Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 95 DOANH ĐẠI LÃO RA TAY HẠ BỆ CHUNG TRI VẤN uy Chung Tri Văn không ngẩng đầu lên cũng chẳng nói chuyện nhưng cô ta vẫn luôn để mắt đến Doanh Tử Khâm.
Lúc Chung phu nhân đi tìm Doanh Tử Khâm, cô ta cũng đã nhìn thấy.
Đương nhiên, cô ta biết mẹ mình đang muốn ra mặt giúp cô ta cảnh cáo Doanh Tử Khâm.
Dù sao Doanh Tử Khâm cũng chỉ là một đứa con gái nuôi, thân phận và địa vị đều không thể so sánh với cô ta được.
Nhưng Chung Tri Văn hoàn toàn không ngờ tới Doanh Tử Khâm không chỉ không bị Chung phu nhân đe dọa mà ngược lại còn kéo cô ta vào chuyện này.
Đừng nói là ngăn cản, đến cả khả năng suy nghĩ Chung Tri Văn cũng chẳng có, đầu óc cô ta trống rỗng, bên tai ù đi.
Cô ta nghe thấy tiếng quát vô cùng giận dữ của Ngụy Hậu từ trong đoạn ghi âm.
“Bức tranh chữ đó là cô đưa cho tôi, cũng có nghĩa là cô đã trộm nó.
Cô không chạy thoát được đâu!” “Là cô bảo tôi đóng dấu lên bức tranh chữ đó.” Sau đó lại nghe chính cô ta nói.
“Tôi bảo ông làm gì thì ông làm cái đó ư?
Đại sư Ngụy Hậu, ông vu oan cho tôi như vậy là định đắc tội với nhà họ Chung sao?” “Ông nội tôi rất thương em họ tôi, ông nói xem liệu ông tôi có nghe ông giải thích không?
Ông tôi sẽ tin tôi hay là tin ông?” Chung Tri Văn đứng ở khúc ngoặt cầu thang, chân tay lạnh cóng.
Gương mặt cất không còn giọt máu, cảm giác nhục nhã và lúng túng dâng trào mạnh mẽ khiến cô ta suýt nữa đã bật khóc thành tiếng.
Chung phu nhân vừa bất ngờ vừa tức giận, bà ta nhìn thẳng vào cô gái: “Mày làm cái gì đó?
Đưa điện thoại đây!” Doanh Tử Khâm gập ngón tay lại, điện thoại trượt xuống lòng bản tay: “Chung phu nhân, tôi nể mặt ông ngoại nên không công bố đoạn ghi âm này với công chúng.” Cô khẽ nghiêng đầu, giọng nói trầm thấp lạnh lẽo mà ngắn gọn: “Không có nghĩa là bà có thể động vào tôi.” Chung phu nhân sa sầm nét mặt.
Con người về già ước mong lớn nhất là có con cháu kề bên chăm sóc, vui hưởng tuổi già, ông cụ Chung cũng không ngoại lệ.
Dù sao ông đã tận mắt nhìn Chung Tri Văn lớn lên, hai ông cháu sống với nhau mười mấy năm trời, làm sao.
có thể không có tình cảm cho được?
Lần trước, tuy ông cụ Chung trách phạt Chung Tri Văn nhưng sau khi chuyện qua đi vẫn rất quan tâm đến sức khỏe của cháu gái, còn cố ý mời bác sĩ đến khám.
Chung phu nhân hiểu tính tình ông cụ Chung.
Xưa nay ông cụ luôn có thương có phạt, chỉ cần làm sai chuyện gì cho dù là con trai ruột của mình, ông cũng sẽ phạt nặng.
“Chung Tri Văn!” Lúc này ông cụ Chung nổi giận thật sự và hơn cả là cảm giác không thể tin nổi: “Là cháu trộm bức tranh chữ của em họ rồi đưa cho Ngụy Hậu ư?” “Ông nội..” Đôi mắt Chung Tri Văn ngân ngấn lệ: “Ông nội, cháu chỉ là, chỉ là...” Chỉ là vì chút lòng ganh tị thôi mà.
