Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 112 PHÓ ĐẠI LÃO VÀ DOANH ĐẠI LÃO BẮT TAY HỢP TÁC l4 hông làm được gì thì tới đây làm gì?
Vị cổ đông kia càng nhíu mày chặt hơn.
Quả nhiên đúng như lời vài người nói, sức khỏe ông cụ Chung vẫn tốt nhưng đầu óc lại hồ đồ rồi.
Ngay cả Đại tiểu thư Chung Tri Văn của nhà họ Chung còn không có tư cách tham gia cuộc họp cổ đông cấp cao, sao ông cụ Chung lại cho một người ngoài đến?
Cổ đông trung niên lại lên tiếng: “Chú Chung, chuyện quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là tìm ra Thập Phương Giới hoặc là mời một bậc thầy điêu khắc khác tới” Có điều nửa câu sau, ông ta cũng chỉ thuận miệng nói ra.
Năm mươi năm trước, vị đại sư điêu khắc có tay nghề tổ truyền mới có thể chạm khắc ra tám mươi tám đức Phật trên một khối phỉ thủy thô có chiều cao.
bằng nửa người.
Nhưng vị đại sư điêu khắc ấy đã mất, giờ những người đạt đến đỉnh cao trong lĩnh vực điêu khắc cũng chỉ còn lại những nghệ thuật gia thuộc thế hệ trước.
Song với thể lực của bọn họ, hoàn toàn không thể nào chạm khắc ra một Thập Phương Giới nữa.
Càng không cần nói đến, khối đá thô kia là phỉ thúy cao cấp, muốn tìm một khối tương tự là chuyện không thể nào.
Chuyện này còn khó hơn việc tìm ra Thập Phương Giới.
“Đúng là trùng hợp” Ông cụ Chung hừ lạnh một tiếng, giọng điệu không vui: “Cô cháu ngoại này của chú Chung cậu có thể làm được cả hai chuyện cậu nói.” Cháu gái ông là lợi hại nhất, ông không chấp nhận phản bác.
Doanh Tử Khâm nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của ông cụ Chung, thoáng trầm mặc trong vài giây.
Hình như cô chưa từng nói cho ông cụ Chung biết chuyện cô biết điêu khắc.
Lầm được hết?
Ông cụ Chung vừa dứt lời, các cổ đông đều tròn mắt nhìn nhau.
Bọn họ đâu phải người mù mà không nhìn ra Doanh Tử Khâm chỉ là một học sinh cấp ba còn chưa trưởng thành?
Học sinh cấp ba nhà ai lợi hại như vậy, lại có thể làm được chuyện mà bao nhiêu người bọn họ cũng phải bó tay chịu trận?
Đây chẳng phải nói đùa hay sao?
Cổ đồng trung niên kia nghe vậy lại rơi vào trầm ngâm.
Tuy có lúc ông cụ Chung rất không nghiêm túc nhưng ông tuyệt đối không bao.
giờ lấy Tập đoàn Chung thị ra làm trò đùa.
Chẳng lẽ cô gái mà nhà họ Doanh nhận nuôi này có chỗ nào đặc biệt?
Nghĩ tới đây, cổ đông trung niên lại tỉ mỉ quan sát cô gái.
Ừm.
Kể ra thì trông cũng xinh đẹp đấy.
Ông ta chưa từng gặp cô gái nào xinh đẹp hơn cô.
Cổ đông trung niên cũng nhất thời sinh lòng bất mãn với nhà họ Doanh.
Nhà họ Phó và nhà họ Giang thì chẳng nói làm gì, cơ mà ông ta nhớ con gái ông.
cụ Chung giờ đang là bà chủ nhà họ Doanh.
Thế mà nhà họ Chung xảy ra chuyện lớn như thế, đứa con gái đó lại chẳng có chút phản ứng gì, còn chẳng thân thiết bằng cô bé này.
