Chương 564 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 564 HỐI HẬN, CÒN KÉM XA DOANH TỬ KHÂM ấn E quay đầu, nhìn thấy Lâm Thanh Gia vẫn ngồi tại chỗ, siết “Lâm tiểu thư, cô sao vậy?” “Cảm thấy cậu Ôn trông quen quen” Lâm Thanh Gia rất nhanh đã hồi thần: “Suýt nữa là nhận lầm rồi, mong mọi người đừng trách.


Cô ta cười lạnh nhạt, ánh mắt trong suốt.


Vẫn là bộ dạng dịu dàng ấy, không hề có một chút ngại ngùng và khó xử nào.


Lâm Thanh Gia có thể ở lại đại gia tộc cổ võ khắc nghiệt, tàn bạo lâu như vậy, lại không phải thành viên của chỉ chính nhà họ Lâm, cô ta đã luyện thành tính khôn khéo từ lâu rồi.


“Trông quen quen?” Adele đi theo Ôn Thính Lan lâu như vậy, cũng hiểu được tiếng Trung: “Thính Lan, anh quen cô ấy sao?” Ôn Thính Lan rất bình tĩnh: “Không quen.” Lâm Thanh Gia mím môi, cố giữ cho vẻ mặt không thay đổi.


“Chắc chắn là cậu Ôn đây không quen rồi.


Lâm tiểu thư vẫn luôn ở trong giới cổ võ.


Giới cổ võ là một nơi khép kín.” Quản sự cười nói: “Nếu hai người muốn đến đó thì bảo Lâm tiểu thư dẫn đi” “Cô ấy là đại tiểu thư của nhà họ Lâm, địa vị tại giới cổ võ cũng số một số hai.” Phản ứng của Ôn Thính Lan vẫn hờ hững như cũ: “Lợi hại lắm sao?” “Không lợi hại gì đâu, chỉ là hư danh mà thôi” Lâm Thanh Gia mỉm cười ngắt lời: “Tôi cũng có rất nhiều chuyện không thể tự quyết định được.” “Không mang gì quý giá đến” Cô ta lấy hai chiếc hộp gỗ đàn ra, đẩy sang: “Là một số đan dược tôi tự luyện, nếu không chê thì xin hai vị nhận lấy.” “Quả thật là không quý giá gì” Adele cắn chiếc kẹo mút, liếc một cái, có gì nói đó: “Tôi từng thấy đan dược tốt hơn thế này nhiều.” Doanh Tử Khâm đưa cô ấy và Ôn Thính Lan đến giới cổ võ, đến nhà họ Diệp.


Adele đương nhiên cũng nhìn thấy đan dược do Doanh Tử Khâm luyện.


Giới cổ y luyện dược và thuật luyện kim có điểm giống nhau nhưng cũng không hoàn toàn tương đồng.


Nghiên cứu kỹ cũng có rất nhiều điểm khác biệt.


Adele tuy chỉ tiếp xúc với thuật luyện kim nhưng cũng có thể phán đoán được chất lượng đan dược tốt hay kém.


Còn kém xa so với chị của cô ấy.


“Xin lỗi” Nụ cười của Lâm Thanh Gia không hề thay đổi, mang theo chút xin lỗi: “Đi vội, trong nhà cũng không chuẩn bị đan dược quá quý giá.” “Thế này đi, hai vị có thể cho tôi địa chỉ, tôi sẽ gửi chút đan dược đến” “Không cần, không thiếu.” Adele phất phất tay: “Gặp cũng gặp rồi, chúng ta đi thôi.” Không đợi quản sự giữ lại, cô ấy đã kéo thiếu niên bên cạnh rời khỏi quán cà nhệP Ôn Thính Lan trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng cũng mở lời: “Adele, em cảm thấy anh giống Lâm tiểu thư không?” “Giống sao?” Adele nhìn cậu một hồi lâu: “Không nhìn ra.” Lại nhỏ giọng lầm bầm: “Em thấy người phương đông các anh trông khá giống nhau, đương nhiên anh là người đẹp trai, ánh mắt em cũng rất tinh đúng không?” Trán Ôn Thính Lan giật giật, khoé môi hơi rũ xuống: “Cũng được.” Dù sao thì Adele cũng là một người phương tây, thấy người phương đông nào cũng giống nhau.


Cậu cũng vậy.


Đến giờ cậu vẫn cảm thấy hai đàn anh của mình rất giống nhau, nhưng các bạn học đều nói không hề giống.


Nếu cậu biết hôm nay theo Adele đến đây để gặp Lâm Thanh Gia, chắc chắn cậu sẽ không đi.


xax Giới cổ võ.


Trên đường trở về, Lâm Thanh Gia vẫn cảm thấy mất hồn mất vía.


Tay cô ta hơi siết chặt.


