Chương 583 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


[/1/49//1791sE) ĐẠI LÃO GẶP MẶT, VẢ MẶT uke Pastch là một trong những quản gia của gia tộc Pastch.


Gã ở gia tộc L Pastch cũng đã mấy chục năm, chịu không ít vất vả nên được thưởng cho cái họ Pastch này.


Gã là người chịu trách nhiệm liên lạc với Truyền thông Thời Đại.


Quan trọng nhất là, bộ phim mà lần này Truyền thông Thời Đại gửi đi tranh giải Kim Tượng có liên quan đến một vị tiểu thư chi chính của gia tộc Pastch.


Dinah Pastch.


Cô ta đồng thời đảm nhiệm vai trò đạo diễn và nhà sản xuất của bộ phim.


Trong tương lai, vị tiểu thư này sẽ trở thành một trong những ứng cử viên kế thừa gia tộc Pastch, có không ít người đứng đằng sau ủng hộ cô ta.


Năm nay Dinah mới chỉ 20 tuổi nhưng đã độc lập hoàn thành việc quay phim, lại còn có thể lọt vào mắt xanh của ban giám khảo giải thưởng Kim Tượng quả thật rất Igiibsnnii.


Gia tộc Pastch dù thế nào đi chăng nữa cũng phải để bộ phim điện ảnh này của cô ta giành giải đạo diễn xuất sắc nhất, phim điện ảnh xuất sắc nhất và giải biểu diễn xuất sắc nhất.


Đây cũng là mục đích của Claire.


Nếu Dinah có thể phong thần nhờ bộ phim điện ảnh này, đợi khi cô ta trở thành gia chủ của gia tộc Pastch, y cũng sẽ nhận được không ít lợi ích.


Biết đâu y còn có thể gia nhập gia tộc Pastch, được ban họ thì sao?


Lại nghĩ đến điều gì đó, Claire do dự một lúc: “Ngài Luke, nhưng công ty Điện ảnh Toàn Cầu cũng đã hợp tác với Truyền thông Sơ Quang vài lần, một nữ diễn viên của Truyền thông Sơ Quang cũng được Điện ảnh Toàn Cầu coi trọng, liệu Luke phất tay, không quan tâm: “Có nhiều công ty hợp tác với Điện Ảnh Toàn cầu lắm.


Là đất nước nổi tiếng về ngành giải trí, công ty ở nước Q và nước V còn ít sao?


Nhưng cậu xem xem có ai trong số họ có thể sánh được với chúng ta không?” V2IifÐrenfAnhiTgsnTcauIkhonpiph=nilstnksitrutm=nllsmipricorchryeniriarrbrer] đi làm chuyện xóa đói giảm nghèo?


Hơn nữa, người phụ trách thực sự của Điện ảnh Toàn Cầu là một thành viên dòng chính của gia tộc Laurent, địa vị của người này trong gia tộc cũng không thấp, thuộc hàng trưởng lão.


Những người của gia tộc Laurent chỉ quan tâm đến sự phát triển của gia tộc Laurent, cũng chỉ có Tập đoàn Venus mới khiến họ chú ý hơn.


“Đây là vé gần sân khấu của liên hoan phim.” Luke đẩy ba tấm vé sang, sâu xa nói.


“Không ít giám khảo của giải Kim Tượng ở đó, có thể nắm lấy cơ hội được hay không thì phải trông chờ vào các cậu rồi.” Claire mỉm cười: “Cảm ơn ngài Luke, tôi sẽ trực tiếp liên lạc với bên tiểu thư Dinah” Luke gật đầu, để Claire ra ngoài một mình.


x.* Ngày hôm sau, khách sạn.


Doanh Tử Khâm đeo khẩu trang, thuận tiện cũng đeo kính râm lên rồi đi xuống nhà.


Ngoài ra, cô còn hóa trang nữa.


Nếu chuyện Xander lại xuất hiện trước công chúng đã truyền khắp diễn đàn NOK rồi, vậy thì đây cũng chẳng phải chuyện bí mật gì với bốn nhà tài phiệt lớn, thế giới ngầm và các thế lực lớn khác ở châu Âu.


Có quá nhiều người đang quan sát.


Bất kể là người chúng nhắm đến là Xander hay là cô thì tất cả đều là rắc rối.


Lần đầu tiên nữ thư ký thấy Doanh Tử Khâm có khí thế lớn như vậy, hơi khó hiểu hỏi: “Sếp, cô định làm gì vậy?” Doanh Tử Khâm ngắn gọn nói: “Gặp bạn.” Hai người đang nói chuyện thì một tiếng còi hơi vang lên, một chiếc ô tô từ bên ngoài đi đến.


prtljoôifiiznhiingpe,ezmid gồifiptrfeiMicttfe@tfÐ mềm gênyplrn nấy chói mù con mắt: “...” Ai lại mua một chiếc xe như vậy?


