Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
[/1/49//1782125) NGOẠI TRUYỆN 31: TOÀN THỂ LỘ TẨY, DOANH HOÀNG CHỐNG LƯNG ột sự cố thí nghiệm nghiêm trọng như vậy, chỉ mấy phút đã truyền khắp căn cứ thí nghiệm.
Viện trưởng Norman và Hickman cũng vội vàng chạy tới.
Mà vào lúc này, cơ chế tự hủy của phòng thí nghiệm đã khởi động từ lâu, cả căn phòng thí nghiệm biến thành một đống đổ nát.
Sau khi cơ chế tự hủy khởi động, cửa chính cũng đã có thể mở ra.
Tuy đội cứu hộ đã vào trong, nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, với vụ nổ lớn như vậy, người bên trong cho dù mình đồng da sắt, cũng không thể toàn mạng.
Charlotte vẫn còn hơi ngơ ngác.
Đúng là cô ấy đã nhìn thấy một người đàn ông tiến vào bên trong, rốt cuộc là có chuyện gì?
Lúc biết được ai bị nhốt ở bên trong, viện trưởng Norman xây xẩm mặt mày, lập tức ngất lim di.
Các nhân viên nghiên cứu vẫn còn trong căn cứ cũng đều chạy tới.
Có mấy nghiên cứu viên có quan hệ tốt với Sinai đều bàng hoàng đến câm nín.
Annie cũng là một trong số những người có mặt.
Cô ta run rẩy nhìn phòng thí nghiệm đã biến thành một đống đổ nát, rồi lại nhìn sang Sally vẻ mặt lạnh lùng, đột nhiên thấy rùng mình.
Đây chính là kế hoạch mà Sally nói khi đó?
Đây đâu phải là đuổi Sinai ra khỏi căn cứ thí nghiệm, đây rõ ràng là muốn lấy mạng cô ấy.
Hơn nữa, nếu mười nghiên cứu viên còn lại không chạy được ra ngoài, thì là lấy mạng mười một người.
Các nghiên cứu viên có thể tham gia dự án thí nghiệm tàu mẹ vũ trụ, cho dù bây giờ vẫn chưa có thành tựu gì, nhưng tương lai cũng sẽ là rường cột của lĩnh vực này.
Sally vì lợi ích cá nhân mà lại có thể ngó lơ tính mạng của bao nhiêu người như thế.
Annie càng nghĩ càng thấy hoảng hốt.
Cô ta nhìn đội giám sát đang kiểm tra từng thiết bị một, do dự giây lát rồi nhấc chân lên.
Đúng vào lúc này, Sally lạnh lùng mở miệng: “Khi không có chứng cứ gì, tôi khuyên cô đừng có chống lại tôi.” Cơ thể Annie run lên bần bật, sắc mặt cũng dần trở nên trắng bệch.
“Lầm thí nghiệm nào có chuyện không đổ máu, không hy sinh?” Sally mỉm cười: “Cho nên chúng ta mới càng cần cẩn thận, cô nói có phải không?” Vẻ mặt Annie càng tái nhợt, cô ta cứng đờ tại chỗ, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.
Lời này của Sally rõ ràng là đang cảnh cáo cô ta, đừng có lo chuyện bao đồng, bằng không cô ta cũng sẽ đi đời nhà ma.
Annie lờ mờ biết được thế lực sau lưng Sally không nhỏ, có quan hệ với mấy gia tộc tài phiệt và các tổ chức nghiên cứu quốc tế.
Bằng không cô ả cũng không thể lấy được cùng lúc hai giấy bổ nhiệm từ trung tâm vật lý quốc tế và Đại học Norton.
Vẻ mặt Sally không hề thay đổi, rất bình tĩnh.
Cô ta chưa từng tỏ rõ địch ý với Sinai ra mặt, thậm chí còn thân thiện mời Sinai đi uống trà.
Cho dù đội giám sát bắt đầu truy tìm hung thủ, cũng tuyệt đối không thể tra ra được cô ta.
Mà huống hồ, đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn, không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh sự việc có liên quan đến người khác.
Quả nhiên, đội giám sát kiểm tra cả nửa ngày, cũng không tìm được chút vết tích nào là do con người gây ra.
Hoàn toàn không có chứng cứ.
“Không thể nào!” Charlotte sực tỉnh, cô ấy hét lớn: “Chúng tôi đã kiểm tra rất nhiều lần rồi, hoàn toàn không có dấu hiệu nguyên tố vượt mức cho phép, nhất.
