Chương 576 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 576 BẮT NẠT VÃN BỐI THÌ RA THỂ THỐNG GÌ, CHÚNG TA THỊ ĐẤU ĐI ông Thanh Tuyết sống hai mươi tư năm mà chưa bao giờ phải chịu uất ức và bị thương nặng nề đến thế.


Viên minh châu nhà họ Mộng cưng nựng trên tay có thể để người ngoài bắt nạt như thế sao?


Song, quả thật tại hiện trường cuộc thi có rất nhiều người ngóng xem.


Huống chỉ, việc Mộng Thanh Tuyết thua thật sự không phải bởi vì Doanh Tử Khâm cố ý luyện chế ra loại thuốc độc trí mạng cho cô ta.


Tất cả là bởi vì cô ta lơ là không để ý đến việc Doanh Tử Khâm thay đối trình tự dược liệu dẫn đến luyện sai thuốc giải.


Càng bởi vì cơ thể cô ta không chịu được lạnh nên Hóa Kình đan thiên về tính hàn đã ảnh hưởng rất lớn đến cô ta.


Đạo lý này nhà họ Mộng hiểu rõ nhưng không một ai trong nhà họ Mộng có thể nuốt nổi cục tức này.


Mộng Uyển nhìn Mộng Thanh Tuyết lớn lên.


Năm đó khi có mang Mộng Thanh Tuyết, Mộng phu nhân bất hạnh đụng phải tà y, cuối cùng không bị bắt nhưng sức khỏe lại tổn hao nhiều.


Lúc mới sinh ra, Mộng Thanh Tuyết gầy gò ốm yếu vô cùng, trưởng bối nhà họ Mộng rất đau lòng, cẩn thận chăm sóc nuôi nấng cô ta cho đến tận giờ.


“Không thi đấu cũng được.” Mộng Uyển gõ lên bàn, đặt một viên thuốc xuống mặt bàn, thản nhiên nói: “Cô nuốt viên thuốc này xuống, cầm cự được ba phút thì ta sẽ cho cô thuốc giải.” Doanh Tử Khâm chậm rãi quay đầu lại.


Nhan sắc cô gái xinh đẹp tuyệt trần, đường nét thanh thoát nhưng lạnh lùng.


Cô khẽ nhướng đôi mắt phượng, gương mặt toát ra vẻ yêu kiều, xinh đẹp đến động lòng người.


Mộng Uyển khựng lại, bà ta cũng biết chuyện Mộng Thanh Tuyết thích Phó Quân Thâm, song bây giờ không thể không thừa nhận vẻ ngoài của Doanh Tử Khâm thật sự rất xuất chúng.


“Mộng Uyển tiền bối, bà quá đáng quá rồi đấy: Gương mặt Lý đường chủ biến sắc: “Doanh tiểu thư có lỗi lầm gì, dựa vào đâu mà phải uống viên thuốc đó?” Nếu ông ấy không nhìn nhầm thì viên thuốc kia là Phệ Tâm đan.


Nếu như uống vào sẽ phải đau đớn bao lâu đây?


“Ta không bảo là cô ta làm sai, ngược lại ta còn đánh giá tài năng luyện thuốc của cô ta khá cao nữa kìa” Mộng Uyển thờ ơ: “Nhưng Thanh Tuyết chịu khổ vì cô ta, ta không chịu nổi, không được à?” Nói đoạn, bà ta lại nhìn về phía cô gái, mỉm cười: “Tất nhiên, cô có trưởng bối chống lưng cho cô thì ta cũng hoan nghênh thôi nhưng vấn đề là cô có không?” Mộng Uyển một trăm hai mươi tuổi rồi, đại trưởng lão cao tuổi nhất Đan Minh cũng chỉ mới tám mươi.


Có cửa bì được với y thuật của bà ta ư?


Doanh Tử Khâm phất ống tay áo, lạnh nhạt đáp: “Trưởng bối nhà tôi không phải hạng không biết xấu hổ như bà.” Gương mặt Mộng Uyển lập tức sầm xuống.


