Chương 272 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


[/1/4//1:8///2 TRÍCH XUẤT CAMERA GIÁM SÁT, CẢM GIÁC BỊ ĐẠI LÃO TRỰC TIẾP NGHIỀN NÁT ới đầu lúc giáo sư giao nhiệm vụ đã nói, chế tạo mô hình vật lý là bài tập nhóm bắt buộc.


Mỗi nhóm ba người cùng hoàn thành, đánh giá cuối cùng dựa vào kết quả thực nghiệm để cho điểm.


Điểm số sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tổng điểm huấn luyện lần này.


Mỗi quốc gia đều có trại huấn luyện, các giáo sư ở đó đều đến từ mười cơ sở giáo dục bậc cao trên thế giới.


Vì thế sau khi đợt huấn luyện này kết thúc, điểm số của mỗi nhóm đều được giao cho ban tổ chức.


Ban tổ chức sẽ dựa vào những điểm số này để đưa ra đánh giá bước đầu dành cho các thí sinh, thậm chí nó còn có thể có liên hệ đến vòng chung kết quốc tế.


Mô hình vật lý này không phải khó lắm nhưng làm thì rất rườm rà.


Nhất là giai đoạn lắp bộ phận nòng cốt.


Ba người cùng làm cũng phải mất ba ngày để hoàn thành.


Tu Nhan thấy rất rõ ràng, nhóm của Doanh Tử Khâm là Đằng Vận Mông và Phong Việt làm, Doanh Tử Khâm chẳng làm gì cả.


Như vậy mà cũng được gọi là Doanh thần?


Nhóm người trên mạng hùa vào khen ngợi cô nàng chẳng qua chỉ là vì nhan sắc mà thôi.


Có điều Tu Nhan cũng không thể không thừa nhận, Doanh Tử Khâm quả thật trông rất xinh.


Cô ta vào làng giải trí một năm, gặp không ít nữ ngôi sao được gọi là nữ thần nhan sắc.


Dù có là nữ ngôi sao đứng đầu về sức hút được cả làng giải trí công nhận hiện nay, về mặt nhan sắc cũng không thể lấn át được Doanh Tử Khâm nửa phần.


May mà Doanh Tử Khâm không vào làng giải trí.


Tu Nhan khẽ khàng thở dài.


Đáng tiếc.


Người như vậy mà lại là bạn thân của Tu Vũ.


Chứng minh họ chỉ có thể đứng ở phe đối lập.


Bất kể Doanh Tử Khâm có giỏi thật hay không, cô ta cũng không thể để Tu Vũ có thêm một sự giúp đỡ nào nữa.


“Có phải là cậu không?” Đằng Vận Mông không chịu nổi cái kiểu nói bóng nói gió này của Tu Nhan.


Cô ấy đập mạnh xuống bàn, cười lạnh: “Cậu cũng ở tầng ba, nếu cậu muốn vào phòng tôi thì không phải là không có cách.” Ban sáng lúc cô ấy ra ngoài mua linh kiện, mọi thứ vẫn bình thường.


Vậy mà khi cô ấy trở về, bộ phận nòng cốt bị thiêu cháy, làm gì có chuyện trùng hợp đến vậy?


Tu Nhan thu lại nụ cười, sắc mặt trở nên lạnh nhạt: “Đằng Vận Mộng, bịa đặt là phạm pháp đấy, ai biết được có phải các cậu đụng vào đâu không?” “Chúng tôi cũng làm mô hình này, biết bộ phận nòng cốt dễ dàng bị phá hỏng thế nào, bản thân cậu không cất kỹ, đừng có đổ lỗi cho người khác.” Phong Việt vội vàng giữ Đằng Vận Mộng lại, lắc lắc đầu với cô ấy.


Nhà họ Tu có thế lực lớn, Tu Nhan lại là Đại tiểu thư, có thể không dây vào thì đừng có dây.


Tu Nhan ngừng lại, sau đó nở nụ cười: “Thêm nữa, Đằng Vận Mộng, theo logic câu này của cậu, Doanh Tử Khâm cũng ở tầng ba, cậu ta muốn vào phòng cậu há chẳng phải dễ hơn tôi nhiều ư?” Đằng Vận Mộng bị sự vô liêm sỉ của cô ta chọc tức đến bật cười: “Tốt nhất cậu đừng để tôi tìm ra chứng cứ.” Tu Nhan không quan tâm mà nhún nhún vai, vẫn cười như cũ: “Được, vậy cậu tìm đi” Doanh Tử Khâm không quan tâm, cô tiếp tục nhìn trang bị hình lập phương, sắc mặt thoáng thay đổi.


Hai nhóm khác cũng quan tâm mà hỏi thăm một chút, sau đó ngồi ở một bên đừng: Một lúc sau, vài giáo sư cũng đến.


Đẳng sau còn có vài nhân viên, họ khiêng một chiếc máy cao bằng người.


