Chương 592 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


[/1/49//170091-72 CẢ HAI CÙNG LỘ TẨY ấy chữ bình thản, như thể chỉ muốn uống một tách trà, chứ không phải M hủy diệt cả một nhà tài phiệt cổ châu Âu.


Nhìn đống đạn pháo đã biến thành sắt vụn, đoàn trưởng lão có kinh hãi đến mấy thì sao có thể không phản ứng lại được?


Đây là cổ võ giả!


Hơn nữa, không phải cổ võ giả bình thường, mà chắc chắn phải từ tông sư cổ võ trở lên.


Gia tộc Pastch cũng từng nghỉ ngờ Devil là cổ võ giả, bằng không cũng không thể nhẹ nhàng giết chết một vị trưởng lão như vậy được.


Bởi vì sau đó lúc bọn họ kiểm tra thương thế của vị trưởng lão kia, phát hiện tâm mạch ông ta đã đứt đoạn, mà bên ngoài lại không hề có vết thương nào.


Ngoại trừ một loại vũ khí laser ra, cũng chỉ có cổ võ giả mới có thể làm được.


Cho nên gia tộc Pastch đã mua vũ khí cấp bậc cao hơn, để đề phòng cổ võ giả.


Quả đại bác lúc trước chắc chắn có thể tiêu diệt được một tông sư cổ võ.


Nhưng sao lại như vậy?


Lễ nào còn có cổ võ giả mạnh hơn cả tông sư cổ võ nữa ư?


Thế này thì đánh làm sao?!


Đại trưởng lão lùi lại một bước, nghiêm giọng quát: “Tăng thêm hỏa lực!” “Đằng pằng pằng!” Mưa bom bão đạn, lại chẳng thể làm bị thương mảy may đến Phó Quân Thâm có nội kình hộ thể.


Anh căn bản không đi vào từ cổng chính, mà mượn lực của nội kình, đạp lên tường gạch, từ bức tường bao quanh lâu đài cao hơn trăm mét nhảy vào bên trong.


Đoàn trưởng lão lúc này đã hoàn toàn hoảng loạn.


Nhìn người đàn ông không ngừng ép sát, đại trưởng lão đứng cũng không vững, ngồi phịch ngay xuống đất.


“Suyt, đừng sợ hãi thế chứ.” Phó Quân Thâm cười trầm thấp: “Tôi còn đang cần ông dẫn đường cho tôi đây.” Anh thản nhiên nghiêng đầu, tay phất lên một cái.


Nội kình cách không phong bế huyệt đạo của sáu vị trưởng lão còn lại, khiến bọn họ không thể cựa quậy được gì.


Mặt đại trưởng lão tái nhợt, bị Phó Quân Thâm xách lên bằng một tay, ép đi vào bên trong lâu đài.


x.* Gia tộc Pastch là gia tộc đứng đầu bốn nhà tài phiệt lớn ở châu Âu, tất nhiên lâu đài cũng cực lớn, không khác gì một thành phố loại nhỏ với hai trăm, ba trăm nghìn dân.


Động tĩnh bên ngoài lâu đài không hề ảnh hưởng đến bên trong.


Dù sao thì lâu đài của gia tộc Pastch nằm ngay rìa biên giới, ngày nào chẳng có.


tiếng đạn pháo.


Nếu như ngày nào yên tĩnh quá, thì lại khiến gia tộc Pastch cảm thấy kỳ lạ.


Huống hồ, có đoàn trưởng lão và bao nhiêu vũ khí nóng thế kia, ai có thể thật sự tấn công gia tộc Pastch được cơ chứ?


Nhưng không ảnh hưởng đến những thành viên dòng chính ở trung tâm tòa lâu đài, không có nghĩa là những thế lực khác đang theo dõi gia tộc Pastch không nhìn thấy.


Gần như đồng thời, vào lúc đại trưởng lão hạ lệnh cho tất cả vũ khí nóng đều nhắm vào Phó Quân Thâm, gia tộc Laurent đã nhận được thông tin.


Thông tin này được trình thẳng lên cho Xander.


“Chậc, Devil đúng là điên thật, không lẽ..” Con ngươi màu nước biếc của Xander nheo lại: “Là đi cướp vợ thật?” Anh ta, đường đường là chủ nhân của gia tộc Laurent, ít nhiều cũng có tên tuổi trong lịch sử.


Tiif6mclingfơzmiRmiiiqp@0©zdisttban, Như vậy có công bằng không?


Jobe: “..." Đây là trọng điểm cần quan tâm ấy hả?


Jobe uyển chuyển lên tiếng: “Chủ nhân, chúng ta nên làm thế nào?” “Cứ quan sát trước.


Có điều đội lính đánh thuê có thể ra trận được rồi.


Xander vuốt cằm: “Lão đại nói tối nay sẽ liên lạc với ta, tặng ta một món quà, Jobe, ngươi đoán xem, lão đại sẽ tặng ta...” Nói đến đây, Xander đột nhiên phản ứng lại.


