Chương 568 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


[/1/49//17091475) ĐÂY LÀ MỘT CÚ NGÃ NGỰA LỚN, THẦN TOÁN GIẢ CŨNG LÀ EM HAY SAO?


T từ phu nhân và quản gia đã được Vân Sơn dẫn đến Tư Pháp đường.


Gia chủ nhà họ Từ vẫn còn nằm đó, nhưng không có hơi thở.


Những dược liệu kia đúng là không thể chế ra được độc dược chết người, nhưng đó là đối với những cổ y bình thường mà thôi.


Còn với Doanh Tử Khâm, cô chỉ cần thay đổi số lượng dược liệu và thứ tự cho.


vào lò luyện dược, là có thể luyện chế được những viên thuốc hoàn toàn mới.


Loại thuốc này đối với người khỏe mạnh thì là thuốc bổ.


Nhưng gia chủ nhà họ Từ hiện giờ đã thân tàn ma dại, thuốc bổ quá không những không có tác dụng đối với căn bệnh người ông ta, mà ngược lại còn vì liều lượng thuốc quá mạnh, cơ thể không chịu nổi mà dẫn đến cái chết.


Phục Trầm vội vàng đi theo: “Lão...


Cô ơi, đây là Doanh tiểu thư” Anh ta nói với cô gái: “Doanh tiểu thư, đây là cô của tôi.” Doanh Tử Khâm ngẩng đầu, khuôn mặt của cô hiện rõ.


Tay của Phục Tịch càng thêm run rấy, cố gắng kiềm chế xúc động: “Cháu ra ngoài đi.” Phục Trầm sững sờ: “Dạ?” Phục Tịch không nói thêm câu nào chỉ hất tay một cái, một trận gió nổi lên, thổi Phục Trầm ra ngoài.


Vẻ mặt của Doanh Tử Khâm sững lại.


Phục Trầm ngã dập mông, suýt nữa vỡ thành tám mảnh, có hơi choáng váng.


Anh ta chưa kịp phản ứng thì cánh cửa đã đóng “rầm” một tiếng.


Một giây sau, Phục Tịch đã dùng nội kình, phong tỏa cả căn phòng này.


Tu vi cổ võ không cao hơn bà thì căn bản không thể theo dõi được tình hình bên trong.


Trong phòng rất yên tĩnh.


Phục Tịch hít một hơi sâu rồi quỳ xuống trước mặt cô gái.


Giọng bà run rẩy, yết hầu nghẹn ngào: “Đệ tử Phục Tịch, bái kiến sư phụ.” Đây hoàn toàn không phải cùng một khuôn mặt.


Thế nhưng, Phục Tịch biết rằng đây chính là sư phụ đã đưa bà ra khỏi khu ổ chuột lúc bấy giờ.


Doanh Tử Khâm dạy bà ba năm, truyền lại cho bà cách luyện chế đan dược và phương pháp châm cứu.


Chính vì thế, bà mới có thể gây dựng lên nhà họ Phục, thành lập Thiên Y môn.


Tuy rằng không phải gương mặt đó, nhưng sư phụ của bà bây giờ càng trẻ trung, sinh động và giống người hơn.


Nói cách khác, là một người đang sống sờ sờ.


Không giống như trước kia, giống như một tảng đá cứng đầu không có trái tim, không thể rung động trước bất cứ thứ gì.


“Đừng quỳ” Doanh Tử Khâm trầm mặc rất lâu, nói nhỏ: “Thời gian trôi qua rất lâu rồi, tôi cũng không thích loại nghỉ thức rườm rà này.” “Sư phụ có công ơn tái tạo với con.” Phục Tịch chưa đứng dậy luôn mà tiếp tục hành lễ: “Đừng nói là quỳ, bảo con đưa tính mạng của mình cho sư phụ cũng là điều nên làm.” Ơn nghĩa của sư phụ còn cao hơn cả trời, nặng hơn cả cha mẹ.


