ y.


Nhưng cổ võ thực sự bị ảnh hưởng quá nhiều.


Làm sao mới tốt đây.


Phục Tịch lại yên lặng ngồi một lúc, chỉnh sửa lại quần áo rồi bước ra khỏi Tư Pháp đường.


Giới cổ y.


Nhà họ Phục.


Trong sân nhà.


Phục Trầm vẫn nằm ngủ trên xích đu như từ trước đến giờ.


Kể từ lúc Doanh Tử Khâm giao cho anh ta cách làm thế nào ngủ mà vẫn có thể tu luyện được nội kình thì anh ta chẳng muốn thức nữa.


Sau đó, giữa giấc mộng đẹp anh ta bị Phục Tịch quay về kiểm tra bài vở đá bay xuống hồ.


Suýt chút nữa là Phục Trầm tắt thở rồi, cả người lạnh đến run lẩy bẩy, nhanh chóng bò từ dưới hồ lên.


Anh ta có hơi tủi thân: “Lão tổ tông, con đang tu luyện mà.” “Ta mặc kệ con có tu luyện hay không.” Phục Tịch lạnh nhạt: “Dù sao ta chỉ thấy con đang ngủ thôi.” Phục Trầm: “...


Anh ta đành phải ngồi xuống, cầm lấy dược liệu ở bên cạnh.


Trò chuyện với Phục Tịch câu được câu mất: “Hầy, lão tổ tông, sư tổ bảo cô ấy vẫn còn một đồ đệ khác nữa, người đã gặp chưa?” “Đồ đệ khác?” Phục Tịch bất giác ngẩn người, cau mày: “Ta chưa bao giờ nghe sư phụ nhắc đến.” Nhưng mà, quả thực là Phục Tịch cũng được nhắc nhở, nhanh chóng ngộ ra.


Hơn hai trăm năm trước, tu vi cổ võ của sư phụ cực cao.


Đừng nói là ba nhà Lâm Tạ Nguyệt, Doanh Tử Khâm phất tay một cái là có thể trực tiếp hủy diệt cả giới cổ võ luôn.


Nếu như sư phụ của bà cũng có đồ đệ ở giới cổ võ thì người đó sẽ là ai?


Phục Tịch cau mày, nhanh chóng bỏ đi tới tàng thư các.


Bà đi xem các nhân vật có danh tiếng ở giới cổ võ, ai có thể là đồ đệ của sư phụ bà.


x.* Ở mặt khác.


Châu Âu.


Doanh Tử Khâm nhận cuộc gọi của Ôn Phong Miên: “Yếu Yểu, không ngoài dự đoán của con, nhà họ Tạ đến Tư Pháp đường rồi.” Nghe thấy thế, cô nhìn sang Phó Quân Thâm ở bên cạnh một cái: “Vâng, tình hình thế nào rồi ạ?” “Vẫn ổn” Ôn Phong Miên đáp: “Nhà họ Tạ đã đi rồi, có lẽ nhà họ Lâm và nhà họ Nguyệt sẽ không đến.” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu.


Nhà họ Tạ tính tình nóng vội nhất, một khi biết được sự tồn tại của Devil, bọn họ sẽ lập tức đến Tư Pháp đường.


Có bài học thất bại của nhà họ Tạ, nhà họ Lâm sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.


Do đó, cô mới để Phục Tịch đóng giả Phó Quân Thâm, mấy thứ như công pháp cũng có thể tạm thời dạy vài chiêu.


Xem ra, quả nhiên nhà họ Tạ đã hành động giống hệt như cô dự tính.


“Bố, tạm thời khoảng thời gian này bố đừng đến giới cổ võ nữa.” Doanh Tử Khâm hơi trầm ngâm: “Con đoán là sẽ rối loạn một thời gian, bây giờ ở nhà họ.


Kỷ vẫn an toàn hơn” Ôn Phong Miên ừm một tiếng: “Trong lòng bố tự có tính toán.” Cuộc điện thoại kết thúc.


Phó Quân Thâm ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào híp lại: “Nhà họ Tạ đến Tư Pháp đường rồi à?” “Ừm” Doanh Tử Khâm bưng ly nước hoa quả trên bàn lên: “Không chỉ đến đó mà còn đánh một trận nữa.” Ánh mắt Phó Quân Thâm sâu xa, giọng điệu thản nhiên: “Nhà họ Tạ đúng là phiền phức.” Giới cố võ không có thế lực nào có thể hoàn toàn khắc chế được nhà họ Tạ.


