Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
[/1/4//17i 91.
Y4 CHỈ LÀ CỔ VÕ GIẢ CẤP TÔNG SƯ, SƯ ĐỒ GẶP NHAU ghe được câu này, gia chủ của nhà họ Diệp không khỏi sững sờ: “Phục I tiểu thư, cô muốn làm gì?” Phục Trầm lại bất giác nắm chặt quần áo của mình, cảm thấy ớn lạnh một cách.
khó hiểu.
Anh ta cứ luôn có cảm giác, lão tổ tông nhà mình hôm nay có gì đó sai sai.
“Làm phiền rồi, sau này nhà họ Phục nhất định sẽ có hậu tạ.” Phục Tịch đứng dậy đi về phía cửa: “Nhóc con, theo ta đến nhà họ Từ.” Phục Trầm còn chưa nghĩ rõ đang có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng đứng dậy đi theo: “Lão...
Cô ơi, chờ cháu với cô đứng chạy nhanh như vậy ạ!” Phục Tịch là cổ võ giả, tu vi lại còn cao như thế, tốc độ của bà rất nhanh.
Không có ai hiểu được nỗi khổ trong lòng anh ta cả.
Hai người nhanh chóng rời đi, để lại mấy người nhà họ Diệp liếc mắt nhìn nhau.
Diệp Trường Không, người vẫn luôn đảm nhiệm việc trông coi nhà họ Diệp đột nhiên nghiêm mặt nói: “Vị Phục tiểu thư vừa rồi thật không đơn giản.” “Rõ ràng bà ta đang đứng ngay trước mặt ta, nhưng ta không thể dùng nội kình của mình để cảm nhận được sự hiện diện của bà ta.” Những lời này vừa dứt, gia chủ của nhà họ Diệp không khỏi kinh ngạc: “Ông nội?” Mặc dù có sự giúp đỡ của Doanh Tử Khâm, Diệp Trường Không mới đột phá được cấp tông sư của cổ võ, nhưng tu vi của ông ấy là thật.
Cổ võ giả cấp tông sư, nội kình sẽ bộc lộ ra bên ngoài.
Chỉ cần Diệp Trường Không giải phóng nội kình, ông ấy có thể cảm nhận được chuyển động trong phạm vi trăm dặm.
Ông ấy không thể cảm nhận được sự tồn tại của Phục Tịch, chứng minh tu vi của Phục Tịch đã vượt xa ông ấy.
Gia tộc cổ võ và gia tộc cổ y có nhiều mối quan hệ liên hôn và các hiệp ước với nhau, nhưng hiếm có gia tộc cổ võ nào lại cử một cổ võ giả có tu vi cao hơn cấp tông sư đến một gia tộc cổ y.
Trên thực tế, các gia tộc cổ võ luôn muốn các gia tộc cổ y trở thành gia tộc phụ thuộc của mình, nhưng chưa bao giờ thành công.
Vì thế, người này chỉ có thể là người của bổn gia nhà họ Phục.
Hơn nữa, diện mạo của Phục Tịch còn trẻ như vậy có lẽ bà là cổ võ giả đã đạt đến cấp tông sư từ rất lâu rồi.
Dù sao chỉ có các cổ võ giả cấp tông sư thì dung nhan mới ngừng thay đổi.
Gia chủ của nhà họ Diệp run tay một cái, thì thào: “Từ lúc nào, nhà họ Phục lại có một cổ võ giả lợi hại như vậy...” Diệp Trường Không lại thấy yên tâm: “Vị tiền bối họ Phục này đến đó, Doanh tiểu thư nhất định không sao.” Gia chủ của nhà họ Diệp gật đầu một cái: “Ông nội, cháu đi đến từ đường một chuyến.” Diệp Trường Không cũng biết chuyện của Diệp Hằng, vẻ mặt lạnh lùng: “Người nhà họ Diệp ta không có người như vậy.” Diệp Hằng vẫn còn quỳ ở từ đường, cả người run rấy.