Cô ta không hề có ác ý.
“Im miệng!” Lồng ngực ông cụ Chung nhấp nhô dữ dội, chứng tỏ ông vô cùng.
tức giận: “Bây giờ, đi lên gác xép suy nghĩ lại chuyện đã làm ngay lập tức cho ông, khi nào biết sai rồi mới được ra ngoài!” Lúc này, nước mắt Chung Tri Văn thật sự chảy xuống, cô ta rất ngạc nhiên: “Ông nội?” “Quản gia!” Ông cụ Chung hoàn toàn không nhìn, tức giận quát lớn: “Đưa Đại tiểu thư đến gác xép.” Chưa kịp phản bác thì Chung Tri Văn đã bị quản gia “mời” đi rồi.
“Còn cả chị nữa!” Ông cụ Chung lại quay đầu: “Chị đừng tưởng chị âm thầm giở trò thì tôi không nhìn thấy, có thời gian rảnh rỗi thì dạy dỗ Văn Văn cho đàng hoàng đi, chị nhìn xem rốt cuộc dạo gần đây nó bị làm sao rồi?” Cả người Chung phu nhân cứng đờ, vừa xấu hổ vừa lúng túng, gương mặt nóng ran.
Bà ta nào còn thái độ vênh váo hống hách lúc trước nữa, cúi thấp đầu đáp lời: “Là lỗi của con, bố, đúng là lần này con đã sơ suất trong việc dạy dỗ Văn Văn.” “Ông đây không muốn nghe mấy lời thừa thãi ấy” Ông cụ Chung vẫn còn tức giận: “Con hư tại mẹ, xin lỗi Tử Khâm đi!” Sắc mặt Chung phu nhân lại thay đối lần nữa.
Bà ta gả vào nhà họ Chung biết bao nhiêu năm, đã bao giờ bị ép phải xin lỗi đâu?
Mà đối tượng xin lỗi lại còn là một đứa con gái nuôi thấp hèn.
Chung phu nhân nghiến răng nói: “Xin lỗi” Hai chữ ấy nhỏ như tiếng muỗi kêu, không cách nào tiếp tục được nữa, bà ta bèn nhấc váy vội vã chạy lên lầu.
“Tử Khâm, ông ngoại rất xấu hổ” Ông cụ Chung hít sâu một hơi: “Ông ngoại thật sự không ngờ Văn Văn lại làm ra chuyện như thế, là do ông ngoại dạy dỗ con bé không tốt.” “Không phải lỗi của ông ngoại” Doanh Tử Khâm giãn mày, cầm một ly nước tới: “Ông ngoại, uống nước đi ạ.” Sau khi uống xong thì ông cụ Chung đã quên mất mình định nói điều gì.
“Ông ngoại, cháu về bên chỗ bố cháu nhé.” Doanh Tử Khâm khẽ nói: “Cháu sẽ tới thăm ông bất cứ lúc nào.” Cũng nhờ có Chung Tri Văn giúp ông cụ Chung giải tỏa hết tất cả số khí ứ đọng trong cơ thể ông cụ ra.
Cô tiếp tục điều dưỡng thêm bằng thuốc viên thì cơ thể ông cụ Chung sẽ không còn vấn đề gì nữa.
“Được rồi được rồi” Ông cụ Chung không còn cách nào khác, cười híp mắt: “Tử Khâm, bố cháu..." Còn chưa kịp nói hết câu, ông đã chuyển chủ đề: “Thiếu thứ gì thì nhớ nói với ông ngoại một tiếng nhé.” Sau khi Doanh Tử Khâm rời đi, ông cụ Chung lại uống một ly trà, lầm bầm vài tiếng.
Kỳ lạ thật.
Sao ông lại cảm thấy sau khi nổi trận lôi đình thì cơ thể lại nhẹ nhõm đi nhiều nhỉ?
Ông cụ Chung gãi đầu, chẳng nghĩ ra lý do nào thích hợp nên cứ mặc kệ mà đi tưới hoa luôn.