định là do người làm!” “Thưa cô, bình tĩnh, xin hãy bình tĩnh” Đội trưởng đội giám sát an ủi: “Chúng tôi sẽ kiểm tra lại một lượt, nhất định sẽ không bỏ qua bất kỳ điểm đáng nghi nào, nhưng thưa cô, bất kể là do người làm hay là sự cố ngoài ý muốn, thì người ở trong đều...” Đầu chắc chắn mất mạng.
Cả người Charlotte lạnh toát, cô ấy ngây người nhìn phòng thí ng] đen ngòm, hít thở khó khăn, nước mắt tuôn rơi: “Không...
không thể nào, cô giáo...
rõ rằng cô giáo còn trẻ như vậy mà...” Sally cũng đứng một lúc, thấy không có gì đáng để cô ta nhìn tiếp nữa, mới nhún vai, định rời khỏi đây.
Nhưng cánh cửa bên ngoài lại bị đẩy ra vào lúc này.
Cô gái xông thẳng vào bên trong, đằng sau là Vân Sơn và Vân Vụ bám theo.
Cô giống như một lưỡi dao sắc bén, chém đứt mọi dây gai, đạp lên ánh sáng mà bước tới.
Không khí trong phòng lập tức trở nên tĩnh mịch.
Cơ thể Sally đóng đinh tại chỗ, bước chân không hề nhúc nhích.
Lông mày cô ta nhíu lại rất khẽ.
Sao ngoài Sinai ra, trong căn cứ này còn có một cô gái trẻ trung và xinh đẹp nhường này?
Còn là một người Hoa?
Doanh Tử Khâm không để ý đến Sally, cô quỳ xuống trước mặt viện trưởng Norman, lấy trong ống tay áo ra mấy cây ngân châm, đâm vào mấy huyệt đạo trên người ông.
Mấy cây châm đâm xuống, chẳng bao lâu sau, viện trưởng Norman từ từ tỉnh lại.
Lúc nhìn thấy cô gái, trái tim ông lập tức yên ổn trở lại.
“Học trò à!” Nhưng vừa nghĩ đến những gì đã xảy ra, viện trưởng Norman lại nấc nghẹn: “Cô của em...
cô của em ở bên trong!” Doanh Tử Khâm lập tức ngẩng đầu lên.
Đội cứu hộ đúng lúc này đi ra.
Đội trưởng lau mồ hôi, hít thở một hơi, rồi mới nói: “Mọi người, xin lỗi, chúng tôi không phát hiện bất kỳ dấu vết người sống nào ở bên trong, có phải là nhầm rồi không?” Tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Sally cũng biến sắc.
Không có người?
Cho dù là phát nổ, cũng không thể không để lại xác.
Lẽ nào, Sinai còn biết thuật xuyên tường?
Xuyên qua tường chạy mất rồi?
Sally âm thầm cười lạnh.
Một người nghiên cứu khoa học như cô ta, mà cũng có suy nghĩ này.
Thật nực cười làm sao.
Viện trưởng Ñorman cũng rất ngơ ngác: “Học trò, là em à...” Doanh Tử Khâm cất giọng chậm rãi: “Thầy yên tâm đi, cô em không sao đâu.” “Ồ ồZ Viện trưởng Norman hiểu ra, thở phào một hơi: “Ý em là, bé Sinai cũng biết bay?” Doanh Tử Khâm: “...” Quả nhiên điều không cần phải lo lắng nhất là trạng thái tâm lý của viện trưởng Norman.
Ông cụ kiểu gì cũng tự mình điều chỉnh được.
Sau khi Doanh Tử Khâm tiến vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người cô.
Giống như cô bẩm sinh đã có khả năng thu hút tuyệt đối, khiến người ta không thể dời mắt đi được.
“Phu nhân.” Vân Sơn ôm quyền: “Bên trong quả thực không có ai.” “Ừm, tôi biết rồi” Doanh Tử Khâm quay đầu lại, nhìn về phía Sally, lạnh nhạt ra lệnh: “Bắt lại” “Vâng, phu nhân!” Vân Sơn và Vân Vụ không cho Sally bất kỳ cơ hội phản kháng nào, lập tức đè cô ta xuống đất, đồng thời đeo lên người cô ta còng tay đặc chế của giới cổ võ.
Tông sư cổ võ cũng không thể thoát khỏi còng tay này, đừng nói là một người bình thường như Sally.