Từ nhỏ, bà đã là một cô nhi, Doanh Tử Khâm là người duy nhất dạy bảo bà.


Thời gian dường như trở lại lúc trước.


Doanh Tử Khâm trầm mặc, không nói chuyện.


Cô từng nghĩ đến chuyện mình sẽ chết, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện có thể trở về Trái đất, gặp lại cố nhân của mình.


Tất cả đều nằm ngoài dự liệu của cô.


Cô cũng chưa từng nghĩ rằng, có người lại nhớ cô lâu đến vậy.


Doanh Tử Khâm cầm lấy khăn tay, giúp Phục Tịch lau đi nước mắt.


Đối với người cùng giới, cô sẽ mềm lòng hơn.


Nếu Xander Laurent khóc với cô, cô sẽ chẳng thèm để ý.


Phục Tịch cuối cùng cũng hoàn hồn, bà đứng dậy, nghiêm túc nói: “Sư phụ, đây là tên thật của người sao?” Doanh Tử Khâm ném khăn tay vào trong thùng rác: “Đúng, tôi họ Doanh, tên là Tử Khâm” Phục Tịch thì thào: “Thật tốt.” Lúc sinh thời, bà vẫn có thể biết được sư phụ của mình tên thật là gì.


Lúc này, cánh cửa được mở ra.


Sắc mặt của Phục Tịch thay đổi, bà quay đầu nhìn lại.


Sau khi nhìn thấy người đàn ông, bà ngạc nhiên thốt lên: “Ồ?


Là cậu?” Bà còn nhớ Phó Quân Thâm.


Bởi vì không có ai đến giới cổ y nhiều như Phó Quân Thâm, mỗi lần đến đều không khác gì một xác chết.


Lúc ấy, bà còn hoài nghi, liệu anh có thể sống nổi hay không.


Phó Quân Thâm khẽ gật đầu, cười nói: “Tiền bối Phục Tịch, cũng may có bà trợ giúp.” Phục Tịch cau mày không trả lời mà nhìn cô gái trước.


Doanh Tử Khâm nhận lấy ly nước trái cây trên tay Phó Quân Thâm: “Anh ấy có thể biết.” Phục Tịch không hỏi tại sao, chỉ cung kính: “Vâng, sư phụ.” Ngay khi cái xưng hô này được nói ra, bầu không khí lập tức tĩnh lặng.


Phó Quân Thâm rất bình tĩnh, chỉ hơi nhíu mày.


Phục Trầm đi theo vào, đứng bên cạnh bị sốc đến mức ngã xuống đất: “Sư...


sư phụ?” Doanh Tử Khâm chính là sư phụ của lão tổ tông nhà họ Phục?


Ulà trời?


TrhữiiBapráãäpdffmrði Phục Trầm biết rất rõ có thể tu luyện để bảo tồn nhan sắc, nhưng khi tuổi thọ tăng thì tuổi xương sẽ không thể nào thay đổi được.


Đam Minh có ghi lại tuổi xương của Doanh Tử Khâm là 18, gần 19 tuổi.


Chuyện này là thế nào?


Phục Trầm khấy bối rối.


Phó Quân Thâm quay đầu: “Đi ăn cơm?” “Ăn bò bít tết.” “Có, bế nhé?” “Ừm” Anh cúi xuống, bế cô gái rồi bước ra ngoài trước.


Phục Tịch giống như bị sét đánh, lần đầu tiên bà đứng ngây người ra đó.


Phục Trầm cuối cũng cũng hoàn hồn, nhìn thấy vẻ mặt của Phục Tịch, buồn bực nói: “Lão tổ tông?


Người làm sao vậy?” Phục Tịch ôm ngực, thì thào: “Từ từ, ta cần phải bình tĩnh lại.” Lẽ nào, trái tìm sắt đá của sư phụ bà đã thực sự nở hoa?!


Phục Tịch cảm thấy điều này còn ảo diệu hơn là được gặp lại sư phụ một lần nữa trong cuộc đời mình.