Ôn Thính Lan có chướng ngại tâm lý, cậu khôi phục được đã khiến cô ta cảm thấy rất bất ngờ rồi, vậy mà cậu lại còn học Đại học Norton nữa.


Gia chủ Taylor đã phổ biến cho cô ta biết sự lợi hại của Đại học Norton rồi.


Không có bất cứ đội lính đánh thuê cấp § nào có thể sánh được với bộ phận hành động của Đại học Norton.


Lâm Thanh Gia mím môi, nhẹ nhàng thở dài, trong lòng đột nhiên cảm thấy không thoải mái, khó tránh khỏi việc hơi hối hận.


Quy luật cá lớn nuốt cá bé của giới cổ võ nói cho cô ta biết, mối quan hệ cực kỳ quan trọng, vì thế cô ta bắt buộc phải luôn giữ gìn hình tượng của bản thân.


Nhưng với bộ dạng hiện giờ của Ôn Thính Lan, hiển nhiên là cậu không muốn có quan hệ gì với cô ta.


Đáng tiếc...


x.* “Thanh Gia.” Lâm Cẩm Vân đặt quyển sách trong tay xuống, giọng nói dịu dàng: “Gặp được thiên tài của Đại học Norton mà gia chủ Taylor nhắc đến chưa?” Lâm Thanh Gia gật nhẹ: “Gặp được rồi, quả thật đều là thiên tài thiếu niên.” “Tình hình thế nào rồi?” “Bố, họ là sinh viên khoa cơ giới, không giúp ích được gì cho chúng ta.


Sinh viên khoa luyện kim và chiêm tỉnh thì con chưa gặp được.” “Khoa cơ giới ư" Lâm Cẩm Vân cau mày: “Thôi, làm quen trước cũng được.” Đạn hạt nhân quả thật có thể giúp nhà họ Lâm san phẳng tất cả.


Nhưng không được cổ võ giả dẫn vào, người ngoài không vào được.


Nếu không vào được giới cổ võ thì không thể gây hại cho giới cổ võ.


"Trước mắt sinh viên khoa cơ giới quả thật không giúp ích quá nhiều cho họ.


Lâm Thanh Gia cười nói: “Bố nói phải, mối quan hệ rất quan trọng.” Cô ta hơi cúi xuống, cụp mi.


Còn về Ôn Phong Miên, bất kể thế nào đi chăng nữa, ông cũng không thể sánh với Lâm Cẩm Vân.


Nhà họ Kỷ chỉ là một gia tộc nghiên cứu của thế giới thế tục, sao có thể sánh với nhà họ Lâm?


Nếu lão tổ tông nhà họ Lâm đi ra, ông ta có thể dễ dàng huỷ diệt một thành phố lớn với nhân khẩu chục triệu người.


Lựa chọn của cô ta không sai.


“Đúng rồi, đại trưởng lão tìm con.” Lâm Cẩm Vân lại nói: “Con đi gặp ông ấy đi.


Gặp xong thì ta cùng con đến giới cổ y một chuyến.” Lâm Thanh Gia cần vài loại thảo dược, chỉ có Trà thánh mới có.


Họ bắt buộc phải gặp được Trà thánh.


Lâm Thanh Gia lui xuống, đến chỗ của đại trưởng lão.


Trên bồ đoàn, đại trưởng lão ngồi xếp bằng, ngẩng đầu lên: “Đến đây nào Thanh Gia.


Vẫn là chuyện của mẹ cháu.


Cổ thần y và sư phụ cháu cũng không chữa được, cháu biết nên làm gì rồi đúng không?” /nÑlim#hniBnsôitSđiôm,f4pasðilinitSiieiLâmafrnjHiônn(fifihirsrp.


Lâm Cẩm Vân đã bỏ vợ rồi.


Lâm Thanh Gia cất lời: “Đế đô có bệnh viên chuyên môn, gọi là bệnh viện tâm.


thần, cũng có nhân sĩ chuyên nghiệp trông coi, có thể đưa mẹ cháu đến đó.” Cô ta cũng không thể chịu được An Nhu Cẩn nữa rồi.


Bà điên An Cẩn Nhu bây giờ có thể đả thương tất cả mọi người.


Bà ta tính toán cả cuộc đời cũng không thể ngờ được bản thân sẽ có kết cục như thế này.


“Cũng được.” Đại trưởng lão phất phất tay: “Mẹ cháu vốn là người thường, không cần tiếp tục ở giới cổ võ nữa.


Bảo hộ vệ đưa đến bệnh viện mà cháu nói đi, nộp tiền trọn đời cho bà ta.” “Sau này bà ta có thế nào thì cũng không liên quan đến chúng ta nữa.” Lâm Thanh Gia ôm quyền: “Chuyện đã được giải quyết rồi, Thanh Gia cáo lui.” Đại trưởng lão nhìn bóng lưng của cô ta, cau mày.