Trông xa hoa lãng phí quá thể.


Doanh Tử Khâm day trán.


Cô tưởng Xander chỉ nói đùa mà thôi không ngờ đúng là một chiếc xe vàng thật.


Người đến là Jobe Laurent, người hầu riêng của Xander.


Mặc dù trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng anh ta cũng không hỏi mà nhanh chóng đưa Doanh Tử Khâm đến lâu đài Laurent.


Tòa lâu đài này có một lối đặc biệt để đi vào, các thành viên khác của gia tộc sống trong lâu đài không có tư cách để đi theo lối này, vì thế họ không hề biết.


có khách đến.


Càng đi vào trong thì càng sáng sủa, có thể rõ ràng nhìn thấy tường của lối đi này cũng được lát bằng gạch vàng, sáng lấp lánh.


Doanh Tử Khâm vô cảm.


Cô thực sự ghét những kẻ giàu có.


Đi tới căn phòng cuối, Jobe gõ cửa: “Chủ nhân.” Bên trong, Xander nói: “Cậu có thể đi được rồi.” Jobe lập tức lui xuống.


Doanh Tử Khâm đẩy cửa bước vào may là lần này cô không bị ánh vàng chói mù mắt, nhưng trong căn phòng này trưng đầy các loại sản phẩm điện tử.


Xander đứng dậy, tiến lên: “Lão đại, tôi...” “Đứng đó đi” Doanh Tử Khâm đút hai tay vào túi, liếc anh ta một cái: “Tôi mới thay quần áo mới, đừng hòng chùi nước mắt, nước mũi lên người tôi.” Cô gái rất vô tình, trên người toát ra một lời cảnh báo.


Tránh xa tôi ra, đừng hòng lại gần đây.


Xander: “...” Tuy rằng dường như lão đại của anh ta nhiều lời hơn, cũng hoạt bát hơn, nhưng giọng điệu vẫn như cũ.


Hơn nữa, càng thích khia người khác hơn rồi.


Học từ ai vậy?


Xander cũng đứng lại, bất lực nói: “Lão đại, lần này tôi thật sự không muốn khóc, tôi...” Anh ta nói vậy nhưng tiếng nấc nghẹn ngào lại bật ra từ cổ họng.


Chàng trai cúi đầu, mái tóc vàng rũ xuống, dán trên mặt.


Đã một trăm năm rồi.


Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến việc có thể được gặp lại cô một lần nữa.


Doanh Tử Khâm: “...” Cô biết ngay mà.


“Thuốc của anh” Doanh Tử Khâm ném một chiếc hộp qua: “Tôi lấy của Norton đấy” Tuy rằng Norton đi lạc đến một nơi mới, nhưng hắn không mang theo toàn bộ dược liệu luyện kim.


Những dược liệu luyện kim này quá quý giá, chất lượng cũng rất cao, sinh viên khoa luyện kim của Đại học Norton không dùng đến và cũng không thể dùng được.


Lần cuối cùng liên lạc với Norton, Doanh Tử Khâm đã đặc biệt hỏi xin Norton phương thuốc luyện kim.


Dù sao thì cô cũng không nghiên cứu nhiều về luyện kim, trong phương diện luyện kim thì Norton vẫn giỏi hơn.


Dựa vào phương thuốc luyện kim này, cô lại bảo hiệu phó Đại học Norton gửi tài liệu luyện kim còn lại của Norton cho mình.


Như vậy mới có thể chế tạo thuốc giúp cơ thể của Xander hồi phục.


“Chậc” Xander nhận lấy cái hộp: “Hiếm khi hắn hào phóng đến vậy, vẫn là phải nể mặt của lão đại.” Vừa hay đợi đến khi thân thể của anh ta khôi phục hoàn toàn, anh ta có thể nhìn thấy mặt trời một lần nữa rồi.


Gia tộc Laurent trở nên giàu có thực sự là nhờ Doanh Tử Khâm.


Năm ấy, khi Doanh Tử Khâm đi thám hiểm đã tiện tay dẫn theo Xander khi đó vẫn còn rất nhỏ.


Nơi họ đến là vùng Atlantis đã biến mất trong truyền thuyết.


Có tin đồn rằng Atlantis là một lục địa cổ có nền văn minh cực kỳ phát triển.


Ghi chép sớm nhất về vùng đất này xuất hiện trong tác phẩm Đối Thoại Lục, trong đó nói rằng Atlantis bị hủy diệt bởi một trận đại hồng thủy chưa từng có vào năm 10.000 trước công nguyên.


Nhưng dưới sự hướng dẫn của Doanh Tử Khâm, họ đã thành công tìm thấy Atlantis, và cũng mang được vàng từ đó về.


