Chương 865 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 866 NGOẠI TRUYỆN 32: PHU NHÂN HIỆU TRƯỞNG, NHẬT KÝ ĐI HỌC CỦA BÁNH BAO NHỎ NHÀ HỌ PHÓ X úc cảm trên môi vô cùng rõ ràng.


Hơi thở băng lạnh trên người người đàn ông lại một lần nữa bao trùm lấy cô ấy.


Động tác của hắn mạnh bạo mà không mất đi sự dịu dàng, từng chút một, để cô ấy cảm nhận được sự tồn tại của hắn.


Sinai mở bừng hai mắt.


Đại não lập tức chết máy, cô ấy bị động tiếp nhận nụ hôn của hắn.


Chỉ có thỉnh thoảng, khi hắn khẽ cắn vào môi cô ấy, cô ấy mới có cảm giác là mình vẫn còn sống.


Sau một lúc rất lâu, rất lâu, người đàn ông mới đứng dậy.


Nhưng hắn không hề rời đi, mà lại ôm cô ấy vào lòng.


“Khụ khụ khụ!” Sinai khó khăn lắm mới hít thở được bình thường, lại bật ho.


dữ dội.


Tròn nửa phút sau, cô ấy mới hoàn toàn tỉnh táo lại.


Đến khi hồi tưởng lại Norton đã làm gì với mình, vành mắt Sinai lập tức đỏ hoe.


Cô ấy đẩy hắn ra, sống chết cắn chặt môi, giọng nói run rẩy: “Anh biến đi, biến đủ" Cô ấy càng nói, càng thấy tủi thân, cô ấy cất giọng nghẹn ngào: “Anh đã sắp kết hôn rồi, vì sao còn bắt nạt tôi như thế?


Anh xem tôi là gì hả?!” Câu nói này khiến vẻ mặt của Norton cứng lại.


Chỉ hơi suy nghĩ một chút, hắn đã hiểu ra là chuyện gì.


Đôi mắt màu lục thẫm của hắn hơi nheo lại, vẻ mặt lạnh nhạt.


Hay lắm.


Có người chết đến nơi rồi.


“Cũng chưa chắc” Norton cúi đầu xuống, sửa lại mái tóc hơi rối cho cô ấy, than thở: “Nếu tôi không theo đuổi được em thì sẽ không kết hôn.” Sinai sững người: “Anh...” Có một suy nghĩ không thể tin nổi nổ tung trong đầu cô ấy.


Trái tim cũng hãng nhịp ngay lập tức.


Cô ấy nhìn thẳng vào đôi mắt màu lục thẫm mà mình quen thuộc.


Đôi mắt ấy đã không còn sự lạnh lùng, thản nhiên thường ngày, chỉ còn lại sự dịu dàng.


Thời khắc này, cô ấy cảm thấy cự ly giữa mình và hắn đã không còn.


Hắn gần cô ấy trong gang tấc, chỉ duỗi tay ra là có thể chạm tới.


“Thấy em cứ luôn tránh né tôi, tôi nghĩ có phải em ghét tôi rồi không, nên định sẽ từ từ theo đuổi em.” Norton hạ thấp giọng xuống, chậm rãi nói: “Nhưng tôi Sợ rồi.” Hắn thực sự sợ rồi.


Trong bộ bài Tarot, lá bài Chiến Xa đại diện cho “chiến thắng”.


Quay đầu nhìn lại những năm tháng dài đằng đãng của mình, đúng là hắn chưa từng thất bại bao giờ.


Nhưng hắn lại bại trước cô ấy không chỉ một lần.


Trong chuyện tình cảm, trước giờ có ai nói rõ ràng được đâu.


Hắn không phải một người thích vòng vo, làm việc gì cũng thích thẳng thắn, trực diện.


Nhưng đối diện với Sinai, hắn lại cam tâm đi vòng, chỉ mong cô ấy một đời bình an thuận lợi, khỏe mạnh an toàn.