Phục Trầm: “...


Anh ta cảm thấy mình mới là người cần bình tĩnh lại.


Tại sao một cô gái còn ít tuổi hơn cả anh ta lại có thể trở thành lão tổ tông của mình.


Hơn nữa, anh ta còn nói với Phục Tịch, bảo bà nên chọn Doanh Tử Khâm làm truyền nhân.


Phục Trầm muốn tự vả một cái.


Nhưng điều này không phải là trọng điểm.


Trọng điểm là kế hoạch trốn việc đi ngủ của anh ta lại lần nữa chết yểu rồi.


x.* Phó Quân Thâm cũng có không ít bất động sản trong giới cổ võ.


Nhà trong giới cổ võ và thế giới bên ngoài không giống nhau, chỉ dùng tiền thôi là không mua được, còn phải xem thực lực nữa.


Chỗ này gần một cái hồ, còn có vài con thiên nga đang bơi trên hồ.


Bên kia, Vân Vụ đang đang loay hoay với chiếc vỉ nướng.


Hai người họ ngồi trong sân.


Doanh Tử Khâm ngáp một cái, ngắm sao một cách lười biếng.


“Yếu Yểu, anh có một câu hỏi.” Phó Quân Thâm quay sang, véo vào mặt cô, nói nhỏ: “Em xem, Vera Holtz là em, Gwen Brown là em, sư phụ của Phục Tịch cũng là em, anh có nhiều áp lực quá.” Những danh tính này tình cờ đều xuất hiện trong cùng một thời đại.


Thế kỷ 17.


Tuy rằng hai thân phận đầu là ở châu Âu, thận phận sau đó là ở nước Hoa.


Doanh Tử Khâm không nói chuyện, lông mi hơi động.


Từ khi Irna gọi cô là Gwen Brown ở vòng chung kết quốc tế ISC, Phó Quân Thâm đã đoán ra được.


Cô cũng đã nói với anh, cô từng chết một lần vì bạn thân của mình.


Chỉ số IQ của Phó Quân Thâm không hề thấp mà còn cao một cách đáng kinh ngạc.


Hơn nữa bọn họ ở chung sớm chiều, có những chuyện nếu anh không thể nhận ra thì có lẽ cô sẽ hoài nghỉ liệu mắt mình có phải có vấn đề không.


“Anh chỉ muốn biết, em còn có bao nhiêu thân phận nữa?” Phó Quân Thâm nhíu mày: “Không phải là Thần toán cũng là em đấy chứ?


Em cũng biết bói toán mà phải không, Yểu Yếu?” Lần này, Doanh Tử Khâm không đẩy anh ra, nhưng cũng không bối rối trước giọng nói mê hoặc của anh.


Cô giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Em quên không nói với anh, lần thứ hai khi em gặp anh ở cửa hiệu thuốc, em đã cảm thấy anh có chút quen thuộc.” Những lời này là sự thật.


Giống như khi cô gặp Nguyệt Phất Y, Lăng Miên Hề và Dụ Tuyết Thanh, cô cũng.


cảm thấy có một chút quen thuộc.


Nhưng cảm giác với bọn họ không mãnh liệt như với Phó Quân Thâm.


“Chuyển đề tài hơi miễn cưỡng rồi đó” Phó Quân Thâm ấn nhẹ vào trán cô, mỉm cười: “Dù sao, năng lực của anh quả thực vượt xa người thường, có lúc, anh cảm thấy mình học mọi thứ quá nhanh, có một số kỹ năng giống như là bẩm sinh vậy.” “Ừm, nói không chừng, anh và em chỉ khác nhau ở chỗ là anh không có ký ức GfalSfEpdrnfe” “Vậy cũng tốt.” Doanh Tử Khâm dựa vào trên vai anh: “Anh sẽ không có gánh nặng trong lòng rồi.” Cô cũng biết tại sao cô lại yêu anh.