Từ đấy về sau, địa vị đệ nhất gia tộc của gia tộc Laurent vững chắc không thể lay chuyển.


Mãi cho đến khi Xander bị ám sát, gia tộc Laurent mới dần dần mờ nhạt.


Đến khi anh ta tỉnh dậy lần nữa, gia tộc Laurent lại quật khởi với tốc độ nhanh chóng mặt.


“Lão đại, khi nào chúng ta tới Atlantis một lần nữa?” Xander vuốt cằm: “Chẳng phải những thứ như tiền, có kiếm thế nào đi chăng nữa cũng thấy không nhiều ưu?


Anh ta thấy trên diễn đàn NOK vẫn còn có không ít người nói sẽ lập đội đi tìm vàng.


Doanh Tử Khâm khẽ lắc đầu: “Atlantis đã hoàn toàn biến mất rồi, không thể đến đó nữa” “Biến mất?” “Đúng vậy, nó đã biến mất khỏi Trái đất.


Nếu lần trước chúng ta ra muộn hơn một chút thì đã mất mạng rồi.” Xander hồi tưởng lại.


Nhớ đến lúc bọn họ tới đó, Atlantis là một đống gạch vụn nằm sâu dưới đáy Đại Tây Dương, không còn nửa điểm huy hoàng được ghi lại trong sách.


Lung lay như sắp đổ.


Đúng là sắp bị hủy diệt đến nơi rồi.


Xander rất nuối tiếc: “Thôi vậy, nếu không phải lúc đó không thể vác quá nhiều thì tôi đã lấy toàn bộ vàng bạc về nhà rồi.” Anh ta muốn biến lâu đài của mình thành màu vàng rực, chói mù mắt mọi người.


Xander ngồi uống thuốc ở bên cạnh.


Doanh Tử Khâm ngồi trên chiếc ghế sô pha nhung thiên nga, nghe điện thoại của Phó Quân Thâm.


“Tối ngủ thế nào?” “Cũng ngon” “Có mơ gì không?” Doanh Tử Khâm suy nghĩ một lúc: “Không mơ thấy anh” Phó Quân Thâm nhướn mày: “Hửm?


Yếu Yếu, em không yêu anh nữa sao?” “Đâu có.” Doanh Tử Khâm ngáp một cái, nhưng không hề qua loa mà rất nghiêm túc: “Lần này không có gối ôm của anh, em ngủ không ngon.


Khi nào.


thì anh mang con heo của em qua?” Xander ở bên cạnh nghe rõ mồn một: “...?” “Muộn nhất là tối thứ năm” Phó Quân Thâm cười nói: “Còn phải tham dự lễ khai mạc với em nữa.


Yên tâm, để đề phòng chúng ta lại lên hot search, anh sẽ cải trang.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Ừm” Cô kết thúc cuộc gọi, quay đầu lại thì thấy một đứa trẻ ngốc nghếch đang nhìn chằm chằm vào mình.


Một hồi lâu sau, Xander mới nói được một câu: “Lão đại, cô đúng là tiêu chuẩn kép mà.” Cùng một vấn đề nhưng câu trả lời mỗi người nhận được lại khác nhau quá.


Doanh Tử Khâm: “Đúng vậy.” Xander: “...” Anh ta hất tóc: “Lão đại, cô tính vận đào hoa giúp tôi đi.” “Được” Doanh Tử Khâm trải bài Tarot ra: “Chọn đi” Năng lực thần toán của cô vẫn chưa hồi phục.


Có điều thứ như vận đào hoa thì vẫn có thể dễ dàng tính ra được qua các lá bài Tarot.


Xander nhanh chóng chọn bài.


“Anh...” Sau khi đọc các lá bài, Doanh Tử Khâm hơi trầm mặc một lúc: “Bỏ cuộc đi” Xander: “?” “Trong mười năm tới, chắc chắn anh không có bạn gái đâu.” Xander thực sự bất ngờ: “Mười...


mười năm?” Từ khi tỉnh lại, anh ta đã ở lâu đài này hơn một trăm năm rồi.


Nếu không có Norton dùng thuật luyện kim để khai phá cực hạn của cơ thể anh ta, sau đó giúp anh ta không bị già đi thì bây giờ anh ta đã là một ông già rồi.


Nhưng mười năm?


Xander không thể chịu đựng được nữa rồi.


Doanh Tử Khâm đứng lên: “Về trước đây, tôi không thể ở lâu được, hôm khác tôi sẽ quay lại.” “Ồ, đúng rồi” Xander lại hỏi: “Lão đại, cô mở công ty điện ảnh ở nước Hoa phải không?” “Không tính là mở, là bạn trai tặng.” Xander nén nỗi đau lại, đập một xấp giấy vào tay Doanh Tử Khâm: “Vé ghế gần sân khấu của một liên hoan điện ảnh, tôi giữ lại cũng không có tác dụng gì, cho.


cô đấy." Doanh Tử Khâm cất đi, sau đó rời khỏi lâu đài Laurent.