“Cho nên mới hỏi em có hiểu ý của tôi không” Norton nói: “Không kết hôn với ai cả, nếu có, thì phải xem em có đồng ý hay không.” Sinai lẩm bẩm: “Tôi vẫn chưa đồng ý” “Ừm” Norton mỉm cười: “Tôi theo đuổi em, theo đuổi đến khi nào em đồng ý mới thôi.” Nghe thấy câu này, nước mắt mà Sinai kìm nén bao lâu nay, cuối cùng cũng tuôn trào ra hết: “Anh làm tôi buồn, tôi không muốn thích anh nữa.” Cơ thể Norton cứng đờ.


Một lúc sau, hắn mới cất giọng hơi khàn: “Không muốn thích tôi nữa?” Tất cả những thắc mắc đều được giải đáp vào thời khắc này.


Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao lần này hắn quay lại, cô ấy lại tránh né hắn.


Thì ra, ở nơi hắn không nhìn thấy.


Có người lặng thầm thích hắn lâu như vậy.


Bằng không, cô ấy cũng sẽ không đến mức nằm mơ cũng khóc.


Đau lòng đến vậy.


“Xin lỗi” Norton rất kiên nhẫn, động tác dịu dàng xoa đầu cô ấy: “Sau này sẽ không thế nữa, tôi sẽ càng thích em.” “Tôi không muốn” Giọng nói của Sinai nghẹn lại, cô ấy quay người đi: “Tôi muốn ngủ.” Norton đều đáp ứng hết: “Ngủ đi, lúc nào tôi cũng ở đây” Cơ thể của Sinai vốn đã yếu ớt, tâm trạng kích động khiến cô ấy càng không còn chút sức lực nào, rất nhanh đã mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.


Norton đắp chăn cho cô ấy, ngồi bên cạnh giường.


xe.


Điều dưỡng được nửa tháng thì Sinai xuất viện.


Những ngày này, Norton đều bầu bạn bên cạnh cô ấy.


Cơm canh sáng trưa chiều tối đều do một tay hắn chuẩn bị.


Nếu hôm nào có sấm sét, hắn sẽ ôm cô ấy ngủ, còn giảng giải kỹ thuật luyện kim cho cô ấy nghe.


“Ngấn ra đó làm gì?” Norton ngước mắt lên: “Cảm lạnh bây giờ” Sinai ôm bát: “Cứ cảm thấy không chân thực lắm” “Thế, em đã cân nhắc xong chưa?” “Vẫn chưa.” Sinai húp một ngụm cháo, cửa phòng bệnh bị mở ra.


“Cô giáo ơi, em đến thăm cô đây” Charlotte thò đầu vào: “Ấy, có người à, em có cần phải tránh đi một lát không?” “Không cần” Sinai liếc nhanh Norton một cái: “Vào đi.” Charlotte đi vào trong, đặt lãng hoa xuống: “Cô ơi, cô nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng vội quay về căn cứ thí nghiệm, cô không làm được, em và các thành viên khác trong tổ sẽ cùng làm, xin cô hãy chăm lo cho mình trước.” Sinai còn chưa lên tiếng, Norton đã quay đầu sang: “Cô thuộc khóa nào, khoa nào?” “Hả?” Charlotte ngẩn ra, phản xạ có điều kiện: “Khoa cơ khí, khóa 2022!” Norton gật đầu: “Tôi sẽ liên hệ với nhà trường, phát cho cô thêm một phần học bổng” Nghe thấy câu này, Sinai mới nhớ ra một chuyện: “Không phải là anh muốn quay về dạy học đấy chứ?” “Không đi nữa” Norton thản nhiên: “Tôi bảo Dekker nói là tôi chết rồi, lập một bia mộ ở trung tâm vườn trường.” Sinal: “...


Cô hơi thấy đồng cảm với vị phó hiệu trưởng kia rồi đấy.


Charlotte nghe xong: “???” Cô ấy đã nghe thấy gì vậy?


Dekker là tên húy của phó hiệu trưởng, các học sinh đều biết, chỉ có điều 99% đều chưa từng nhìn thấy phó hiệu trưởng.


Nhưng các giáo sư đều rất kính trọng phó hiệu trưởng, dám gọi trực tiếp tên của ông ấy, trong cả trường Đại học Norton chỉ có một người.