Vẻ mặt anh ta thay đổi hoàn toàn: “Không hay rồi, một mình lão đại đến gia tộc Pastch rồi!” Nghe thấy vậy, gương mặt Jobe cũng lộ vẻ kinh hoàng: “Một mình?” Nói thẳng ra thì, cho dù là đại trưởng lão của gia tộc Laurent, cũng tuyệt đối không dám một mình xông vào gia tộc Pastch.


Gia tộc Laurent không trực tiếp ra tay với gia tộc Pastch, cũng là bởi vì một khi ra tay, sẽ phải trả một cái giá không hề nhỏ.


Xander lập tức đứng dậy: “Cho tất cả đội lính đánh thuê ra đi.” Anh ta hoàn toàn không ngờ rằng, món quà mà Doanh Tử Khâm nói muốn tặng cho anh ta, lại là gia tộc Pastch.


Jobe hơi ngần ngừ: “Chủ nhân, phải dùng cớ gì đây?” Bốn nhà tài phiệt lớn duy trì một sự cân bằng, các nhà tài phiệt khác không thể giương mắt nhìn gia tộc Pastch bị gia tộc Laurent thôn tính.


Cục diện của châu Âu quá phức tạp, rút dây động rừng.


Đây cũng là nguyên nhân gia tộc Laurent vẫn để cho gia tộc Pastch tồn tại đến ni “Cớ?” Xander lườm anh ta một cái, chép miệng: “Cứ nói con người ta thích tiền, muốn cướp nhiệm vụ săn thưởng của Devil, không thể để một mình y nuốt trọn, hiểu chưa?” Jobe: “..." Doanh Tử Khâm đọc xong sách ở thư viện đã là sáu rưỡi tối.


Tiệc tối bắt đầu vào lúc bảy giờ.


Đám người hầu bận rộn hối hả, vẫn còn đang chuẩn bị thức ăn.


Raven đã đứng đợi bên ngoài thư viện rất lâu, thấy cô gái đi ra, hắn ta chỉnh trang lại âu phục: “Cô Doanh phải không, gia chủ bảo tôi dẫn cô đến sảnh tổ chức tiệc” Hắn ta thấy Doanh Tử Khâm không đề phòng, cũng không che giấu ý định của mình, hắn ta dẫn cô đến một khu rừng không người thì dừng lại.


Raven xoay người, ý tứ rất rõ ràng.


Hắn ta vẫy vẫy tay, có chút mất kiên nhẫn: “Còn không mau qua đây, muốn tôi hầu hạ cô chắc?” Doanh Tử Khâm hơi nghiêng đầu, ánh mắt lạnh nhạt: “Tốt nhất là anh đừng có động vào tôi.” “Được rồi, đừng giả bộ nữa.” làm gì, người trong giớ Raven phì cười: “Giả bộ thuần khiết trong trắng ¡ trí các cô làm gì có ai sạch sẽ đâu?” “Đời sống riêng tư đâu ai kiểm tra, tôi để mắt đến cô là vinh hạnh của cô, ở đây không có ai, làm bộ làm tịch cho ai nhìn?” Doanh Tử Khâm nghe mà buồn ngủ, ngáp dài một cái.


Raven cười nói: “Nhưng mà nói thật, tôi đã chán ngấy các nữ minh tỉnh rồi, nhưng chưa chạm vào một bà chủ như cô bao giờ, chắc chắn rất thú vị.” Hắn ta căn bản không để tâm đến lời nhắc nhở của Doanh Tử Khâm, trực tiếp (iồ0sma,tfimnlEiylraerleifmigi.


Nhưng tay của Raven còn chưa chạm đến quần áo của cô gái thì ngón tay đã run lên.


Giây tiếp theo, hắn ta phát ra một tiếng kêu thảm thiết xé ruột xé gan.


Hắn ta ôm lấy trái tim co thắt dữ dội của mình, co giật nằm vật xuống đất.


Chẳng mấy chốc khuôn mặt hắn ta trắng bệch, hoàn toàn ngất lịm đi.


Doanh Tử Khâm không nhìn hắn ta, cô lấy áo choàng dài màu đen trong ba lô ra.


Nơi này cách sảnh tổ chức tiệc không xa, tiếng kêu thảm của Raven đã làm kinh động đến Germain.


Ông ta vội vàng đuổi tới, nhìn thấy Raven ngã vật ra đất, vẻ mặt ông ta chấn động.


“Yên tâm, không chết được đâu, chỉ là sau này không làm được chuyện ấy nữa, cũng không thể nối dõi tông đường cho gia tộc Pastch các người được nữa thôi” Doanh Tử Khâm từ tốn mặc quần áo: “Tôi trước giờ không tùy tiện giết người, giết người sẽ có nghiệp chướng, nhân quả quấn thân, không phạm vào được.” Germain trợn mắt như sắp rách đến nơi: “Gô...!” Nhưng giây tiếp theo, ông ta không nói gì được nữa.


Bởi vì lúc này cô gái đã mặc xong áo choàng, cách ăn vận này khiến người ta cảm thấy quen thuộc.


Trường bào đen, áo choàng đen.


Không để lộ khuôn mặt, căn bản không phân biệt được nam nữ.


