Chương 593 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 593 VỢ CHỒNG THẦN DƯỢC ĐÁNH NHAU RỒI, TIẾP TỤC LỘ TẨY o choàng đen trùm lên đầu cô gái, hoàn toàn không nhìn rõ tướng mạo.


của cô.


Cũng chỉ trong nửa giây phân tâm ấy.


Giây tiếp theo, trên cổ tay Phó Quân Thâm đã bị cắm một cây ngân châm.


Ngân châm cắm đúng vào huyệt vị của anh, khiến cơ thể anh tê dại trong phút chốc.


Nhưng cũng chỉ một khoảnh khắc đó thôi.


Đồng thời, cô gái cũng giằng thoát khỏi sự trói buộc của anh.


Hàng mi của Phó Quân Thâm rũ xuống, anh nhìn cây ngân châm trên cổ tay mình.


Trong một khoảnh khắc, tất cả suy nghĩ liền thành một đường.


Anh bất chợt bật cười, sau đó lại khe khẽ thở dài.


“Đúng là tôi không chỉ biết dùng độc” Doanh Tử Khâm từ trên cao nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng: “Anh rất mạnh, tôi thừa nhận” Có thể ngồi vững ở vị trí số một trên bảng sát thủ, Devil thậm chí còn mạnh hơn so với tưởng tượng của cô.


Phó Quân Thâm ngẩng đầu, khóe miệng cong cong: “A, đó là vinh hạnh của tôi.” Doanh Tử Khâm ấn ấn cổ tay.


Anh chàng sát thủ số một này sao đột nhiên lại đổi giọng điệu thế?


Phó Quân Thâm liếc mắt nhìn người đang nằm trên mặt đất.


Huyệt đạo của đại trưởng lão và Germain đều đã bị anh phong bế, nếu không phải cổ võ giả và có tu vi cao hơn anh thì sẽ không giải được huyệt đạo cho bọn chúng.


Dùng nội kình điểm huyệt, cho dù có dùng khoa học kỹ thuật hiện đại cũng chẳng có ích gì.


Xác nhận xong mọi chuyện, Phó Quân Thâm không do dự thêm nữa.


Anh đứng dậy, giơ tay phải lên, vào lúc cô gái còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã nhanh như chớp túm chặt lấy eo của cô, kéo vào lòng mình, tay còn lại thì ấn đầu cô, bảo vệ trước ngực.


Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi khu rừng nhỏ này.


hại điãn [Ni c lộ gộ sữn gia tập [>oiidh đhưổi điển mu8, (êm đEñ: giữ gồm [Bũ Germain và đại trưởng lão hôn mê bất tỉnh, cùng với Raven mất đi tri giác nửa thân dưới.


Nhưng may sao bọn họ đều vẫn còn thở.


“tryện đy trứng éÉz rồi?


Đi œn#ng đi lộ cô Emớz lên œrnfz nưÿH[mfz, lãm tra tình hình của Raven, ngay lập tức biến sắc: “Devil còn biết dùng độc ư?!” Nếu Devil đồng thời còn là một độc dược sư, thì gia tộc Pastch hôm nay xong thật rồi.


Nhưng ở đây còn không có camera an ninh.


Lúc Doanh Tử Khâm đi theo Raven ra ngoài, cũng cố tình né tránh tất cả mọi ống kính.


Hai tên hộ vệ áp giải một cô hầu gái đang run như cầy sấy tới: “Đội trưởng, ban nãy cô ta ở gần đây, chắc chắn đã nhìn thấy gì đó.” “Nói” Đội trưởng đội hộ vệ bấu chặt lấy cô hầu gái, giọng nói hung ác: “Ban nãy cô đã nhìn thấy những gì?!” Cô hầu gái sợ quá hét lên một tiếng, ngã phịch xuống đất, vẻ mặt kinh sợ: “tin, nhân (ty miệt: narồi nuậz đo die 3m đem, rấi mến, gồm G6 một maràn đàn ông.” Cô ta run rẩy giơ tay lên: “Bọn, bọn họ đi về phía đó, hình, hình như là đi hẹn giao đấu.” Phần lớn người hầu trong lâu đài của gia tộc Pastch là nạn dân ở gần đây.