Nghe thấy tiếng cửa đóng sầm, trong mắt cậu ta hiện lên tia hy vọng, cầu khẩn: “Bố ơi, xin bố tha cho con, con biết lỗi rồi, thật sự biết lỗi rồi!” Dù thế nào cậu ta cũng là con trai độc nhất của gia chủ nhà họ Diệp, ông định để nhà họ Diệp tuyệt hậu hay sao?
“Mày biết lỗi rồi ư?
Không, mày chưa biết đâu, để tao cho mày biết mày sai ở đâu!” Gia chủ nhà họ Diệp cầm roi, mỗi một câu nói lại quất một roi vào lưng của Diệp Hằng.
Máu me đầm đìa, trầy da tróc thịt.
“Thứ nhất, mày ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mình, không nghĩ đến người khác” “Thứ hai, mày nhát gan sợ phiền phức, đàn ông con trai mà không bằng cả em gái của mày.” “Thứ ba, mày bán đứng gia tộc và người thân.
Nếu ở thời cố đại, mày chính là tội phạm thông địch phản quốc, sẽ bị chém đầu để thị chúng!” Gia chủ nhà họ Diệp càng nói càng tức giận: “Tốt nhất mày hãy cầu nguyện Doanh tiểu thư và Tiểu Linh không sao đi!” Diệp Hằng bị đánh đến hôn mê bất tỉnh.
Gia chủ nhà họ Diệp quăng cây roi, đi đến cửa ra vào đợi Doanh Tử Khâm và Diệp Linh.
x.* Bên kia.
Nhà họ Từ.
Sau khi gia chủ nhà họ Từ biết rõ Doanh Tử Khâm ngoan ngoãn nghe lời đến phòng luyện chế đan dược bèn yên tâm ngủ thiếp đi.
Sau khi Từ phu nhân đắp chăn cho gia chủ nhà họ Từ, đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Cái cô Doanh Tử Khâm gì gì đó kia, có khi nào sẽ hạ độc không?” “Phu nhân yên tâm” Quản gia nói: “Những dược liệu kia đều không có độc, cũng không có xung khắc gì với nhau cả.” Không có nguyên liệu thì làm gì có ai có thể điều chế ra độc dược chứ?
Từ phu nhân mím môi: “Haiz, nếu có thể mời được tiểu thư Thanh Gia đến thì tốt...” Nói đến y thuật thì bà ta chỉ tin Lâm Thanh Gia.
Nhưng sáng nay, Lâm Thanh Gia đã được một gia tộc khác mời đi rồi, nhà họ Từ không thể tranh được với các đại gia tộc.
Nhưng bệnh tình của gia chủ nhà họ Từ không thể trì hoãn thêm nữa.
Một tiếng sau, Doanh Tử Khâm cầm theo thuốc ra khỏi phòng luyện chế đan dược.
Cô ném lọ thuốc xuống: “Thuốc đây rồi, thả người.” Quản gia đỡ lọ thuốc, sau khi để cho một vị cổ y của nhà họ Từ kiểm tra, xác nhận không có độc mới cho gia chủ nhà họ Từ uống.
Thuốc này có hiệu quả rất nhanh, sau khi gia chủ nhà họ Từ uống thuốc, sắc mặt bắt đầu chuyển biến tốt hơn.
Từ phu nhân vô cùng vui mừng.
Bà ta cúi đầu, suy nghĩ một chút, nháy mắt một cái với quản gia.
“Doanh tiểu thư, sau khi cân nhắc, chúng tôi vẫn quyết định sẽ không thả người nữa." Quản gia hiểu ý: “Hay là cô và tiểu thư Diệp Linh cứ ở lại nhà họ Từ luôn nhé, nhà họ Từ sẽ cung cấp tài nguyên tốt nhất cho các cô.” Nếu nhà họ Từ có thể có thêm một người như vậy trợ giúp, thì các hệ phái khác sẽ không dám động đến họ rồi.
Nói không chừng trong tương lai, nhà họ Từ sẽ trở thành đại gia tộc ở giới cổ võ.
Doanh Tử Khâm đột nhiên nở một nụ cười, rất lạnh lùng: “Thả người hay không, không phải các người nói là được.” Ngay khi cô động thủ, sắc mặt của gia chủ nhà họ Từ vốn đang có chuyển biến tốt, bỗng nhiên tái đi, phun ra một ngụm máu, ngã xuống.