Xander bấm chuông, gọi Jobe vào, nghiêm túc nói: “Tôi muốn kết hôn, cậu xem xem có gia tộc nào cần liên hôn không rồi cho tôi xem ảnh.” Jobe: “???” Chủ nhân của họ lại bị cái gì kích thích rồi?


“Chủ nhân, không phải tôi nói đâu.” Jobe do dự một chút: “Nếu nói tuổi thật của ngài ra bên ngoài thì còn có cô gái nhà nào dám...” Xander liếc anh ta một cái lạnh tanh.


Jobe vội vàng đi ra ngoài chuẩn bị ảnh.


x.* Sau khi cởi bỏ lớp ngụy trang, Doanh Tử Khâm trở về khách sạn.


Nữ thư ký, Thương Diệu Chi và mọi người vẫn đang ngồi ở đại sảnh.


Họ ngồi đối diện nhau, bên cạnh còn có một đoàn người nước ngoài nữa.


Sau khi nhìn thấy cô gái, nữ thư ký lập tức đứng dậy, tiến lên, thấp giọng nói: “Sếp, đây là giám đốc của Truyền thông Thời Đại, kia là tiểu thư Dinah Pastch.” Doanh Tử Khâm nhìn một cái, không có phản ứng gì đặc biệt, ngồi xuống ghế.


“Chào cô Doanh, tôi là Claire” Claire quay đầu, mỉm cười nói: “Chuyện là thế nảy, ngày mai có một liên hoan phim, ban giám khảo đều có mặt, cô Doanh và mọi người có muốn đến không?” Nói xong, không đợi cô gái trả lời, y đã tự mình trả lời: “Xem trí nhớ của tôi này.


Tôi quên mất, cô Doanh và mọi người không có vé, không thể vào được.” Câu này khiến không ít người thay đổi sắc mặt.


Thương Diệu Chi cau mày.


Tuy anh ta từng đoạt giải quốc tế nhưng muốn được gọi là ảnh đế quốc tế thì quả thật còn phải đợi đến khi giành được giải Kim Tượng đã.


Ở chỗ người khác thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.


Năm ngoái, chuyện Tạ Mạn Vũ chỉ vì diễn nhân vật nữ chính đã bị tiểu thư của gia tộc Bevin cố ý đả thương, họ cũng nói rồi.


Gia tộc Bevin thủ đoạn ác độc, nhưng gia tộc Pastch là gia tộc đứng đầu trong bốn nhà tài phiệt lớn ở châu Âu, nên chỉ có nhẫn tâm hơn chứ không kém.


Thương Diệu Chỉ cũng nghe qua thế giới ngầm của châu Âu, trong đó đều là những tên lính đánh thuê vô cùng hung ác.


Ngoài ra, còn có các loại vũ khí hạng nặng, thuốc độc,...


không cho phép bán trên thị trường.


Nước Hoa quá xa châu Âu, cường long không thể đấu lại địa đầu xà.


Truyền thông Sơ Quang là công ty giải trí số một nước Hoa.


Nhưng đặt ở quốc tế, quả thật Sơ Quang vẫn chưa đủ sức nặng, đến tốp 30 cũng không thể lọt vào được.


Vé gần sân khấu cũng chỉ có vài tấm, quả thật họ không thể lấy được.


“Nếu cô Doanh không thể đi, vậy thì chúng ta không thể đồng hành rồi.” Claire chỉ cười cười, mang theo chút vênh váo hung hăng: “Mong rằng trong lễ khai mạc giải Kim Tượng vào thứ sáu, mọi người có thể đến đúng giờ, cũng hy vọng kết quả mà ban giám khảo chọn lúc ấy có thể khiến mọi người vui vẻ.” Lời này có nghĩa là gia tộc Pastch muốn mua chuộc ban giám khảo.


Với năng lực một tay che trời của gia tộc Pastch ở châu Âu, quả thật cũng có thể.


Hơn nữa từ trước đến nay, người nước Hoa cũng khó giành được giải Kim Tượng.


Dinah lạnh nhạt lướt mắt qua, không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào.


Không phải khinh miệt, cũng chẳng phải châm biếm, mà là hoàn toàn không để vào mắt.


Một đám người nước Hoa, vẫn chưa đủ để lọt vào mắt cô ta.


Cô ta đứng lên, có hơi mất kiên nhẫn: “Đi thôi” Doanh Tử Khâm không ngẩng đầu, cánh tay còn đang đặt trên lưng ghế, lạnh nhạt nói: “Vé vào cửa ư?


Chúng tôi có.”


  • Trước
  • Sau