Nạn dân rất nhiều, bọn họ từ những nơi khác chạy nạn về đây.


Chỉ cần gia tộc Pastch cho bọn họ chút tiền, bọn họ sẽ vào đây, dốc lòng dốc sức phục vụ cho gia tộc Pastch.


Những người hầu này cũng là tầng lớp thấp nhất trong lâu đài.


Cho dù cùng là thuộc hạ, các hộ vệ vẫn có thể tùy ý đánh chửi bọn họ.


Nếu có chết cũng không có ai để tâm, dù sao sẽ không ngừng có nạn dân đợi được vào làm.


Oan có đầu, nợ có chủ.


Phó Quân Thâm và Doanh Tử Khâm tất nhiên cũng sẽ không làm khó những người này và các thành viên vô tội khác trong gia tộc.


Nhân khẩu ở lâu đài của gia tộc Pastch có mấy trăm nghìn người.


Thật sự tội không thể tha, thật sự đáng chết cũng chỉ có mấy chục người.


“Người mặc áo choàng đen?” Đội trưởng đội hộ vệ ngẩn người, buột miệng thất thanh la lên: “Lẽ nào...


là độc dược sư số một?!” Ngoài độc dược sư số hai đã mất tích từ lâu, các độc dược sư khác nằm trong tốp 5 vẫn để lại dấu tích.


Từ sau khi độc được sư số ba không bán kem chống nắng trên bãi biển của gia tộc Bevin nữa mà đến trung tâm virus quốc tế, bên phía châu Âu ít nhiều cũng được thở phào nhẹ nhõm.


Vậy thì, chỉ có một người phù hợp thôi.


Đội trưởng đội hộ vệ không kìm được mà lùi về phía sau: “Trời ơi...” Bọn họ dây vào độc dược sư số một từ lúc nào vậy?!


Hiện giờ ngoài Devil ra thì người thế giới ngầm sợ nhất là độc dược sư số một.


Cũng chỉ có độc dược sư số một mới có thể tiêu diệt một binh đoàn lính đánh thuê cấp S chỉ bằng một cái nhấc tay.


“Đội trưởng” Lúc này, hộ vệ phụ trách truyền tin đờ đẫn ngẩng đầu lên: “Các anh em ở cổng lâu đài nói, người nắm quyền của gia tộc Laurent đã đích thân dẫn người tiến đánh chúng ta” Một bên khác.


Đây là lần đầu tiên Doanh Tử Khâm bị ôm chạy đi như thế này.


Vấn đề là cô cũng phân tâm.


Mà đến tận bây giờ, cô vẫn thật sự chưa hiểu động tác của Devil, bởi vì phần yết hầu yếu ớt nhất của anh ta đang để lộ hoàn toàn trước mặt cô.


Điều này đối với một sát thủ mà nói là một sai lầm tuyệt đối không thể phạm phải.


Doanh Tử Khâm nheo mất lại.


Kim quang lóe lên, giữa những ngón tay cô kẹp ba cây kim châm.


Nhưng còn chưa đợi cô ra tay, giây tiếp theo, cô đã bị ấn lên trên cây.


Sau đó, Doanh Tử Khâm nghe thấy một giọng nói quen thuộc.


“Yếu Yếu, là anh.” Về mặt cô hơi thay đổi, ngón tay vẫn nắm chặt ba cây kim châm.


Chỉ chậm một chút là sẽ đâm vào yết hầu người đàn ông.


Doanh Tử Khâm dừng tay kịp thời, nhưng đã không kịp thu lực lại, chỉ đành xoay tay một vòng.