Từ phu nhân hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến gia chủ nhà họ Từ, bởi vì bà ta cũng không có khả năng tự bảo vệ mình: “Cô ...
cô tu luyện đồng thời cổ y và cổ võ?!” Chuyện này sao có thể?!
“Đúng” Doanh Tử Khâm đá bay quản gia đang bất tỉnh, hơi nghiêng đầu, khóe mắt lạnh lùng: “Tôi đồng thời tu luyện cổ y và cổ võ” Từ phu nhân sợ hãi kêu một tiếng: “Ngũ trưởng lão!” Một ông già từ ngoài cửa đi vào.
Ánh mắt Doanh Tử Khâm khựng lại.
Cổ võ giả cấp tông sư.
Với thực lực hiện tại của cô, nếu chỉ dựa vào tu vi cổ võ thì e là không đối phó được.
Cô cầm trên tay ba cây kim châm.
“Song tu cổ y và cổ võ sao?
Lợi hại, đúng là lợi hại đấy!
Y thuật thì không biết nhưng tu vi cổ võ của cô hơn hẳn tiểu thư Thanh Gia” Ngũ trưởng lão cười lạnh một tiếng: “Cô nhóc, nếu ta nói tin tức cô song tu cổ võ và cổ y với nhà họ Tạ, cô đoán xem bọn họ sẽ làm thế nào?” “Lão tổ tông nhà họ Tạ sẽ đích thân ra tay, giết chết cô!” Nhà họ Tạ tuyệt đối sẽ không để một thiên tài tuyệt thế như vậy xuất hiện.
Ngũ trưởng lão chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Cô có biết lão tố tông nhà họ Tạ có tu vi bao nhiêu không?
Gần bốn trăm năm đấy!
Đừng nói là cô, cho dù là cổ võ giả có tu vi ba trăm năm cũng phải quỳ trước mặt ông ta.” Lông mi của Doanh Tử Khâm hơi rũ xuống.
Đây là lý do khiến cô luôn giữ phong độ thấp và dần dần phát huy khả năng của mình.
Bởi vì thực sự không có cách nào để chống lại các cổ võ giả ở cấp độ này.
Bao gồm cô, cũng bao gồm Phó Quân Thâm.
Tuổi tác chỉ có thế, có tu luyện nhanh đến mấy cũng không thể bù đắp được khoảng cách thời gian lớn như vậy.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, nhẹ nhàng nhưng tàn nhẫn, đậm mùi sát khí.
“Thật ngại quá, ông sẽ không có cơ hội để tung tin này ra ngoài đâu.” Sắc mặt của Ngũ trưởng lão biến đổi: “Kẻ nào?!” Người đàn ông mặc áo sơ mi đen, một tay đút túi, dáng vẻ bất cần đời, nhưng khí thế ngút ngàn.
Ngũ trưởng lão cảm giác được nội kình dao động mạnh mẽ.
Doanh Tử Khâm lên tiếng: “Em không để cho Vân Sơn..." “Ừm, anh biết, nhưng mà Yếu Yếu, sao em lại cho rằng anh sẽ để em một mình mạo hiểm?” Phó Quân Thâm xoa đầu cô: “Đã nói là cùng nhau đi thả đèn hoa đăng mà” Doanh Tử Khâm dừng lại một chút: “Không phải là em không thể thoát ra được...” IDũnpidocfrxrrenilori Ngũ trưởng lão nhíu mày nhìn Phó Quân Thâm.
Một người trẻ tuổi lại có thực lực mạnh mẽ như vậy, ba nhà Lâm, Tạ, Nguyệt đều không có.
Ông ta suy nghĩ một lúc mới đột nhiên thốt lên: “Cậu...
cậu chính là nhóc con nhà họ Phó đến từ thế giới phàm tục sao?!” Doanh Tử Khâm nhíu mày.