“Nếu chú Chung đã nói vậy thì cháu cũng xin lỗi vì lời cháu đã nói lúc trước.” Cổ đông trung niên nghiêm túc hỏi: “Không biết chú Chung có cách gì để giải quyết?” Mặc dù có mấy cổ đông và người của chỉ khác nhà họ Chung có lòng gây rối nhưng hầu hết người của Tập đoàn Chung thị đều một lòng hướng về ông cụ Chung.
Không có nguyên nhân gì khác, chỉ vì nếu không có ông cụ Chung thì sẽ không có Tập đoàn Chung thị ngày hôm nay.
“Thập Phương Giới bị mất lâu như vậy, quản lý Phỉ Thúy Trai lại không một ai phát hiện ra.” Ông cụ Chung liếc nhìn vị quản lý Phi Thúy Trai đứng bên cạnh: “Đây là không làm tròn bổn phận!” “Kế từ bây giờ, Phi Thúy Trai sẽ do trung tâm tập đoàn trực tiếp quản lý, cách Giữc0sàn |lD)@đfpgptanlfsieiIniuiiiiftyTief” Quản lý Phỉ Thúy Trai khổ mà không nói được: “Chủ tịch Chung, tôi...” Ngay cả camera theo dõi cũng không lưu lại bất cứ dấu vết gì, anh ta còn làm thế nào được nữa?
“Nhưng chuyện này cũng chứng minh kẻ đánh cắp xảo quyệt đến thế nào.” Ông cụ Chung cất giọng trầm trầm: “Hắn không chỉ nhắm vào Phỉ Thúy Trai mà là nhắm vào toàn bộ Tập đoàn Chung thị” Trộm Thập Phương Giới đi mà thần không biết quỷ không hay, chắc hẳn lai lịch của đối phương không hề tầm thường.
Các cổ đông không khỏi run lên.
Doanh Tử Khâm cụp mắt như đang suy nghĩ điều gì.
“Chuyện có thể làm bây giờ chính là kéo dài thời gian.” Ông cụ Chung đã quyết định: “Ngài mai hẹn thời gian gặp Tập đoàn DK trước.” Tập đoàn DK chính là công ty đa quốc gia kia.
Nghe nói CEO tập đoàn là người yêu thích ngọc thạch nên mới chọn mua Thập Phương Giới để sưu tầm.
Lúc ký hợp đồng, Tập đoàn DK đã ứng trước hai trăm triệu tiền đặt cọc, chỉ chờ ngày mai giao hàng.
“Chú Chung, chuyện này cứ giao cho cháu.” Cổ đông trung niên lập tức đứng lên: “Bây giờ cháu sẽ đi liên lạc với ngài Eugene.” xe Lúc này, nhà cổ nhà họ Doanh.
Sau khi nghe điện thoại xong, quản gia đi tới bên cạnh sô pha, hạ giọng nói: “Tiểu thư Lộ Vĩ, nhà họ Chung xảy ra chuyện rồi.” “Nhà họ Chung?” Doanh Lộ Vi đang lên mạng xem mỹ phẩm dưỡng da, nghe vậy, cô ta ngẩng phất đầu lên, thoáng sửng sốt: “Nhà họ Chung làm sao?” “Không rõ lắm ạ” Quản gia khẽ lắc đầu: “Nhưng nghe nói là chọc phải một công ty đa quốc gia ở châu Âu, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến gốc rễ Tập đoàn Chung thị.” “Chỉ trong hôm nay cổ phiếu Tập đoàn Chung thị đã liên tục rớt giá.” Doanh Lộ Vi liếc mắt nhìn lên tầng hai, cũng hạ thấp âm lượng: “Là bên nhà họ.