“Soạt soạt!” Đối tượng tấn công của ba cây kim châm đổi thành một tảng đá.


Biểu cảm của Phó Quân Thâm cứng lại, anh từ từ quay đầu sang.


Liền thấy tảng đá lớn cách đó không xa bị kim châm cắm vào, lách tách vỡ vụn.


Đến đá còn có kết cục thế này, nếu yết hầu bị nhắm trúng, hậu quả không cần nghĩ cũng biết.


Cho dù là Phó Quân Thâm, cũng không khỏi cứng người trong chốc lát.


Một lát sau, đôi mắt đào hoa của anh nhướng lên, ôm lấy cô càng chặt hơn: “Yếu Yếu, bạn trai quan trọng hay là hai tỷ đô quan trọng?” Doanh Tử Khâm: “...” Đúng là cô đã có ý định giết anh.


Cô lườm anh một cái: “Làm sao em biết được là anh.” “Ừm, vậy anh nhận ra bạn gái của mình sớm hơn em, tính thế nào đây?” “Anh cải trang rồi.” Cảm giác chạm vào da cũng khác.


Phó Quân Thâm nhận thua: “Được.” Hai người không hẹn mà cũng trở nên im lặng.


Gió đêm thổi qua tầng mây, để lộ ra một nửa vầng trăng.


Không khí yên tĩnh một cách hiếm có.


“Anh từng nghĩ tới em còn có thân phận khác, nhưng chưa từng nghĩ tới em là độc dược sư số một” Phó Quân Thâm nghiêng đầu qua: “Bởi vì anh đã nghĩ người đó là đàn ông cơ.” Doanh Tử Khâm hơi nhướng mày: “Đàn ông?” Phó Quân Thâm ôm cô vào lòng, cằm tì lên hõm vai cô, khẽ bật cười: “Ừm, bọn anh đều tưởng, độc dược sư số một là một ông cụ.” Không chỉ anh mà tất cả người trên diễn đàn NOK đều nghĩ thế.


Cũng có không ít người từng hỏi Lita Bevin, nhưng không ai có được đáp án.


Có điều suy nghĩ định kiến này đã hạn chế tư duy của anh.


Anh nên nghĩ tới từ sớm mới phải.


Khi ấy vì để giải độc trong người ông cụ Phó, anh đã tìm hết tất cả những độc được sư có thể tìm.


Nhưng những độc dược sư ấy đều không có khả năng giải độc, đến phương thuốc giải độc cũng không có.


Vậy mà Doanh Tử Khâm lại có thể nhẹ nhàng viết ra phương thuốc giải độc.


Điều này chứng tỏ, thực lực của cô không phân cao thấp với độc dược sư số một.


“Làm sao đây?” Phó Quân Thâm xoa xoa đầu cô: “Hình như suýt chút nữa anh làm cô bé nhà mình bị thương rồi.” Nếu không kịp thời nhận ra, anh sẽ làm cho độc dược sư số một mất đi khả năng hành động trước.


Doanh Tử Khâm im lặng: “Vẫn là em ác hơn chút” Cô cũng rơi vào điểm mù tư duy.


Devil có thể một mình xông vào, chỉ có thể chứng tỏ anh ta là cổ võ giả có tu vi cực cao.


“Phong bế tu vi cho em đánh nhé?” “Bây giờ không phải là lúc” Doanh Tử Khâm hơi cau mày: “Anh vứt hết con mồi rồi?


Hơn nữa gia chủ Pastch đã nhìn thấy khuôn mặt thật của em.” Đó đều là tiền cả đấy.


Hơn nữa, bất kể là Germain hay là đại trưởng lão, trên tay đều nhuốm không ít máu tươi.


Chỉ có điều vì thế lực của gia tộc Pastch một tay che trời, tuy các lãnh đạo cấp cao của bọn họ đã bị treo trên bảng săn thưởng từ rất lâu, số tiền thưởng cũng không ngừng gia tăng, nhưng vẫn không có nhiều người dám nhận nhiệm vụ.