Đôi mắt đào hoa của Phó Quân Thâm nhướng lên, dáng vẻ phong lưu: “Hơi nổi tiếng quá, thật xin lỗi” “Cậu nhóc, tuổi còn trẻ mà có thiên phú cố võ có cao như vậy, nên quý trọng” Sắc mặt của Ngũ trưởng lão trầm xuống: “Tốt nhất là nên khiêm tốn một chút.” “Ừm” Vẻ mặt Phó Quân Thâm lạnh nhạt: “Đến lúc ông phải lên đường rồi” Nội kình trong cơ thể dâng lên, tấn công trực tiếp Ngũ trưởng lão.
Tu vi càng cao, đòn tấn công sẽ càng dứt khoát.
Chỉ một chưởng, Ngũ trưởng lão lập tức yếu thế, ông ta kinh hãi: “Hóa ra...
cậu.
đã là cổ võ giả cấp tông sư?!” Một cổ võ giả cấp tông sư mới chỉ hơn hai mươi tuổi!
Vậy thì thiên phú và tốc độ tu luyện phải khủng khiếp thế nào?
Ngũ trưởng lão rất muốn truyền tin tức Phó Quân Thâm đã là cổ võ giả cấp tông sư đồng thời có một người song tu cổ y và cổ võ lợi hại hơn Lâm Thanh Gia cho nhà họ Tạ.
Một khi nhà họ Tạ biết được tin tức này, lão tổ tông nhà bọn họ nhất định tiêu diệt hai người này, không để hai người có cơ hội quật khởi.
Thế nhưng, Ngũ trưởng lão hoàn toàn không có cách nào để nói, không cam lòng nhắm mắt lại.
Người duy nhất còn tỉnh táo là Từ phu nhân.
Bà ta sợ hãi đến mức quỳ rạp xuống đất, không còn thái độ kiêu ngạo như lúc trước, chỉ dập đầu: “Tha mạng, đại nhân tha mạng!” Doanh Tử Khâm bước tới, ngồi xổm xuống, đặt tay lên vai bà bóp một cái.
Từ phu nhân đột nhiên mất sức, bủn rủn chân tay.
Cô không thích giết người, ngoại trừ việc đó liên quan đến nhân quả, lệ khí của cô cũng không nặng như các cổ võ giả khác.
Nhưng Doanh Tử Khâm cũng sẽ không để lại rắc rối cho mình.
“Đợi một chút.” Phó Quân Thâm đỡ lấy cô gái, ánh mắt trầm xuống: “Có cường giả Người này rất mạnh, tu vi ít nhất cũng hai trăm năm trở lên.
Chẳng lẽ lại là lão tổ tông nhà họ Từ?
Nhưng gia chủ của một dòng họ gặp tai nạn đâu đủ để kinh động đến lão tổ tông?
Lão tổ tông cũng không rảnh rỗi như vậy.
Doanh Tử Khâm đưa tay lên, ấn vào đầu.
Cô lại không để ý đến điều này.
Khi các luyện dược sư khác nghe chuyện cô có thể luyện được bốn viên thuốc có tỉ lệ sử dụng như nhau, bọn họ chỉ nghĩ rằng khả năng kiểm soát lửa và sức gió của cô quá tài tình.
Nhưng Phục Tịch lại biết rất rõ.
Chuyện này không chỉ đơn giản là biết khống chế lửa và sức gió mà còn cần đến kỹ xảo khác.
Loại kỹ xảo này, cô chỉ truyền cho Phục Tịch.
Phó Quân Thâm nheo mắt, thả lỏng cơ thể đang căng thẳng: “Người đó đang giết người nhà họ Từ.” Sau đó, anh lại quay đầu: “Em ở đây đợi anh một chút, anh đi dẫn Diệp Linh ra ngoài.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Cẩn thận.” x.* Phục Tịch đã trực tiếp xông vào nhà họ Từ.
Nhà họ Từ rất lớn, bà cũng biết những chuyện mà gia chủ nhà họ Từ làm không liên quan đến những người khác.
Vì vậy bà đã đi thẳng đến nhà của gia chủ nhà họ Từ.
Tất nhiên, các hộ vệ sẽ không để cho bà vào trong.