“Cô làm gì thế?!” Sally cảm thấy trên người truyền đến một cơn đau kịch liệt, gồ(Eihetinpitớiv9oatrp TE9đipm 2p sãt gì nn3(0110891r3l4EilEngfcsfiF Các nghiên cứu viên càng ngơ ngác, chẳng hiểu gì.
Bọn họ cũng đều biết Doanh Tử Khâm, nhưng là vì Tập đoàn Venus và tổng cục điều tra quốc tế IBI.
Chuyện Phó Quân Thâm là trưởng quan cao nhất của IBI, cho dù đã sắp qua một năm, vẫn chấn động như thường.
Nhưng mọi người đều không ngờ rằng, Doanh Tử Khâm cũng tham gia vào dự án nghiên cứu, còn nằm trong nhóm cốt lõi nhất.
Liệu có phải hơi trẻ quá rồi không?
Hơn nữa, dựa vào cái gì mà đưa Sally đi chứ?
Nhân duyên của Sally ở trong căn cứ thí nghiệm rất tốt, thậm chí còn được hoan nghênh hơn cả một mỹ nhân lạnh lùng như Sinai.
Doanh Tử Khâm vén tay áo, nét mặt vẫn lãnh đạm như cũ: “Đưa đi” Vân Sơn và Vân Vụ chỉ nghe theo lệnh của Doanh Tử Khâm, ép Sally đi ra bên ngoài.
“Phó phu nhân!” Các nghiên cứu viên khác không đứng im được nữa, vội vàng.
bước lên, chất vấn: “Phó phu nhân, cô làm vậy là có ý gì?” “Cố ý giết người không thành, còn gây ra tổn thất nghiêm trọng cho căn cứ thí nghiệm.” Doanh Tử Khâm hiếm khi giải thích một câu: “Chúc mừng, nhà giam quốc tế đang đợi cô.” Câu cuối cùng, không ai còn nghi ngờ độ chân thực của việc này nữa.
Với quan hệ của Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm, cô muốn đưa ai vào nhà giam quốc tế đều là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Phó phu nhân!
Cô không có chứng cứ, không thể lấy việc công báo thù riêng.” Nghiên cứu viên kia lạnh mặt ngay lập tức: “Cô đến bằng chứng còn không có, dựa vào cái gì mà bắt người?
Cứ bắt người như vậy, thì uy tín của IBI còn đâu nữa?” Doanh Tử Khâm rũ mắt xuống, giọng nói lạnh nhạt đến không có hơi ấm: “Tôi cần gì bằng chứng” “Có điều, các người muốn bằng chứng, cũng được thôi” Doanh Tử Khâm nhìn về phía đội giám sát: “Đi kiểm tra phòng ngủ của cô ta, còn có biệt thự số 12 đường Cheyo, cùng với...
Giọng nói của cô gái không nhanh không chậm, liên tục kế ra chín địa danh.
Mỗi một cái đều khiến phòng tuyến tâm lý của Sally từng chút sụp đổ.
Toàn thân cô ta run rẩy, gần như không dám tin.
Những căn nhà này trên giấy tờ nhà đất đều không viết tên của cô ta, đến IBI cũng không thể điều tra ra được.
Sao Doanh Tử Khâm nói cái nào trúng cái đấy?
Chuyện này là sao?!
Thậm chí không cần điều tra, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy bộ dạng sụp đổ của Sally, họ biết cô ta không thể thoát khỏi liên can đến chuyện này.
“Thành thật chút.” Vân Sơn không có chút gì thương hoa tiếc ngọc, anh ta đạp mạnh vào đầu gối của Sally, cười lạnh nói: “Đến cô ruột của phu nhân bọn này mà cũng dám bắt nạt, chán sống rồi!” Một khi tội danh được chứng thực, Sally sẽ lập tức bị xử tử hình.
Lần này, không còn ai ngăn cản nữa.
Các nghiên cứu viên có quan hệ tốt với Sally đều không thể tin nổi.
Sally càng kinh hoàng hơn.
Sinai lại là cô ruột của Doanh Tử Khâm ư?!
Nếu cô ta biết Sinai và Doanh Tử Khâm còn có tầng quan hệ này, chắc chắn sẽ đổi một cách khác để giải quyết Sinai.
“Không được!
Các người không thể bắt tôi!” Sally đột nhiên hét lên chói tai: “Trong tay tôi có giấy bổ nhiệm của giáo sư Đại học Norton, nếu các người muốn bắt tôi thì phải hỏi Đại học Norton trước!” Cô ta biết Đại học Norton rất bí ẩn.