Trước giờ thợ săn đều hành động đơn lẻ, một mình xông vào lãnh địa của gia tộc Pastch, thật không khác gì tự tìm cái chết.


“Không sao” Phó Quân Thâm hơi nghiêng đầu, ngón tay đùa nghịch mái tóc cô, biểu cảm lơ đễnh: “Tạm thời bọn chúng không tỉnh lại được đâu, chỉ có anh mới có thể khiến bọn chúng tỉnh lại.” Doanh Tử Khâm gật đầu.


Thủ pháp của cổ võ đúng là rất kỳ diệu.


Tuy cô là người khai sáng ra cổ võ, nhưng hiện giờ có không ít bí kíp mới được phát triển sau này.


Doanh Tử Khâm nhìn người đàn ông có dung mạo tuấn mỹ: “Cho nên, tay súng số bảy trên bảng tay súng thần xuất hiện ở thành phố Hộ khi ấy, thật sự là đến để giết anh?” “Hửm?” Phó Quân Thâm cũng đã nhớ ra: “Em làm à?” Về sau anh cũng đã đi điều tra, nhưng hoàn toàn không tra ra được là ai.


Thì ra xa tận chân trời, gần ngay trước mặt.


“Phát giác ra có nguy hiểm." Doanh Tử Khâm dựa vào bả vai anh, ngáp một cái: “Nhưng không biết là nhắm vào anh mà tới.” Khi ấy cô chỉ phát hiện ra trên tầng có một tay súng, những thứ khác cô không để ý.


Nơi đó là khu dân cư, bất cẩn chút thôi là sẽ gây ra hỏa hoạn và hỗn loạn.


Một thợ săn bất thình lình nhảy ra, tất nhiên là phải giải quyết.


Đồng thời cũng để cảnh cáo những thợ săn khác, không được bước vào nơi này.


“Đưa điện thoại cho em mượn chút” Doanh Tử Khâm nói: “Em đi nhận nhiệm vụ: “Không cần, anh nhận rồi” Phó Quân Thâm bế cô lên: “Đi lấy điện thoại của em trước đã.” xax Diễn đàn NOK hôm nay đã được định sẵn là sẽ không êm ả.


Chuyện Devil xông vào gia tộc Pastch đã truyền khắp diễn đàn từ lâu.


Cứ mỗi giây trôi qua là lại có bài đăng mới xuất hiện.


[Vãi chưởng, thì ra Devil là cổ võ giả à, chẳng trách võ công lại cao cường như: vậy, được mở mang rồi, cổ võ giả thật sự có đủ khả năng chống lại vũ khí nóng.] [Nhìn có vẻ anh ta còn rất trẻ, dám hỏi các thế gia cổ võ nào có cao thủ trẻ như.


thế không?] [Lầu trên ơi, có biết dịch dung là gì không?


Cổ võ giả một trăm tuổi cũng chỉ ngang với người bình thường ở tuổi trai tráng thôi.] Cho đến khi một bài đăng mới bất thình lình xuất hiện.


[Trực tiếp!


Sát thủ số một và độc dược sư số một đụng độ rồi!] [Ối chà, có phải vì gái không, đánh nhau đê, đánh mạnh vào, rồi ai thắng?


Nói sao thì độc dược sư số một cũng lợi hại hơn nhỉ?


Độc dược sư, kẻ giết người vô hình thật sự.] [Cái này thì chịu, lại không có hình ảnh, tôi biết được chuyện này từ miệng của một người hầu đấy, đã truyền khắp gia tộc Pastch rồi.] Hiển nhiên đêm nay, lãnh địa của gia tộc Pastch đã bị không ít thợ săn đột nhập vào.


Nhưng vì lá gan của bọn họ, không ai dám lại gần Devil và độc dược sư số một.