Doanh Tử Khâm nghiêng đầu: “Đang xem gì thế?” “Xem món ăn và trang sức.” Ngón tay thon dài của Phó Quân Thâm khẽ búng vào trang giấy: “Tổ chức sinh nhật cho em, ngày kia là được mười chín tuổi rồi, nhanh thật đấy.” Anh ngước mắt lên: “Không phải chứ, Yểu Yếu, em quên rồi à?” Nếu không có anh nhắc nhở thì đúng là Doanh Tử Khâm đã quên béng chuyện.


này rồi.


“Trước giờ em hoàn toàn không có cảm giác đặc biệt với ngày sinh nhật.” Cô im lặng một lúc: “Rõ ràng anh cũng biết thật ra thời gian sống của em không phải ngắn mà” “Thế thì sao, bây giờ em chỉ là một cô bé.” Phó Quân Thâm nhướng mày: “Em chưa bao giờ nghe câu cái chết cũng là sự ra đời mới à?” “Có thể có được cuộc sống mới, biết bao nhiêu người ngưỡng mộ còn chẳng kịp” Doanh Tử Khâm nhắm mắt: “Đúng thế.” Cô cũng không ngờ, sau khi chết cô có thể sống lại lần nữa.


“Sinh nhật thì vẫn phải tổ chức, vẫn phải chuẩn bị cho kỹ lưỡng” Phó Quân 'Thâm khép cuốn sách lại: “Vẫn còn một năm.” “Hửm?” “Là em đến tuổi kết hôn theo pháp luật quy định rồi.” Doanh Tử Khâm nhìn anh, như có điều gì suy nghĩ: “Cũng không phải là không được.” Phó Quân Thâm nghiêng đầu, có hơi bất ngờ: “Sao đối ý nhanh thế?” “Vậy vẫn đợi đến lúc tốt nghiệp đại học thì hơn” Anh không nên hỏi nhiều.


“Được, anh ra ngoài một chuyến." Phó Quân Thâm xoa đầu cô, rất dịu dàng nói: “Gia tộc Pastch vừa bị gạch tên, vẫn còn hơi hỗn loạn, em xem mà chơi.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Em chuẩn bị ra ngoài chơi đây.” Cô có hẹn ăn cơm với Xander.


Có thể không tiêu tiền của mình, thích thật.


Ở trước cửa, Vân Vụ lẳng lặng cầm lấy bao tải, che mặt mình lại.


Chơi của người khác là chơi thật.


Còn chơi của Doanh tiểu thư và thiếu gia nhà bọn họ ấy à?


Vậy chắc chắn là có kẻ nào đó phải gặp nạn rồi.


Thảm thật đấy.


Tổng bộ Tập đoàn Venus.


Bên trong phòng họp.


Một người chậm rãi lên tiếng: “Lần này, tổng giám đốc khu vực châu Á Thái Bình Dương cũng sẽ sang đây.” Câu nói này khiến cho động tác của tất cả mọi người trong phòng họp đều khựng lại.


Cùng là lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Venus, đương nhiên bọn họ biết vị tổng giám đốc bí ẩn từ trên trời rớt xuống của khu vực châu Á Thái Bình Dương.


Bình thường, chức vị ở cấp bậc này thì không thể giao cho một người nước Hoa được.


Bọn họ cũng từng chất vấn chuyện này với cấp trên.


Câu trả lời được đưa ra là Phó Quân Thâm từng cứu mạng tổng giám đốc điều hành, khu vực châu Á Thái Bình Dương vừa mới thành lập nên đã giao nó cho anh.


Câu trả lời đó không có gì để dị nghị nữa.


Nhưng khoảng thời gian hơn một năm vừa qua, tổng bộ Tập đoàn Venus tổ chức cuộc họp toàn thể đã mấy lần mà Phó Quân Thâm đều không tới, việc này khiến cho bọn họ ít nhiều có chút yên lòng.


Điều đó chứng tỏ Phó Quân Thâm không được coi trọng.


Vậy sao hôm nay lại tới?


“Được rồi, đừng căng thẳng như thế” Một người phương Tây khác mỉm cười: “Tổng giám đốc khu vực châu Á Thái Bình Dương thôi mà, có phải là tổng giám đốc điều hành đâu, lo lắng cái gì?


Dù thế nào cũng không thể so sánh với các tổng giám đốc khu vực liên minh châu Âu như chúng ta được.”


  • Trước
  • Sau