Đại học Norton nhất định có khả năng bảo vệ được cô ta!
“Đại học Norton?” Doanh Tử Khâm dừng bước chân, khẽ mỉm cười: “Trùng hợp ghê, hắn cũng có một món nợ muốn tính với cô, chỉ có điều, không phải là bây 8£ Đầu Sally ù đi, căn bản không thể lý giải được ý nghĩa của câu nói này, cô ta bị Vân Sơn và Vân Vụ áp giải lên máy bay do IBI phái tới.
x.* Nhà giam quốc tế IBI.
Gần đây rảnh rỗi đến phát điên, Anthony thỉnh thoảng sẽ chạy đến tìm cai ngục trưởng tán phét.
“Hây, lại có người đến à” Anthony lên tiếng chào hỏi Vân Sơn, Vân Vụ: “Trưởng quan nhất định là có thể chất đặc thù nào đó, sao anh ấy đi đến đâu là có tội phạm đến đấy thế?” Vân Sơn liếc anh ta một cái: “Không phải thiếu gia, bọn tôi vẫn luôn đi theo phu nhân” Anthony: “...” Đệt.
Ghen tị vãi.
Bởi vì vẫn chưa có kết quả xét xử, Sally tạm thời bị nhốt trong phòng tạm giam.
Phòng tạm giam không có cửa sổ, cũng không có đèn.
Sally ở trong bóng tối, cả người đều run lên bần bật, răng lợi va vào nhau lập cập.
Cô ta vẫn không thể hiểu được, sao Doanh Tử Khâm có thể hiểu rõ tường tận đến thế, thậm chí còn hiểu rõ chi tiết hơn cả bản thân cô ta.
Vốn dĩ theo đúng kế hoạch, cô ta sẽ có thể thuận lợi tiếp quản dự án thí nị của Sinal.
Sao bỗng chốc lại bị đưa đến IBI?!
Trong đầu Sally rối bời.
Không biết trôi qua bao lâu, Sally mơ mơ mảng màng ngủ một giấc, cánh cửa phòng tạm giam mới bị đẩy ra.
Có một bóng người cao lớn tiến vào.
Sally vội vàng ngẩng đầu lên, trong mắt chan chứa niềm hy vọng.
Nhưng vừa nhìn sang, cô ta đã rùng mình một cái.
Cô ta từng nhìn thấy người đàn ông này.
Lúc đó cô ta và Annie đang ở trong quán cà phê, đã nhìn thấy người đàn ông này đi dạo phố với Sinai.
Trong số những người phương Tây, hiếm có người đàn ông nào có dung mạo và thân hình đều thuộc hàng cực phẩm như thế này.
Đương nhiên Sally có ấn tượng rất sâu sắc.
Người đàn ông ngồi xuống trước mặt cô ta.
Tư thế của hắn rất tùy ý, nhưng trên người lại toát ra một áp lực khiến người ta không thể thở nổi.
Hắn giống như đang đè nén một thứ gì đó, khiến áp suất xung quanh đều bị hạ xuống rất thấp.
Mấy giây sau, cuối cùng Norton cũng lên tiếng: “Đại học Norton?
Ai tuyển cô?” Sally ngẩn ra, còn chưa kịp mở miệng, trước mắt cô ta đã hiện ra một màn hình máy chiếu 3D khổng lồ.
Trên màn hình là bức tranh chụp toàn cảnh từ trên cao.
Đây là một hòn đảo cực lớn, kiến trúc trên đảo dày đặc mà trật tự, tòa nhà nằm ở trung tâm càng hoành tráng, khổng lồ.
Đại học số một thế giới, Đại học Norton.
Bức tranh chụp từ trên không biến mất rất nhanh, hình ảnh chuyển đến bên trong một phòng làm việc.
Sally lập tức nhận ra người đang ngồi làm việc trước bàn máy tính.
Phó hiệu trưởng của Đại học Norton.
Cô ta chỉ nhận được giấy bổ nhiệm của Đại học Norton, chưa từng chính thức nhậm chức.
Cho nên chỉ biết mặt phó hiệu trưởng, chứ chưa tiếp xúc bao giờ.
Sally nhìn người đàn ông có mái tóc ngắn màu bạc, trong lòng đột nhiên dấy lên một dự cảm không lành.
Có lẽ nào...