Xưa nay bà ta luôn nổi danh đức cao vọng trọng, vãn bối đều phải kính nể bà ta, làm gì có ai dám ăn nói với bà ta như thế?


Mộng Uyển đang định lên tiếng quở trách thì bị người khác cắt ngang.


“Mộng Uyển, quả nhiên già rồi chẳng biết xấu hổ là gì” Có tiếng cười nói vọng tới, xen lẫn chút chế giễu: “Một người hơn trăm tuổi như bà, sắp xuống lỗ rồi mà bây giờ còn đòi so tài y thuật với một cô bé à?” “Bắt nạt văn bối thì ra thể thống gì, chi bằng chúng ta thi đấu với nhau đi?” Mộng Uyển cau mày, ngước đầu lên nhìn sang.


Đó là một cô gái vẻ ngoài khoảng ngoài ba mươi, gương mặt hiền lành, đường nét thanh tú.


Lý đường chủ bất ngờ, lập tức quỳ bái: “Minh trưởng!” Minh trưởng Đan Minh, Thu Mạn, năm nay cũng đã một trăm hai mươi tuổi.


Bà ấy là luyện dược sư cấp bảy, cũng là người đại diện cho đỉnh cao y thuật của Đan Minh.


Số lượng cổ y sống hơn một trăm tuổi không phải nhiều, cả giới cổ y cộng lại cũng chẳng quá nổi một trăm người.


Gương mặt Mộng Uyển biến sắc, âm thanh rít qua từ kẽ răng: “Không ngờ bà vẫn còn sống.” Minh trưởng Đan Minh không xuất hiện đã vài năm, Đan Minh bảo với người ngoài là minh trưởng đang bế quan.


“Bà còn chưa chết thì làm sao ta chết được?” Thu Mạn lạnh nhạt liếc nhìn Mộng Uyển một cái: “Chẳng phải muốn đấu luyện dược sao?


Nào!


Bây giờ chúng ta cùng so tài!” “Để mọi người nhìn rõ xem khi so tài với người cùng trình độ, bà còn dám kiêu căng hay không!” Thu Mạn vừa quay về, đoàn trưởng lão và phó minh trưởng cũng vào theo.


Bị bao nhiêu người vây xem, gương mặt già nua của Mộng Uyển đỏ ửng, mặt mày nóng ran đau rát.


Bà ta cũng không đợi được nữa, chán nản rời đi với gương mặt tái mét.


“Chậc, chỉ một viên Phệ Tâm đan thôi à?


Ta còn tưởng là thuốc gì ghê gớm lắm chứ." Thu Mạn cười khẩy một tiếng: “Người nhà họ Mộng còn tới nữa thì cứ bảo là ta đã quay lại rồi, bọn họ cứ việc tới đây.” Doanh Tử Khâm là người của Đan Minh, xưa giờ Đan Minh luôn khuyết thiếu một nhân tài.


Tuy Lâm Thanh Gia cũng là thành viên của Đan Minh nhưng dù sao cô ta cũng thuộc nhà họ Lâm.


Đan Minh phải che chở Doanh Tử Khâm cho tốt mới được.


Thu Mạn đích thân cho người đến kho dược liệu lấy dược liệu ra cho Doanh Tử Khâm, sau đó lại hỏi thêm một câu: “Cháu xin nghỉ hơn một tháng để làm gì thế?” Doanh Tử Khâm đáp lại một cách đơn giản: “Xem phim ạ.” Cô lùi ra sau một bước, khẽ gật đầu: “Cháu đi trước đây.” Thu Mạn gật đầu, sau đó ngỡ ngàng một lúc lâu: “Phim là cái gì?” Lý đường chủ vội lấy điện thoại của ông ấy ra: “Là cái này.” Thu Mạn cau mày: “Làm sao người này bước vào trong đó được thế?” Lý đường chủ đáp vội: “Không không không, minh trưởng, đây là quay hình, là công nghệ cao của bên ngoài đấy.” Thu Mạn xua tay: “Phiền phức, ta đến phòng luyện dược đây.” xe Lấy dược liệu xong, sau khi gặp mặt Phó Quân Thâm, Doanh Tử Khâm đi tìm Trà thánh.