Trên gác xép.
Chung Tri Văn đã quỳ suốt một tiếng đồng hồ.
Cô ta cố gắng lau nước mắt, uất ức vô cùng.
Chẳng phải cuối cùng không có chuyện gì xảy ra ư?
Vả lại, Doanh Tử Khâm còn vượt mặt Ngụy Hậu, có được sự tán tưởng của Thịnh Thanh Đường.
Nửa tiếng nữa trôi qua, Chung phu nhân mang sữa ấm lên cho Chung Tri Văn.
Bà ta đặt ly sữa lên bàn rồi giơ tay tát Chung Tri Văn một bạt tai, lạnh giọng.
nói: “Có biết con đã sai chỗ nào không?” Chung Tri Văn ôm mặt, nước mắt càng rơi dữ dội hơn: “Con không nên bị ma quỷ làm mờ mắt” “Bốp!” Vừa dứt lời, một cái bạt tai nữa lại đáp lên mặt.
“Nói sai rồi” Chung phu nhân lắc đầu, rất thất vọng: “Con sai ở chỗ không hành động bí mật, không xóa sạch tất cả dấu vết, lại còn bị người khác ghi âm lại cuộc đối thoại nữa.” “Con sai ở chỗ đi ganh ghét với một đứa con gái nuôi, tự hạ thấp thân phận của mình đi ra tay với nó.” Chung Tri Văn ngẩn người.
“Tri Văn, con là Đại tiểu thư mà mẹ đã dốc lòng bồi dưỡng, một đứa con gái nuôi thấp kém sao có thể so sánh với con được?” Chung phu nhân nửa quỳ xuống, thở dài một hơi: “Ông nội con nói rất đúng, con nên suy nghĩ lại cho kỹ đi” “Đối thủ của con là các tiểu thư danh giá ở Đế đô, chứ không phải là đứa con gái nuôi đó.” “Nó không đáng để con đối đầu một cách nghiêm túc, hiểu rõ chưa?” Chung Tri Văn mím môi: “Mẹ, nhưng mà bên phía ông nội...” “Bây giờ ông nội con đã giả nên hồ đồ, bị ma quỷ mê hoặc đầu óc rồi” Chung phu nhân nén cơn giận: “Nhưng ông ấy đã chính mắt nhìn con lớn lên, ông ấy sẽ không thật sự trừng phạt con, con quỳ thêm một lúc nữa rồi mẹ sẽ đi cầu xin cho con.” Chung Tri Văn buồn rầu vâng dạ.
“Còn nữa, Chung phu nhân đứng dậy: “Cô con không muốn để đứa con gái nuôi kia chạm mặt với thiếu gia nhà họ Mục nên bảo cậu ấy đến ở nhà chúng †a, ngay tháng sau đấy.” “Nhà họ Mục ở Đế đô đại diện cho điều gì, Tri Văn, không cần mẹ nói thêm nữa đúng không?” Chung Tri Văn lau nước mắt: “Con biết rồi.” Bấy giờ Chung phu nhân mới hài lòng đi ra ngoài.
Chẳng được mấy ngày, học sinh lớp A19 đã biết chuyện của Chung Tri Văn.
Tất.
cả đều đồng lòng nhất trí là vào một đêm trăng thanh gió mát nào đó, bọn họ sẽ trùm bao tải vào cô ta rồi để Giang Nhiên đánh cho cô ta bể cái đầu.
“Bố Doanh, cậu bỏ qua cho Chung Tri Văn như thế à?” Tu Vũ cau mày: “Theo tớ thấy thì nên đăng đoạn ghi âm lên diễn đàn trường để những người khác xem bộ mặt thật của cô ta là thế nào.” Chỉ thế thôi mà còn được xưng tụng là nữ thần á?
Bọn con trai đúng là có mắt.
như mù.
“Không cần” Doanh Tử Khâm cúi đầu, vẫn đang nhận nhiệm vụ treo thưởng trên diễn đàn NOK: “Không quan tâm.” Chung Tri Văn như thế nào thì cô cũng chẳng để ý.