Nếu Lâm Thanh Gia là người nhà họ Lâm thì với thủ đoạn của mình, cô ta hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vị gia chủ.


Song cô ta không phải.


Đây là một chuyện rắc rối.


Đại trưởng lão có thích Lâm Thanh Gia đến đâu đi chăng nữa cũng cảm thấy huyết thống quan trọng hơn.


Ông ta ngẫm nghĩ, quyết định thương lượng với những trưởng lão khác của nhà họ Lâm một chút, vẫn nên cho Lâm Thanh Gia lấy chồng trong gia tộc mình thì tốt hơn.


xe Ngày mùng sáu tháng một, một vài học viện của Đại học Đế đô đã thi xong và được nghỉ.


Lớp thực nghiệm sinh hoá mà Kỷ Ly đang học vẫn còn sáu môn nữa chưa thi.


Giải quyết xong chuyện nhà họ Kỷ, cô ấy cũng yên tâm học tập.


Doanh Tử Khâm mang cơm do bà Kỷ nấu cho Kỷ Ly.


Đưa xong, cô gọi điện báo.


Ôn Phong Miên một tiếng rồi đến giới cổ võ.


Cô chuẩn bị bế quan hơn một tháng nghỉ này.


Nhưng thời gian ngắn như vậy, e rằng vẫn chưa đủ để đột phá lên tông sư cổ võ.


Doanh Tử Khâm quay đầu: “Anh thấy em tham gia trận đấu sinh tử thì thế nào?


Như vậy sẽ nâng cao tu vi nhanh hơn.” Nghe câu này xong, ánh mắt Phó Quân Thâm sâu lại: “Em từng đồng ý với anh là không mạo hiểm rồi.” “Em chỉ hỏi thôi” Doanh Tử Khâm chống tay vào cằm: “Đang nghĩ làm thế nào.


để nâng cao tu vi nhanh hơn.” “Cổ y của bọn em không phải là có cái gọi là cân bằng âm dương, trong thư tịch còn có song tu à?” Phó Quân Thâm kéo kéo cổ áo, cười đến yêu nghiệt: “Anh tu luyện giúp em” Doanh Tử Khâm nhìn anh một cái: “Anh đọc nhiều tiểu thuyết tu tiên quá rồi.” Chuyện này căn bản là không tồn tại trên Trái đất.


Phó Quân Thâm chống tay lên đầu, bất lực: “Được rồi, chọc em thôi, đừng coi là thật” Bạn nhỏ càng ngày càng khó chọc rồi, lại còn thích giảng đạo lý với anh nữa.


Phó Quân Thâm đưa Doanh Tử Khâm đến Đan Minh xong liền đến Tư Pháp đường.


Đoàn trưởng lão của Tư Pháp đường và các cung phụng đều rất ngạc nhiên, tại sao thời gian Ảnh ở Tư Pháp đường gần đây lại dài như vậy, trước đây hai năm cũng không thấy bóng người.


Doanh Tử Khâm lấy đan dược từ Đan Minh, sau đó trở về nhà họ Diệp.


Lúc này, nhà họ Diệp đang có người khác.


Bước chân Doanh Tử Khâm dừng lại, cảm giác được sự chuyển động của nội kình.


“Doanh tiểu thư” Diệp Linh nhanh chóng tiến lên: “Họ...” “Cô chính là Doanh Tử Khâm, vị luyện dược sư đó?” Thấy cô gái, người đàn ô ông trung niên tiến lên một bước: “Tôi xin tự giới thiệu, tôi là đ‹ trưởng bí của nhà họ Từ giới cổ võ.


Lão tổ tông nhà họ Từ chúng tôi có tu vi cổ võ là 208 năm.” Lão tổ tông có tu vi này, nhà họ Từ là gia tộc tầm trung của giới cổ võ, không phân cao thấp với nhà họ Lăng.


“Gia chủ của chúng tôi đổ bệnh, cần một loại đan dược.


Loại đan dược này chỉ có tiểu thư Thanh Tuyết, công tử Phục Trầm và cô có thể luyện ra được.” Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Phiền cô theo chúng tôi đến nhà họ Từ một chuyến, chúng tôi sẽ cung cấp dược liệu.” Đến mắt Doanh Tử Khâm cũng lười nhấc lên: “Không đi” “Cô đừng tưởng cô luyện được thuốc, có danh tiếng ở Đan Minh thì rất tài ba nhé.


Cô có biết cô kém tiểu thư Thanh Tuyết nhiều thế nào không?” Người đàn ông trung niên cau mày: “Thanh niên bây giờ không biết khiêm tốn, đừng có mà cành cao như thế.”


  • Trước
  • Sau