Charlotte không biết mình đã quay về căn cứ thí nghiệm ra sao, cả người cứ lơ lửng như trên chín tầng mây.


“Chart” Có người gọi cô ấy, tỏ vẻ thắc mắc: “Không phải cậu đi thăm cô Sinai Lrời “Hả?


À ừ” Charlotte hoàn hồn: “Chỉ là tớ gặp phải đả kích hơi lớn.” Cô ấy khó khăn lắm mới bình ổn được tâm trạng, quay về vị trí làm việc của mình.


Nhưng một lúc sau, cô ấy bụm miệng, vẫn không kìm được phát ra một tiếng hét nho nhỏ.


Cô ấy đã phát hiện ra một tin lớn động trời!


Charlotte run rẩy móc điện thoại ra, gửi một tin nhắn vào trong nhóm chat của lớp.


[Các anh chị em, mọi người có biết chúng ta sắp có phu nhân hiệu trưởng rồi không?] x* Không bao lâu sau, tin Norton theo đuổi Sinai đã truyền khắp trong giới.


Các hiền giả khác cũng thấy ngạc nhiên, bọn họ đều khó lòng tưởng tượng, một.


người cao ngạo như Chiến Xa lại có thể theo đuổi người ta lâu đến thế.


Năm tháng trôi qua, mà cũng không thấy hắn có dấu hiệu muốn bỏ cuộc.


Người chịu đả kích lớn nhất là Xander.


Anh ta là người cuối cùng biết tin.


Đợi đến khi anh ta biết chuyện, thì Norton đã nói lời tạm biệt với quãng thời gian theo đuổi mất sáu tháng, chính thức đắc thủ.


“Mi không phải là người, đồ con chó!” Xander lập tức gọi điện thoại sang, nghiến răng nghiến lợi: “Chó má, mi lại dám theo đuổi cô ruột của lão đại, tôi đi mách lão đại!” Nếu để Norton được như ý nguyện, thì chẳng phải vai vế của anh ta sẽ thấp hơn hẳn cái tên chó má Norton một bậc ư.


Sao anh ta có thể nhịn được?


Norton thản nhiên nghiêng đầu: “Cứ đi đi, trên đời này, có chuyện gì mà cô ấy không biết ư?” Xander: “...” Đệt!


Anh ta sắp tức chết mất.


“Còn nữa, đừng để tôi nhìn thấy cậu đấy” Norton lạnh lùng nói: “Bằng không, tôi sợ sẽ không nhịn được mà đánh cậu thành tàn phế đâu.” Kéo dài thời gian theo đuổi của hắn, hắn không động thủ đã là tử tế lắm rồi.


Xander: “...” Norton không để ý đến Xander nữa, cúp máy, lên giường đi ngủ.


Ngủ thẳng một mạch đến sáng.


Sinai tỉnh dậy trước, cô ấy mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.


Ánh mặt trời bên ngoài rực rỡ, gió nhẹ hây hây.


Cô ấy cựa mình, lăn về phía Norton.


Tuy động tác rất nhẹ, nhưng vẫn đánh thức người đàn ông đang say giấc.


“Không ngủ được muốn chui vào lòng tôi?” Norton vẫn còn nhắm mắt: “Thói quen gì lạ thế” Tuy nói thì nói vậy, tay hắn vẫn vòng qua eo cô ấy, kéo cô ấy vào trong lòng.


§Sinai áp sát đầu vào lồng ngực vừa rộng rãi, vừa ấm áp của hắn, nghe tiếng tim đập trầm ổn, mạnh mẽ của hắn, cũng từ từ nhắm mắt lại: “Thói quen xấu.” Anh chiều mà ra đấy.


x& Ba năm sau.


Bánh bao nhỏ nhà họ Phó năm nay ba tuổi, đến cái tuổi có thể đi mẫu giáo.


Chỉ có điều không có ai muốn sắp xếp cho cô bé đi.


Dù sao Phó Thiển Dữ và Phó Trường Lạc từ nhỏ đã thông minh lanh lợi.


Nhưng bánh bao nhỏ cảm thấy ở trong nhà quá bí bách, sau khi nghe nói đến nơi thần kỳ như nhà trẻ, thì cương quyết yêu cầu được đi học.