“Hôm nay là ngày kiểm tra mô hình” Tả Lê vỗ vỗ tay: “Lát nữa tôi sẽ chấm điểm cho các em theo thứ tự, không có vấn đề gì chứ?” “Có” Không đợi Phong Việt và Đằng Vận Mộng nói gì, nữ sinh bên cạnh Tu Nhan lập tức giơ tay: “Giáo sư Tả, mô hình của nhóm Đằng Vận Mộng hỏng rồi, không thể tham gia kiểm tra ngày hôm nay.” Nghe vậy, Tả Lê ngẩn người: “Hỏng rồi?


Chuyện gì đã xảy ra?” “Không biết ai động tay động chân mà bộ phận nòng cốt bị cháy rồi ạ.


Phong Việt rất bất lực: “Giáo sư Tả, thầy có thể cho chúng em chút thời gian được không?” “Dựa vào đâu?” Nữ sinh đó khoanh tay trước ngực: “Bộ phận nòng cốt bị cháy chứng tỏ các cậu không nối dây đến nơi đến chốn, việc hoàn thành mô hình trong thời gian quy định vốn là chuyện phải làm.” Tu Nhan cười khẽ, không nói gì.


Tả Lê không để ý đến nữ sinh đó, anh ta nhíu mày suy nghĩ trong giây lát: “Vậy cho các em thêm nửa ngày” Ngừng một chút, anh ta yếu ớt nói: “Em có thể ra tay, Doanh Tử Khâm.” Bàn tay nghịch trang bị hình lập phương của Doanh Tử Khâm ngừng lại, cô ngẩng đầu, chầm chậm nhướn mày: “Giáo sư Tả nghiêm túc chứ?” Để ngăn cản cô tham dự Tả Lê còn theo dõi cô một khoảng thời gian.


“Nghiêm túc, nghiêm túc” Tả Lê đỡ trán: “Em thong thả một chút, thong thả một chút” Anh ta quả thật không nhẫn tâm nhìn cô bắt nạt những học sinh khác.


Nhưng xảy ra chuyện thế này cũng không có cách nào.


Cũng không thể kéo thấp điểm của cả nhóm, dù sao điểm của lần kiểm tra này còn phải nộp cho.


ban tổ chức, nếu phần này bị đánh giá thấp sẽ ảnh hưởng không tốt đến Đằng Vận Mộng và Phong Việt.


Doanh Tử Khâm: “Em sẽ cố hết sức.” “Thế này đi” Tả Lê lại vỗ vỗ tay: “Các em về trước, chúng tôi chuẩn bị đề mới, năm giờ chiều lại đến kiểm tra.” Doanh Tử Khâm đứng dậy, gật đầu với Đằng Vận Mộng và Phong Việt: “Các cậu.


đi làm đề, cái này giao cho tôi, chiều sẽ tốt ngay, yên tâm.” Nói xong, cô cầm mô hình lập phương kia đi ra ngoài.


“Nhan Nhan, mấy câu giáo sư Tả vừa nói nghĩa là sao?” Nữ sinh rất ngạc nhiên: “Tại sao thầy ấy lại bảo Doanh Tử Khâm thong thả thôi?” Tu Nhan không hề quan tâm: “Có lẽ là cảm thấy bạn Doanh rất lợi hại, vừa ra tay đã làm chúng ta sợ hãi.” Nghe thấy câu này, nữ sinh bật cười: “Cậu ta dọa chúng ta thế nào?


Chẳng lẽ trong nửa ngày ngắn ngủi, cậu ta có thể lắp xong được?


Bộ phận nòng cốt của mô hình này hỏng rồi, phải làm lại từ đầu đấy.” Tả Lê cho thêm nửa ngày, thực ra cũng chẳng khác gì không cho.


Nửa ngày thì đến nối dây thôi cũng không đủ.


Việc mà đến Đằng Vận Mộng và Phong Việt cùng làm cũng không làm được, một mình Doanh Tử Khâm có thể làm được không?


“Quan tâm đến họ làm gì” Tu Nhan liếc một cái: “Đi thôi, về làm đề.” Đằng Vận Mộng không đi, cô ấy đang trả lời tin nhắn WeChat của Doanh Tử Khâm.


Phong Việt xáp qua: “Doanh thần gửi gì cho cậu đấy?” Đằng Vận Mộng vuốt vuốt tóc: “Hỏi tớ mua linh kiện ở đâu” Vì yêu cầu học sinh tự thiết kế nên trại huấn luyện không cung cấp linh kiện.


Dù sao mỗi bản thiết kế đều khác nhau, linh kiện cần thiết cũng không giống nhau.


Phong Việt gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa.


xe Nửa ngày trôi qua rất nhanh.


Năm giờ chiều, các học sinh lại tập trung trong giảng đường.


Doanh Tử Khâm còn chưa trở lại.