Bà lão đang ép tiểu dược đồng phải nướng cá cho mình.


Nhìn thấy cô gái, bà ấy lập tức mừng rỡ ra mặt: “Nào nào nào, nhóc Doanh, ngồi đi” Sau đó bà ấy lại chỉ sang một chỗ khác rồi bảo Phó Quân Thâm: “Cậu sang bên đó” Phó Quân Thâm nhướng mày: “Được, bà đối xử tốt với em ấy là được.” Bà lão hứ một tiếng: “Phí lời.” Địa vị của Trà thánh khác với các cổ y thông thường.


Nói một cách đơn giản, tuy rằng trình độ mười ba kim châm quỷ môn của Cổ thần y rất cao, đồng thời ông ta cũng là thần y cấp bậc tổ sư của Thiên Y môn.


Nhưng nếu qua vài năm nữa ông ta qua đời, vẫn sẽ có thần y thứ hai xuất hiện, thậm chí còn lợi hại hơn cả ông ta.


Tuy nhiên, nếu Trà thánh không còn, đừng nói là qua vài năm cho dù là cả chục hay cả trăm năm sau, cũng chưa chắc sẽ xuất hiện thêm một thiên tài đạt đến trình độ thượng thừa ở phương diện trồng trọt dược liệu nữa.


Bản thân Trà thánh chẳng có bao nhiêu tu vi cổ võ, thậm chí chưa được mười năm.


Nhưng cho dù là cổ võ giả hay tà y, bọn họ đều không thể làm hại đến Trà thánh được.


Bởi vì một số dược liệu thật sự chỉ có mình bà có thể trồng được.


Ở chỗ của bà lão ngược lại rất an toàn.


Doanh Tử Khâm xem bệnh cho bà lão ở đây, Phó Quân Thâm và tiểu dược đồng chờ đợi trong vườn.


Sau khi châm cứu cho bà, Doanh Tử Khâm lại viết ra một đơn thuốc: “Uống thuốc đúng giờ, bảy ngày là sẽ khỏi thôi.” Bà lão nhận lấy, nói liến thoắng: “Được, được” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Tâm bệnh của bà là gì?” “Cũng chẳng phải chuyện gì to tát” Bà lão im lặng hồi lâu, chậm rãi kể: “Tám mươi năm trước, chồng của ta đã chết trong tay tà y, hài cốt cũng không được hoàn chỉnh, bị lấy đi luyện dược rồi.” Ánh mắt Doanh Tử Khâm nghiêm lại, lại là tà y.


Phục Tịch cũng từng nói với cô, trong trận chiến mười năm trước, tà y vô cùng kiêu căng.


Một kẻ chết thì vẫn còn kẻ thứ hai, làm cách nào cũng không thể quét sạch được.


“Anh ơi, anh lợi hại quá” Ở một bên, tiểu dược đồng vui vẻ lên tiếng: “Cuối cùng em cũng vượt ải trò chơi thành công.” “Nhóc con, đã bảo anh thông minh tuyệt đỉnh rồi mà." Phó Quân Thâm xoa xoa cái đầu trọc lóc của cậu nhóc, nhoẻn miệng: “Đầu em không có một cọng tóc nào mà sao vẫn ngốc nghếch như thế nhỉ?” Tiểu dược đồng ngồi chồm hổm trong góc tường đau lòng bật khóc.


Phó Quân Thâm nghiêng đầu, đôi mắt hoa đào cong lên, mỉm cười: “Yểu Yếu.” Doanh Tử Khâm quay lại: “Hửm?” Phó Quân Thâm chậm rãi đáp: “Chúng ta sinh con gái đi.” Doanh Tử Khâm nhướng mày lên: “Sao anh suy nghĩ xa xôi thế?