Bởi vì chỉ có ở trước mặt anh, cô mới có thể Inrfiœ9iM4, xax Động tĩnh ở phía gia chủ nhà họ Từ đã sớm kinh động cả nhà họ Từ.


Nhưng chẳng có ai quan tâm chuyện đó, ngược lại bọn họ còn thấy vui mừng.


Gia chủ nhà họ Từ chết đi, thế lực của ông ta tan rã, bọn họ sẽ có thể ngồi lên vị trí cao hơn.


Phục Tịch đã giết không ít hộ vệ nhà họ Từ, bao gồm cả đoàn trưởng lão.


Nhưng lão tổ tông nhà họ Từ cũng chỉ đành nhẫn nhịn bởi tu vi của ông ta mới chỉ được hai trăm năm, không mạnh như Phục Tịch.


Dù sao nhà họ Từ cũng không bị tiêu diệt.


Gia chủ nhà họ Từ vừa chết, tân gia chủ đã nhanh chóng được chọn ra.


Từ Bách thành công leo lên vị trí gia chủ.


Hộ vệ đến bẩm báo cho ông ta về chuyện xảy ra ngày hôm nay.


“Bị độc chết à?” Từ Bách nhíu mày: “Cậu chắc chắn là cổ y hạ độc chết ông ta ưu?


“Chắc chắn” Hộ vệ ôm quyền nói: “Bọn họ mời một thiên tài luyện chế đan dược tên là Doanh Tử Khâm vừa gia nhập Đan Minh, nhưng sau khi gia chủ tiền nhiệm uống xong thuốc mà cô ta luyện chế thì đã chết luôn.” “Haizz.” Từ Bách thản nhiên nói: “Chuyện này không liên quan đến chúng ta, bên giới cổ y bọn họ tự có định đoạt, truyền lệnh xuống, từ giờ trở đi, không ai được dây đến Doanh Tử Khâm.” “Nhà họ Từ rút khỏi tất cả tranh đấu, cần phải phát triển trước.” Ông ta không biết người phụ nữ xông vào nhà họ Từ kia là ai, nhưng chắc chắn là vì Doanh Tử Khâm mà đến.


Ba vị cổ võ giả cấp tông sư đã chết, lúc này, nhà họ Từ đã tổn thất nặng nề.


Từ Bách lại hỏi: “Ngũ trưởng lão chết như thế nào?” Hộ vệ lắc đầu: “Tạm thời vẫn chưa điều tra được rõ ràng, có lẽ cũng là do người phụ nữ kia giết.” Từ Bách gật đầu, vậy thì không cần quan tâm nữa.


Sau khi thu xếp ổn thỏa công việc, ông ta bắt đầu diệt trừ tất cả tay sai của gia chủ tiền nhiệm.


x.* Chuyện nhà họ Từ bị tàn sát là chuyện rất mất mặt, tất nhiên cũng sẽ không công bố ra bên ngoài.


Giới cổ y nhận được tin tức, cũng chỉ biết là nhà họ Từ có người chết.


Quan trọng nhất là, gia chủ nhà họ Từ dùng xong thuốc của Doanh Tử Khâm rồi mới chết.


Lần này đã gây ra một vụ náo động.


Bởi vì uy tín của Doanh Tử Khâm bây giờ quả thực không thấp, Đan Minh đã tổ chức một cuộc họp xuyên đêm.


Phó minh trưởng và các đường chủ đều tham gia.


“Cổ y chỉ có thể dùng y thuật cứu người, sao có thể đi giết người?” Phương đường chủ cười lạnh một tiếng: “Cô ta đã vi phạm y đức, vi phạm quy định của giới cổ y chúng ta, như vậy thì có khác nào mụ cổ y nham hiểm độc ác Thạch Phượng Nghỉ kia?” “Tôi đề nghị, huỷ bỏ nội kình của cô ta khiến cho cô ta không thể hành y được nữa.”


  • Trước
  • Sau