Lại liên tưởng đến năm ngoái, gia tộc Bevin mời độc dược sư số một đến chữa bệnh cho gia chủ Bevin, binh đoàn lính đánh thuê cấp S của thế giới ngầm bị độc dược sư số một phất tay đánh văng.


Mọi chuyện xâu chuỗi lại với nhau, trong đầu Germain lóe lên một tia sáng, ông ta buột miệng nói ra: “Cô...


cô là độc dược sư số một?!” “Trả lời đúng rồi” Doanh Tử Khâm đã thay đổi giọng nói, là một giọng nói trung tính không phân biệt được nam nữ: “Nhưng không có phần thưởng đâu.” Khuôn mặt Germain tái nhợt ngay tức khắc: “Không...


không thể nào!” Độc dược sư số một, sao có thể ở nước Hoa?


Hơn nữa, còn là nữ?


Bọn họ đều đoán, độc dược sư số một chắc chắn là một lão già không biết đã sống bao lâu rồi.


Germain căn bản không kịp suy nghĩ xem đây là chuyện gì, thì một sự hoảng sợ trước nay chưa từng có bao trùm lấy thần kinh của ông ta.


Độc dược sư số một đó!


Sự tồn tại đáng sợ nhất trong số các thợ săn đầu bảng.


Germain xoay người muốn bỏ chạy, nhưng ông ta không thành công.


Có điều người cản ông ta lại cũng không phải là Doanh Tử Khâm.


Doanh Tử Khâm ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi thay đổi.


Khí thế rất mạnh.


Ít nhất là người có khí thế mạnh nhất mà cô từng gặp tính đến giờ.


Phó Quân Thâm vứt đại trưởng lão sang một bên, lại giơ tay bấu chặt lấy bả vai của Germain, quay đầu nhìn về phía cô gái.


Anh vừa nghe thấy Germain gọi người này.


Độc dược sư số một.


Độc dược sư số một xuất hiện tại đây, còn vào lúc này, Phó Quân Thâm cũng chỉ có thể liên tưởng đến nhiệm vụ săn thưởng trên diễn đàn NOK.


Anh cũng biết, các lính đánh thuê của thế giới ngầm muốn tìm độc dược sư số một để giết anh.


Thật không ngờ, bọn họ lại chạm mặt trong tình huống này.


“Thương lượng chút nhé, người này thuộc về tôi” Phó Quân Thâm không hề buông Germain ra, giọng nói cũng thản nhiên: “Không ý kiến gì chứ?” Doanh Tử Khâm rất bình tĩnh: “Không muốn thương lượng, tránh ra.” Điện thoại của cô đã bị người của gia tộc Pastch thu mất, nên không biết đến động tĩnh trên diễn đàn NOK, cũng không nhận nhiệm vụ săn thưởng.


Nhưng giết trước rồi lĩnh thưởng sau cũng thế thôi.


Có ai lại từ chối tiền?


Germain là gia chủ của gia tộc Pastch, tiền treo thưởng ít cũng phải năm trăm.


triệu đô la Mỹ.


Cộng thêm các trưởng lão kia, số tiền treo thưởng có thể lên đến mấy tỷ đô ấy chứ.


“Thế thì thật đáng tiếc.” Phó Quân Thâm thẳng tay đánh ngất Germain, một tay đút túi quần: “Tôi không thể đưa ông ta cho cô được.” Còn phải giữ lại cho bạn nhỏ mua kẹo ăn.


Doanh Tử Khâm chậm rãi gật đầu: “Đúng là đáng tiếc, anh cũng đáng hai tỷ đô” Đối với thợ săn cũng cùng thuộc bảng đầu, Doanh Tử Khâm hoàn toàn không nương tay.


Hơn nữa, những loại thuốc độc này không thể làm Devil bị thương.


“Chỉ là thuốc độc thì không có tác dụng với tôi đâu.” Phó Quân Thâm bước lên trước mấy bước: “Là một độc dược sư, cô không có bản lĩnh nào khác à?” Anh đã biết từ rất sớm rằng máu của mình có thể giúp cổ võ giả khôi phục bản nguyên của cơ thể.


Mà bản thân anh càng bách độc bất xâm.


Đối với điều này, Phó Quân Thâm đã đặc biệt đi kiểm tra sức khỏe toàn diện, nhưng kết quả kiểm tra không có bất kỳ điều gì bất thường.


Thậm chí nhóm máu của anh cũng chỉ là nhóm máu O rất phổ thông, chứ không phải loại máu hiếm gì.


Ánh mắt Doanh Tử Khâm lạnh đi.


Chỉ vừa mới giao thủ, cô đã phát hiện thực lực của Devil quả thực rất mạnh mẽ.


Phó Quân Thâm giơ tay lên, với tốc độ nhanh như chớp, túm chặt lấy cổ tay của cô.


Cũng vào khoảnh khắc va chạm ấy, Phó Quân Thâm cảm giác được điều gì đó Sai Sa.


Đây là tay của một cô bé.


Xúc cảm đem lại không phải chỉ là mềm mại bình thường.


Hơn nữa còn rất quen thuộc Biểu cảm của Phó Quân Thâm cứng lại, anh từ từ cúi đầu.


  • Trước
  • Sau