Trong nhà họ Chung, cô chỉ quan tâm một mình ông cụ Chung.
“Chậc.” Tu Vũ quay đầu: “Giang Nhiên, hay là thế này, cậu đi chửi Chung Tri Văn một trận để bóp nát trái tìm thiếu nữ của nó đi.” Giang Nhiên sa sầm mặt: “Cậu bị điên hả?” Cậu ta rảnh rỗi đến thế sao?
Tu Vũ nhún vai: “Bố Doanh, hôm nay đi đâu ăn đây?” Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cấp D cuối cùng, Doanh Tử Khâm ngẩng đầu: “Nhà ăn” Nghe thấy hai từ đó, Giang Nhiên sắp bước chân ra đến cửa bèn dừng lại.
Cậu đàn em đụng trúng lưng cậu ta, suýt nữa đã òa khóc vì đau: “Anh Nhiên, sao anh không đi nữa?” Giang Nhiên xị mặt xuống, đi theo sau lưng Tu Vũ: “Không ra ngoài nữa, đến nhà ăn: Nhà ăn Thanh Trí có tám dòng ẩm thực của nước Hoa và có cả món tây, cực kỳ tiện lợi, hương vị cũng khá ngon, hầu như tất cả học sinh đều dùng bữa ở nhà ăn, kể cả con cháu của bốn gia tộc danh giá nhưng không bao gồm Giang Nhiên.
Lúc nhìn thấy Giang Nhiên bước vào, biểu cảm Chung Tri Văn hơi ngập ngừng, cô ta theo bản năng đứng thẳng lưng lên.
Song, khi nhìn thấy Doanh Tử Khâm thì cô ta lại cau mày.
“Tri Văn, ngạc nhiên thật” Cô gái đứng bên cạnh tỏ vẻ bất ngờ: “Không ngờ Giang Nhiên lại đến nhà ăn ăn cơm, có điều Doanh Tử Khâm cũng đến nên không lạ lãm lắm” Ai nấy đều biết, kể từ lúc Doanh Tử Khâm bước chân vào lớp A19.
Nam và nữ đại ca của trường Thanh Trí đều theo sau lưng cô.
Móng tay Chung Tri Văn cắm sâu vào lòng bàn tay, cô ta cười lạnh nhạt: “Con nhỏ ấy à, nó vốn dĩ thích quyến rũ đàn ông mà.” Cô gái ngây người.
“Lúc mới đầu thì dụ dỗ chồng chưa cưới của cô Doanh, sau đó lại kề cạnh bên Phó Quân Thâm” Chung Tri Văn nói với giọng dửng dưng: “Bây giờ, đến cả Giang Nhiên mà nó cũng không buông tha.” Cô gái không ngờ còn có chuyện như vậy, sau khi nghe thì lập tức thấy chán ghét: “Thế thì đúng là một lời khó nói hết.” “Còn có chuyện kinh tởm hơn nữa cơ.” Chung Tri Văn đặt đôi đũa xuống: “Cậu không biết đấy thôi, đợt trước, nó...” Lời phía sau còn chưa kịp nói hết bởi vì Chung Tri Văn để ý thấy Doanh Tử Khâm liếc nhìn cô ta một cái.
Cô ta ngẩng đầu, dùng khăn lau miệng một cách rất tự nhiên.
Khoảng cách xa thế này thì không thể nghe thấy cô ta đang nói gì.
Cho dù có nghe thấy thì nhà ăn biết bao nhiêu người như vậy, Doanh Tử Khâm có thể làm được gì?
Chung Tri Văn vứt chiếc khăn đi, chuẩn bị rời khỏi nhà ăn.
Nhưng cô ta còn chưa kịp đứng dậy, ngón tay thon dài của cô gái khẽ vẩy, trong chớp mắt một chiếc đũa lập tức bay ra.
“Phập!” Cắm phập vào chiếc bàn ăn ở trước mặt Chung Tri Văn.