Tố Vấn và Lộ Uyên cũng chiều theo cô bé.


Cô bé có yêu cầu gì cũng đều đáp ứng hết.


Chẳng mấy chốc đã sắp xếp cho cô bé một nhà trẻ có tính bảo mật cực tốt.


Nhà trẻ này, muốn vào học phải thị, chỉ có đạt tiêu chuẩn mới vào được.


Bài kiểm tra này quá đơn giản với Phó Trường Lạc, cô bé rất dễ dàng vượt qua.


Có thể đến nhà trẻ chơi, bánh bao nhỏ rất vui.


“Anh ơi!


Anh ơi!” Cô bé nhảy chân sáo, chạy đến trước mặt Phó Thiển Dữ: “Anh ơi, cùng đến nhà trẻ đi!” Phó Thiển Dữ đang xem một quyển tạp chí khoa học, nghe vậy thì ngẩng đầu lên: “Không đi, toàn bọn trẻ con ngốc.” Vốn dĩ mấy ông chú xung quanh đã đủ ngốc rồi, cậu không muốn lại phải cùng chơi với một đám trẻ ngốc nữa.


Sẽ kéo tụt IQ của cậu mất.


Bánh bao nhỏ hùng hồn: “Chính vì nhiều trẻ con ngốc, nên mới phải đi đó, không thì chơi làm sao được?” Phó Thiển Dữ: “...” Cũng không sai.


Chỉ có điều trước giờ cậu thích yên tĩnh, không thích giao tiếp nhiều với bên ngoài.


Bánh bao nhỏ lắc lư tay cậu: “Anh ơi, đi đi mà!” Phó Thiển Dữ vẫn cự tuyệt: “Không đi” Bánh bao nhỏ rất thất vọng, nhỏ giọng nói: “Vậy thì em tự đi một mình.” Cô bé đeo cặp sách nhỏ, cả người ủ dột, đến cái tai thỏ trên mũ cũng rũ xuống.


Phó Thiển Dữ có chút không đành lòng, nhưng đúng là cậu rất không muốn đến nhà trẻ.


Ngày đầu tiên đi học, Tố Vấn đích thân đưa bánh bao nhỏ đến nhà trẻ.


Trên đường đi, Doanh Tử Khâm gọi điện thoại đến.


“Mẹ” Bánh bao nhỏ ngoan ngoãn giơ tay lên: “Người ta ăn cơm rất ngoan nhé, không hề gây phiền phức cho ông ngoại và bà ngoại đâu.” Ba năm nay, Doanh Tử Khâm vẫn luôn chạy qua chạy lại giữa nước G và Đế đô.


Bốn ngày ở nước G, ba ngày ở Đế đô.


Những thứ mà trước đây cô thiếu, Phó Thiển Dữ và Phó Trường Lạc nhất định không thể thiếu.


Cho nên dù bận đến mấy, cô cũng sẽ rút một khoảng thời gian nhất định để ở bên hai con.


“Con sắp đi nhà trẻ rồi” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Không được nghịch ngợm giống như ở nhà.” “Con biết.” Bánh bao nhỏ gật đầu thật mạnh: “Mấy bạn rất ngốc, con không được bắt nạt các bạn, bằng không sẽ biến thành đồ ngốc” Doanh Tử Khâm: “...” “Yếu Yểu.” Tố Vấn giao bánh bao nhỏ cho cô giáo nhà trẻ, rồi lại nói với màn hình điện thoại: “Trường Lạc thật sự rất hiểu chuyện, con có cảm giác gì không?” Doanh Tử Khâm nghĩ ngợi một lúc, rồi lên tiếng: “Không còn ai giấu đồ ăn vặt.


của con nữa?” Tố Vấn: “..." Phó Trường Lạc có một thói quen.


Đó là sẽ đi lượn vòng quanh biệt thự.


Lượn một vòng là có thể tìm ra toàn bộ đồ ăn vặt mà Doanh Tử Khâm cất giấu.


Doanh Tử Khâm có giấu kỹ đến mấy, cô bé cũng có thể tìm ra được.