Vả lại, con trai chọc gì đến anh hả?” “Nếu sinh con trai có thể anh sẽ không kìm được mà bắt nạt nó, làm nó khóc rồi thì không ổn đâu.” Gái lý do này kỳ lạ đến mức khiến người ta không thể nào phản bác được.


x.* Một mặt khác.


Nhà họ Phục.


An Lăng đến tìm Phục Trầm.


Phục Trầm lại giao công việc luyện dược cho anh ta, còn bản thân thì nằm trên xích đu chuẩn bị đi ngủ.


An Lăng nói: “Trước khi đến đây, tôi nhìn thấy nhà họ Mộng phái người ra ngoài rồi.” Phục Trầm lơ đãng hỏi: “Sao thế?” “Nhà họ Mộng thiếu thuốc, Trà thánh xuất sơn, mấy vị trưởng lão sang bên núi xin thuốc rồi” An Lăng trả lời: “Các trưởng lão đích thân đi xin thì Trà thánh vẫn sẽ nể mặt một chút.” Không phải là Trà thánh không bán thuốc, chỉ là tính khí bà ấy thật sự rất thất.


thường.


Lúc vui vẻ, bà ấy sẽ bảy sạp ở trước cửa Đan Minh, bán đổ bán tháo.


thuốc với giá giảm sập sàn.


Lần này Trà thánh xuất sơn, quả thực có không ít người xếp hàng chuẩn bị đi xin gặp.


“À, đúng rồi, ngày hôm đó ở cuộc đi săn mùa đông tôi có gặp được Trà thánh.” Nhắc đến chuyện này, Phục Trầm mới nhớ ra: “Bà cụ cũng khá tham ăn, không đúng, phải là ăn nhiều mới đúng.” Đêm hôm ấy, Vân Sơn và Vân Vụ nướng một con lợn và cả một con dê, còn thêm không ít gà và thỏ nữa.


Phục Trầm nghĩ kiểu gì anh ta cũng sẽ được chia một chiếc đùi thỏ nướng, kết quả cuối cùng những phần thịt ngon mềm đó đều bị bà cụ ăn mất.


Thằng nhóc đầu trọc bên cạnh bà cụ cũng ăn rất nhiều.


Cuối cùng Phục Trầm ăn được bảy tám cái đầu thỏ tê cay, mồm miệng tê rần hết cả.


“Anh thấy rồi hả?” An Lăng ngẩn người, sau đó lập tức trở nên kích động: “Anh gặp được ở đâu thế?


Lẽ nào là bên phía nhà họ Lâm giới thiệu cho anh à?” Anh ta cũng chỉ nghe nói là Lâm Thanh Gia có quen biết với Trà thánh.


Nhưng An Lăng suy nghĩ một chốc lại thấy không đúng lắm.


Tuy rằng Lâm Thanh Gia là người gửi thiệp mời cuộc đi săn mùa đông của giới cổ y nhưng Lâm Thanh Gia lại không tới.


Nghĩ thì cũng phải.


Một cổ võ giả như Lâm Thanh Gia, có lẽ tu vi của cô ta đã vượt qua năm mươi năm rồi.


Đội trưởng đội hộ vệ của gia tộc tầm trung cũng sở hữu tu vi tầm đó nhưng các đội trưởng đội hộ vệ ấy toàn hơn bảy mươi tuổi.


Đối với cô ta, những hoạt động như cuộc đi săn mùa đông quá đơn giản, không có tính thách thức.


Cô ta mà đến chắc chắn sẽ chèn ép tất cả mọi người tham gia.


Phục Trầm xốc lại tinh thần, ngáp liên tục: “Không phải, là Doanh tiểu thư dẫn tôi đi gặp, cô ấy là bạn vong niên của Trà thánh.”


  • Trước
  • Sau