Tả Lê nhìn đồng hồ trong tay: “Chúng ta kiểm tra trước, nhóm Đằng Vận Mộng cuối cùng.” Tuy Tu Nhan không phải là người có thành tích tốt nhất trong nhóm nhưng cô ta là nhóm trưởng.


Cô ta cầm mô hình vật lý đã hoàn thành lên, đặt vào trong thiết bị.


Song một phút sau, thiết bị cũng không hoạt động, thậm chí còn chẳng phát ra tiếng nào.


Điều này chứng minh mô hình nhóm cô ta làm ra không đạt tiêu chuẩn.


Nụ cười của Tu Nhan ngưng lại trong phút chốc, ngón tay siết chất.


“Ít nhất là không nổ” Tả Lê viết một con số vào cuốn sổ, giọng nói không dao động: “Được rồi, nhóm tiếp theo.” Tu Nhan lấy mô hình ra, cúi đầu vội đứng sang một bên, trên má đỏ ửng.


Bất kể là ở trong làng giải trí hay là nhà họ Tu, cô ta đều được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chưa bao giờ bị nói kháy thế này.


Nếu không phải là để tăng thêm độ nổi tiếng và lôi kéo người cho nhà họ Tu, cô ta mới không chạy đến tham gia huấn luyện gì đâu.


Hai nhóm tiếp theo sau khi đặt mô hình vào thì thiết bị đều hoạt động nhưng không có nhóm nào có thể khiến nó vận hành triệt để.


“Không tồi, không tồi” Tả Lê khá bất ngờ: “Đúng là không tệ, có thế nói là xuất sắc rồi, rất tốt.” Anh ta cũng nhận được tin từ những trại huấn luyện khác.


Học sinh của các nước khác không phải ai cũng có thể khiến thiết bị hoạt động.


Còn về vận hành hoàn toàn thì cũng chỉ có một, hai nhóm mà thôi.


Doanh Tử Khâm đến đúng lúc này, thời gian là năm giờ năm phút.


Cô xoay xoay mô hình trong tay, tiến lên đặt vào thiết bị.


Đằng Vận Mộng hơi lo lắng: “Phong Việt, liệu có nổ không?” “Sao có thể?” Phong Việt rất tự tin: “Có Doanh thần ở đây, cậu sợ cái gì?” “Chủ yếu là thời gian quá ngắn” Đằng Vận Mộng lo lắng: “Không biết Tử Khâm có thể hoàn thành không?” Tu Nhan khoanh tay, ánh mắt lạnh nhạt nhìn qua.


Cô ta muốn xem xem Doanh Tử Khâm có thể làm ra được cái gì trong một buổi chiều.


Họ làm bốn ngày cũng thất bại, cô ta thực sự không tin Doanh Tử Khâm có thể hoàn thành được.


Không chỉ có Tu Nhan, ánh mắt của những học sinh khác cũng tập trung vào.


thiết bị.


Dưới con mắt của mọi người, Doanh Tử Khâm nhấn nút mở máy.


“Lạch cạch lạch cạch.” Lúc mới khởi động, thiết bị luôn phát ra âm thanh nặng nề như thế này.


Ngay lập tức, còn chưa đến ba giây, từng chiếc đèn trên thiết bị lần lượt phát sáng.


Những bộ phận khác cũng theo đó mà hoạt động.


Thiết bị đã được vận hành hoàn toàn.


Đằng Vận Mộng che miệng, “A” một tiếng.


Tu Nhan ngay lập tức thay đổi thái độ, vẻ mặt cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc.


Khóe miệng Tả Lê giật giật: “...” Anh ta biết ngay mà.


Thiết bị này không khó lắm.


Nếu đủ thời gian, nhóm nào cũng có thể khiến nó vận hành trơn tru.


Vấn đề là không đủ thời gian.


Có thể khiến thiết bị vận hành là đủ rồi.


Anh ta bảo cô thong thả một chút song cô chẳng thong thả chút nào.


“Không có vấn đề gì để nói, mọi người đều thấy rồi” Tả Lê thở dài: “Điểm tối đa” Không ai phản đối.


Ngón tay Tu Nhan siết càng chặt hơn.


“Em Doanh, em vẫn luôn khá đúng giờ” Tả Lê thuận miệng hỏi một câu: “Sao.


lần này lại đến muộn vậy?” Thời gian của Doanh Tử Khâm thực sự có thể chuẩn xác đến từng giây.


Anh ta thực sự không biết cô làm thế nào nữa.


Phải gọi là còn chính xác hơn cả đồng hồ.


Doanh Tử Khâm tắt máy rồi lấy mô hình ra, lạnh nhạt nói: “Đến phố Đông trích xuất video từ một camera giám sát, phí vài phút đồng hồ.” “Giáo sư Tả, thầy xem đi.” Cô nâng tay, đặt một chiếc USB lên bàn.


Phố Đông chính là nơi Đằng Vận Mộng mua linh kiện.


  • Trước
  • Sau