Chung gọi điện đến à?” “Phải ạ” Quản gia nói: “Nhưng không phải cấp cao, có vẻ như muốn nhờ nhà họ Doanh giúp đỡ.” “Giúp đỡ?” Doanh Lộ Vi đặt di động xuống, bật cười châm biếm: “Nhà họ Chung gây ra chuyện lớn lại còn muốn kéo cả nhà họ Doanh xuống nước, đâu ra chuyện tốt như thế?” Quản gia hiểu ý: “Ý tiểu thư Lộ Vi là khoanh tay đứng nhìn?” “Đương nhiên, chẳng có lợi lộc gì, dựa vào đâu mà chúng ta phải giúp đỡ bọn họ?” Doanh Lộ Vi nhếch mép khinh thường: “Còn nữa, chuyện này không cần nói cho chị dâu tôi biết đâu.” Cô ta nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm, đoạn mỉm cười: “Dạo này chị dâu cũng mệt lắm rồi, không cần khiến chị ấy phải bận tâm nữa.” Nhà họ Chung và cô ta không có quan hệ gì, hơn nữa cô ta cũng rất ghét ông cụ Chung.
Ai đối xử tốt với Doanh Tử Khâm, cô ta liền ghét người đó.
Nhà họ Chung không gục được đâu, dù sao bọn họ cũng là gia tộc hào môn với bề dày lịch sử cả trăm năm, căn cơ thâm hậu.
Nhưng có thể đổi người nắm quyền hay không, cô ta rất vui lòng chờ xem.
Đối với quản gia mà nói, Doanh Lộ Vi mang họ Doanh mới là một trong những người chủ trì công việc nhà họ Doanh.
Nếu cô ta đã nói như vậy thì ông ta cũng không cần bàn bạc xem có cần thiết hay không nữa.
Quản gia lui ra: “Vậy để tôi đi từ chối nhà họ Chung.” x.* Bờ bên kia đại dương, vẫn là căn phòng ngầm dưới lòng đất kia.
Hacker nào đó cảm thấy dạo này đúng là mình làm việc gì cũng không thuận lợi, không được lúc nào nghỉ ngơi tử tế.
Một lúc lại bị người này gọi, một lúc lại bị người kia kêu.
Bọn họ đều hùa nhau bắt nạt anh ta.
Anh ta còn nói gì được nữa?
Đúng là một đôi trời sinh!
“Thiếu gia thiếu gia, tôi đang tra đây còn gì” Hacker nào đó một tay ăn mì gói, tay còn lại gõ điên cuồng trên bàn phím: “Haizz, tôi phục rồi, không phải chứ, một nơi cất giữ bảo vật thế này mà bên trong lại không có camera à?” Nếu không xảy ra chuyện kia, vị thiếu gia này vẫn sẽ đụng đến máy tính, anh ta cũng không cần phải cực khổ thế này.
“Không cần tra camera.” Phó Quân Thâm dựa vào tường, một tay cầm di động, thản nhiên nói: “Trực tiếp tra người.” Nghe vậy, hacker nào đó lập tức sửng sốt, khổng thể nào tưởng tượng nổi: “Ý cậu là...
Không phải chứ...
Bọn chúng tới cả đại lục trộm đồ rồi à?” “Trừ bọn chúng, không có khả năng thứ hai đâu.” Phó Quân Thâm uể oải giục: “Anh cố làm nhanh lên, trước tối mai phải điều tra rõ.” “Được được được, tôi sợ cậu thật đấy” Hacker nào đó cảm thấy mệt tim sâu sắc: “Những chuyện khác không nói nhiều nữa, nhớ gửi cho tôi mì gói mới ra ở đại lục đấy, mỗi loại mười thùng” Phó Quân Thâm cúp điện thoại, cau mày.
Sao anh ta ăn lắm mì gói thế mà vẫn vui vẻ hoạt bát được nhỉ?
Thực phẩm rác không tốt cho sức khỏe.
Anh vừa đặt di động xuống, chiếc điện thoại cầm tay kiểu cũ trên bàn lại đổ chuông.
Người ở đầu dây bên kia kêu gào đến mức gần như xé gan xé phổi: “Anh, anh không sao đấy chứ?
Tại sao chúng ta phải mua cổ phiếu của Tập đoàn Chung thị?
Đó là tiền cả đấy!” “Ừm, chắc là vì...