Đến Đệ Ngũ Nguyệt cũng cảm thấy vô lý.


Thế là bánh bao nhỏ đã có một biệt danh.


Tiểu thần toán.


“Được rồi, sao lại so đo với con gái chứ.” Tố Vấn thấy buồn cười: “Đợi con về, mẹ dẫn con đi ăn thịt nướng?” Doanh Tử Khâm nhướn mày, biếng nhác nói: “Vậy con cảm ơn mẹ trước.” xe Vì để bảo vệ tốt cho hai anh em Phó Thiển Dữ và Phó Trường Lạc, Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm chưa bao giờ công khai tên và hình ảnh của chúng lên các phương tiện công cộng.


Trong nhà trẻ cũng không ai biết đến bánh bao nhỏ, nhưng đều cảm thấy ngoại hình của cô bé quá mức xinh xắn.


Cô giáo cũng vô cùng yêu thích cô bé.


Bánh bao nhỏ ở nhà trẻ rất vui vẻ.


Điều khổ não duy nhất là bên cạnh cô bé có quá nhiều trẻ con ngốc.


Cho đến một ngày, trong lớp giao một bài tập viết nhật ký, yêu cầu viết về bố và mẹ của mình.


Bánh bao nhỏ trước giờ không làm bài tập, nhưng bài tập này khiến cô bé rất có ý chí quyết tâm.


Cô bé viết vèo vèo một hơi hai nghìn chữ nộp lên.


Cô giáo Từ chủ nhiệm lớp cũng phải kinh ngạc.


Mà đến khi cô xem xong, lại càng kinh ngạc hơn.


“Trường Lạc, con qua đây” Cô giáo Từ gọi bánh bao nhỏ ra, giọng nói mềm mồng: “Lúc trước cô yêu cầu thế nào?


Chúng ta phải viết về người thân bên cạnh mình, không phải viết ngôi sao lớn hay nhà khoa học, hơn nữa phải tả thực, con biết chưa?” “Con viết về người thân của mình mà” Bánh bao nhỏ chớp chớp mắt, dáng vẻ rất kiêu ngạo: “Đây là mẹ của con!” Người mà cô bé từ nhỏ sùng bái nhất, chính là Doanh Tử Khâm.


Nghe bố Phó Quân Thâm của cô bé nói, mẹ của cô bé sẽ chế tạo ra một chiếc phi thuyền cực lớn, cực đẹp.


Giống như cái ở trong các bộ phim khoa học viễn tưởng, có thể đưa cô bé đi gặp sự sống ở vũ trụ và hệ ngân hà khác.


Trong vũ trụ, không chỉ có Trái đất có nền văn minh khoa học kỹ thuật cao, tất nhiên, cũng không chỉ có một vũ trụ nơi Trái đất tồn tại.


“Trường Lạc, viết nhật ký những thứ khác không quan trọng, quan trọng nhất là phải nói thật” Cô Từ lắc đầu: “Nội dung này của con không được, ngày mai sửa xong nộp lại.” Bánh bao nhỏ phồng miệng, cũng không giải thích nữa, đem nhật ký đi.


Cô Từ lắc đầu.


“Trẻ con bây giờ, tính thích đua đòi.” Một cô giáo khác cười nói: “Lớp tôi có đứa viết bố mình là chủ tịch của Tập đoàn Lục thị, còn có đứa viết gì mà tài phiệt nước ngoài gì đó.” “Cô Từ, lớp của cô còn ghê hơn, lại còn viết mẹ mình là nghiên cứu viên số một của thí nghiệm tàu mẹ vũ trụ.” Bọn họ cũng đều biết về thí nghiệm tàu mẹ vũ trụ.


Đó căn bản không phải là lĩnh vực mà bọn họ có thể chạm đến.


Một đứa trẻ con mà lại viết ra được nhiều thuật ngữ chuyên ngành như vậy, cũng không biết là đọc được ở đâu.


Cô Từ thở dài: “Chứ còn gì nữa?


Cho nên mới bảo chúng viết tử tế, viết những người bình thường bên cạnh mình, mới là chân thiện mỹ” Nghiên cứu viên số một của thí nghiệm tàu mẹ vũ trụ?