Nhiệm vụ săn thưởng mà Devil nhận, cũng không ai dám động vào.


[Chỉ có mình tôi quan tâm là rốt cuộc gia tộc Pastch đã làm cái gì thôi hả?


Cùng.


lúc dây vào hai số một?] [Có thể là mấy người nghĩ nhiều rồi, nói không chừng các đại lão chỉ là rảnh quá đi kiếm chút tiền thôi.] Hoàn toàn không có ai liên hệ chuyện gia tộc Pastch bị tấn công với giới giải trí và giải Kim Tượng IFE.


Tư duy của người bình thường hoàn toàn không có khả năng nghĩ đến việc đó.


[Cấp báo!!!


Chó săn tin tiền tuyến báo về, gia tộc Laurent cũng tới rồi, dùng máy bay không người lái quan sát, ít nhất cũng phải năm trăm lính đánh thuê cấp S, đoàn trưởng lão đã bị Devil hạ gục hết, đây đúng là một cơ hội tốt.] Thế là, cả diễn đàn đều sục sôi cả lên.


Lẽ nào, bọn họ cuối cùng cũng có thể chứng kiến thời khắc lịch sử?


xe Xander đeo mặt nạ, đi một vòng trong lâu đài của gia tộc Pastch, mà vẫn không tìm thấy Doanh Tử Khâm.


Anh ta nhíu mày.


Lão đại của anh ta dám một mình xông vào đây, chứng tỏ có năng lực tự vệ.


Nhưng đến giờ anh ta vẫn không nhận được tin nhắn của Doanh Tử Khâm.


Giữa “xảy ra chuyện” và “quên mất”, Xander cảm thấy cái sau có khả năng cao.


hơn.


Có điều một món quà thế này thì đúng là phải nhận.


Xander xoay người, lãnh đạm nói: “Nhốt hết những trưởng lão còn sống lại cho.


tạ” “Vâng, thưa chủ nhân!” Các lính đánh thuê lập tức hành động, bắt hết sáu vị trưởng lão đã bị Phó Quân Tiiữmfzmiinpilbii Germain và đại trưởng lão cũng bị bắt, nhưng không làm cách nào khiến bọn họ tỉnh lại được.


Các lãnh đạo cấp cao của gia tộc Pastch từng ỷ vào sức mạnh đàn áp dân chúng, dùng bạo lực giải quyết vấn đề, lại chưa bao giờ nghĩ đến, có một ngày bản thân cũng rơi vào hoàn cảnh thế này.


Trên ngai báu.


Xander đeo găng tay màu trắng, đôi mắt màu xanh lam sâu thẳm như biển cả.


Máu tóc lấp lánh như làm bằng vàng rực cháy, tựa thần mặt trời Apollo đang hiện diện tại đây.


Nhất cử nhất động của anh ta, đều là quý tộc của mọi quý tộc, nho nhã lịch thiệp.


Chẳng trách lại được biết bao thiếu nữ Firenze theo đuổi.


Nhưng trong mắt các trưởng lão, đó là tên đao phủ đáng sợ không cần phải bàn cãi.


Không ai ngờ rằng, người nắm quyền thần bí của gia tộc Laurent lại trẻ trung đến thế.


Nhị trưởng lão lập tức nghĩ tới thuật luyện kim.


Thứ gia tộc Pastch có thể tìm được, thì gia tộc Laurent tất nhiên cũng có thể.


Nhưng người nắm quyền thần bí này ít nhất đã cai quản gia tộc Laurent gần trăm năm rồi.


Trong thuật luyện kim có phương thức kỳ bí gì, mới có thể khiến dung mạo của một người dừng lại ở tuổi đôi mươi?


Xander giơ tay lên, con ngươi lạnh nhạt quét qua mấy vị trưởng lão bên dưới, anh ta khẽ mỉm cười: “Đầu tiên, xin tự giới thiệu, ta là Xander Laurent.”


  • Trước
  • Sau