Phó Quân Thâm hơi ngước lên, khóe môi khẽ cong, thản nhiên nói tiếp: “Nhiều tiền đấy.” xe Hôm sau.
“Chú Chung, cháu nói thầm với chú cái này, chắc chắn là gặp ma rồi” Cổ đông trung niên thấp giọng nói: “Cổ phiếu của chúng ta lại tăng rồi, còn cao hơn lúc sen “Chứ còn gì nữa” Ông cụ Chung hừ lạnh: “Gặp con ma xấu xí nhà cậu đấy” Cổ đông trung niên: “...” Không phải chứ, ông ta cũng vì không rõ sự tình nên mới nói cô bé kia một câu thôi mà.
Ông cụ Chung thù dai thế cơ à?
Ông cụ Chung vui vẻ: “Tôi đã bảo rồi, cháu gái tôi là phúc tinh, cậu thì hiểu cái Cổ đông trung niên hoàn toàn ngậm miệng, ông ta dẫn ông cụ Chung và mấy vị cổ đông cao cấp khác đến phòng tiếp khách.
Trong phòng đã có người.
Đó là một người đàn ông nước ngoài có mái tóc vàng, đeo kính mắt, áng chừng ngoài bốn mươi tuổi.
“Chú Chung, đây chính là ngài Eugene.” Cổ đông trung niên giới thiệu: “Ngài Eugene, đây là Chủ tịch Tập đoàn Chung thị của chúng tôi.” Eugene đứng dậy, khách sáo vươn tay ra, nói bằng tiếng Hán: “Nghe danh Chủ tịch Chung đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt.” “Đừng nói mấy lời khách sáo này nữa, tình hình bây giờ anh Eugene đây cũng biết rồi đấy” Ông cụ Chung đi thẳng vào vấn đề: “Xin quý công ty cho chúng tôi một chút thời gian, chúng tôi nhất định sẽ đưa Thập Phương Giới đến.” Nghe vậy, Eugene khẽ mỉm cười: “Trước khi tới đây, sếp của chúng tôi đã biết Chủ tịch Chung sẽ nói như vậy, nhưng đây là sơ suất của Tập đoàn Chung thị, Tập đoàn DK chúng tôi không có lý gì phải gánh vác tổn thất cho các ông.” Thế này là muốn bàn điều kiện rồi.
Ánh mắt ông cụ Chung trầm ngâm: “Mời anh Eugene cứ nói” “Chúng tôi có thể cho các ông thời gian.” Eugene lấy ra một tập tài liệu: “Nhưng.
nếu trong vòng năm ngày, các ông vẫn không tìm được Thập Phương Giới thì phải thế chấp Phỉ Thúy Trai.” Hắn ta vừa dứt lời, tất cả các cổ đông đều biến sắc.
Nếu nói Ngự Hương Phường là mệnh căn của Tập đoàn Phó thị thì Phi Thúy Trai chính là gốc rễ của Tập đoàn Chung thị.
Nếu như mất Phi Thúy Trai, Tập đoàn Chung thị sẽ phải chịu tổn thất cực lớn.
Ông cụ Chung không hề nghĩ ngợi, quả quyết từ chối ngay: “Chuyện này không thể được!” Ông tuyệt đối không thể giao Phỉ Thúy Trai ra.
“Vậy thì tiếc quá” Eugene khẽ lắc đầu: “Nếu Tập đoàn Chung thị không có thành ý như vậy thì chúng tôi đành trở mặt vô tình thôi.” “DK không cần hai trăm triệu tiền đặt cọc nữa, dù sao chẳng bao lâu nữa, Tập đoàn Chung thị này cũng sụp đổ thôi.” Sự uy hiếp trí mạng.
Ông cụ Chung tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, tay cũng run lên bần bật.
Sắc mặt các cổ đông khác cũng cực kỳ khó coi.
Eugene thở dài: “Xem ra...” “Được: Ngoài cửa có một giọng nói vang lên: “Chúng tôi ký hợp đồng này.”