Cũng quá khoa trương rồi đấy.


x.* Bánh bao nhỏ ngồi ngẩn ngơ cả một tối, không hề sửa nhật ký.


Cô bé nhìn quyển nhật ký của mình.


Rõ ràng những điều cô bé viết đều là sự thật, không chỉ không khoa trương mà ngược lại còn khiêm tốn lắm rồi.


“Trường Lạc, muộn quá rồi, phải ngủ thôi” Tố Vấn đi vào, bế cô bé lên: “Ngày mai mẹ cháu về rồi, bảo mẹ dẫn cháu ra ngoài ăn nhà hàng, kể chuyện cho cháu nghe nhé.” Nghe thấy câu này, bánh bao nhỏ chắp tay sau lưng, rất vui mừng: “Vậy cháu.


phải kiểm tra mẹ có lén ăn vặt sau lưng cháu không.” Tố Vấn: “...” Nhất thời không biết là con gái của bà thảm hay là cháu ngoại của bà thảm nữa.


“Bà ơi, cháu vẫn chưa làm xong bài tập.” Bánh bao nhỏ ôm cổ Tố Vấn, giọng nói mềm mại: “Ngày mai bị cô giáo nhắc tên thì phải làm sao?” “Vậy thì không viết nữa.” Tố Vấn thương xót cháu gái: “Nhà trẻ thực ra cũng chẳng có gì, cháu làm thí nghiệm với anh cháu, hoặc ra ngoài chơi, thực tế hơn nhiều” “Hứ, cháu không muốn” Bánh bao nhỏ rất tức giận: “Anh trai đáng ghét lắm, nói với anh ấy một câu, anh ấy sẽ trả lời cháu một câu, sau này anh ấy sẽ giống như chú Yến, đều là cún.” “Cháu là người, cháu không muốn ở cùng anh ấy, đây là sự kiêu ngạo của việc làm người.” Phó Thiển Dữ nghe thấy rất rõ ràng: “...” Cậu thật sự chỉ lười mở miệng thôi.


Cứ xem như cậu là người không có dây thanh quản là được rồi.


“Trường Lạc” Phó Thiển Dữ nhảy xuống khỏi sô pha, ngập ngừng một lát rồi lên tiếng: “Hay là em đừng đi nhà trẻ nữa, ngày mai anh dẫn em đến đài thiên văn?” Bánh bao nhỏ quay người lại, cầm cốc đánh răng, sau đó phun đầy nước vào.


mặt cậu.


Phó Thiển Dữ: “..." Cậu, không cần cô em gái này nữa.


Bánh bao nhỏ rửa ráy xong xuôi, lạch bạch chạy về phòng ngủ của mình.


Quyển nhật ký vẫn còn đặt trên bàn.


Đồng hồ đã chỉ đến chín rưỡi.


Đúng là đã đến lúc phải đi ngủ rồi.


Bánh bao nhỏ rất khổ não với quyển nhật ký của mình.


Cô bé hoàn toàn không biết phải sửa thế nào.


Đúng là mỗi câu cô bé viết đều là sự thật, đều là nghe từ chỗ cậu Thính Lan và cậu Thiếu Ảnh.


Bình thường người anh mà cô bé ghét cũng sẽ đi theo mẹ học tập.


Nếu may mắn, trong năm nay, tàu mẹ vũ trụ sẽ có thể ra đời.


Cô bé cũng có thể ra vũ trụ xem thử.


Đây cũng là lời hứa Doanh Tử Khâm dành cho cô bé.


Nhưng cô giáo ở nhà trẻ đều không tin thì phải làm sao?


Nhưng nếu cô bé viết về Phó Quân Thâm thì có lẽ sẽ dọa bọn họ sợ mất.


Chỉ có thân phận này của mẹ là bình thường nhất thôi.


Bánh bao nhỏ trần trọc suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng lựa chọn không sửa một chữ nào hết.


Cô bé chậm rãi cầm bút lên, ở đằng sau chữ “mẹ của tôi” thêm vào ba chữ “Doanh Tử Khâm”, rồi bỏ quyển nhật ký vào trong cặp sách.


  • Trước
  • Sau