Phục Tịch cười lạnh: “Cút ra!” Chỉ cần hai chữ này đã đánh gục tất cả các hộ vệ xung quanh.
Phục Trầm khó khăn lắm mới đuổi kịp cũng trợn mắt há hốc mồm.
Anh ta tất nhiên biết được lão tổ tổng của các gia tộc cổ võ có tu vi hai, ba trăm năm đều rất mạnh.
Chỉ cần không thất bại khi bế quan hoặc thân thể đã đạt đến cực hạn thương vong của con người, những lão tổ tông này sẽ tiếp tục sống.
Ở ba nhà Lâm, Tạ, Nguyệt, vẫn còn có hơn ba mươi lão tổ tông như vậy còn sống.
Vì vậy, sức mạnh đỉnh cao của giới cổ võ đã được xác lập, không gì có thể lay chuyển được.
Nhưng Phục Trầm chưa từng thấy các cổ võ giả ở cấp bậc này động thủ.
Điều ấy cũng...
Người của gia chủ nhà họ Từ đều sợ ngây ra.
Người đàn bà này từ đâu đến, sao lại mạnh như vậy?
Bọn họ thậm chí còn không thể nhìn thấy được Phục Tịch ra tay như thế nào.
Giống như bà mới chỉ giơ tay lên một cái, những người xung quanh đều ngã gục.
Thực lực kiểu quái gì thế này?!
Bọn họ mù hết rồi sao!
Mười mấy người hộ vệ của gia chủ nhà họ Từ đều bị tiêu diệt trong tích tắc.
Phục Tịch tiếp tục đi vào trong.
“Các hại” Một giây sau, hai bóng người xuất hiện trước bậc thềm.
Là Đại trưởng lão và Tam trưởng lão của nhà họ Từ.
Đại trưởng lão là người trung lập, đối với ông ta, ai là gia chủ cũng không quan trọng.
Sở dĩ ông ta ra ngoài là vì đội hộ vệ nhà họ Từ đã tổn thương nghiêm trọng.
Còn Tam trưởng lão là người ủng hộ Từ gia chủ.
Hai vị trưởng lão này đều đã hơn 100 tuổi, đều là những cổ võ giả cấp tông sư thực sự.
“Tôi khuyên các hạ, tốt hơn hết nên dừng tay lại” Đại trưởng lão nhíu nhíu mày: “Nếu bà dừng tay ở đây, bọn tôi sẽ không so đo tính toán.” Phục Tịch dừng lại: “Cổ võ giả cấp tông sư?” “Các hạ hiểu rõ là tốt rồi” Vẻ mặt của Đại trưởng lão lãnh đạm: “Bản thân các hạ cũng là cổ võ giả cấp tông sư, bà thực sự cho rằng mình có thể đánh bại hai cổ võ giả cấp tông sư sao?” Huống chỉ, một người phụ nữ tu luyện cổ võ đã không thể bằng đàn ông bọn họ.
Còn muốn đánh thế nào?
Phục Tịch mỉm cười, nói với giọng nhẹ nhàng: “Chỉ là cổ võ giả cấp tông sư.” Đại trưởng lão hoàn toàn bị khiêu khích: “Các hạ, không nên quá khoa trương, bà Nhưng một giây sau, sắc mặt của Đại trưởng lão và Tam trưởng lão biến đổi.
Bởi vì Phục Tịch không còn kiềm chế thực lực nữa.
Tu vi cổ võ hơn hai trăm năm, đối phó với hai cổ võ giả cấp tông sư tu vi hơn một trăm năm thì vẫn chỉ cần một cái phất tay như trước là được.
Đại trưởng lão và Tam trưởng lão vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã bất tỉnh.
Phục Trầm càng sợ hãi, hạ giọng: “Lão tổ tông, người điên rồi.” Lúc nào rồi mà Phục Tịch còn đại khai sát giới?
“Ta điên, nhưng là vui mừng đến phát điên.” Phục Tịch thì thầm, bà ổn định lại tỉnh thần và đi đến phòng của Từ gia chủ.
Ngón tay run rẩy một lúc lâu mới dám đẩy cửa đi vào.
Trong phòng chỉ có một cô gái.