Norton lạnh nhạt gọi một tiếng: “Dekker.” “CóI” Đột nhiên bị điểm danh, phó hiệu trưởng giật thót: “Hiệu trưởng, tôi đây!
Ngài đang ở đâu thế?” Ngài hiệu trưởng trước giờ xuất quỷ nhập thần, luôn thích dùng phương thức này để liên lạc với ông ấy.
Bệnh tim của ông ấy lại sắp tái phát rồi.
Norton điềm nhiên: “Chủ nhiệm bộ phận tuyển dụng đâu?” “Hả?
Tôi đi gọi cậu ta qua ngay” Hiệu phó cuống quýt nối máy nội bộ: “Hiệu trưởng, ngài đừng vội!” Trong phòng tạm giam yên ắng lạ thường.
Hết tiếng “hiệu trưởng” này đến tiếng “hiệu trưởng” khác, Sally giống như sắp.
mất đi thính giác đến nơi.
Cô ta đờ đẫn nhìn Norton, cơ thể giống như bị giật điện, run lên dữ dội.
Tinh thần cô ta sụp đổ hoàn toàn trong nháy mắt.
Người đàn ông trẻ này là hiệu trưởng của Đại học Norton?!
Đùa gì vậy!
Hơn nữa còn có quan hệ không tầm thường với Sinai?
Tai Sally ù đặc đi.
Rốt cuộc cô ta đang làm gì vậy?
Cô ta phải nghĩ quẩn đến mức nào?
Thế lực đằng sau Sinai, không ngờ lại lớn đến mức cô ta không thể tưởng tượng nổi.
“Tôi không thích làm theo quy tắc” Norton hơi rũ mắt xuống: “Tôi chỉ thích dùng gậy ông đập lưng ông.” Hắn mỉm cười: “Chúc cô may mắn.” Norton đẩy cửa đi ra, rồi đóng cửa lại.
Sally còn chưa kịp hoàn hồn.
Cho đến khi cô ta nhìn thấy sương trắng đang dần dần ngưng tụ lại.
Sương trắng ngày một dày thêm, cuối cùng nuốt chửng cô ta.
Bên ngoài cửa.
Doanh Tử Khâm đứng trên bậc thang, nói chuyện với Anthony.
Nghe tiếng động, cô quay đầu lại: “Thế nào rồi?” “Không có gì” Norton dập thuốc lá, chậm rãi nhả chữ: “Tôi đến bệnh viện sen Không biết cô ngốc nào đó tỉnh lại rồi, liệu có khóc không.
Doanh Tử Khâm lên tiếng: “Chờ chút.” Norton dừng lại, ngoảnh đầu.
“Tôi nghe bạn nhỏ Ác Ma nhà tôi nói..” Doanh Tử Khâm gật gù: “Anh muốn làm chú út của tôi?” Norton: “...” xax Sau một khoảng thời gian rất rất dài, Sinai chậm rãi mở mắt ra.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, rơi xuống giường, phủ lên chăn đệm một màu vàng kim.
Rèm cửa được kéo một nửa, không hề chói mắt, vừa hay cho người ta thời gian để thích ứng với không gian hơi tối này.
Sinai ngấn ra, mấy giây sau, ý thức mới dần dần tỉnh táo.
Cô ấy vẫn còn sống?
Không chết?
Nhưng rõ ràng những nguyên tố lạ kia đã xâm nhập vào đồ bảo hộ của cô ấy, sao cô ấy có thể sống được?
Sinai lần mò chống tay xuống giường, muốn ngồi dậy.
Nhưng bởi vì đã hít phải quá nhiều nguyên tố hóa học có hại cho cơ thể người, cho dù đã được đẩy hết ra ngoài, cơ thể Sinai vẫn rất yếu, ngồi dậy cũng khó khăn.
“Đừng cử động” Có giọng nói vang lên trên đầu cô ấy: “Nằm xuống” Sinai lại ngẩn ra, hơi khó nhọc ngẩng đầu.
Là khuôn mặt cô ấy quen thuộc, cũng là hình dáng cô ấy quen thuộc.
Nhưng bên dưới mắt hắn là quầng thâm rõ rệt, ánh mắt cũng tràn ngập vẻ mệt.
mỗi nặng nề.
Hắn trước giờ cao ngạo, lạnh lùng, không coi ai ra gì.
Cô ấy chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của hắn.
Vào khoảnh khắc nhìn thấy Norton, vành mắt Sinai đỏ lên ngay tức khắc.
Ký ức cũng dần trở nên rõ ràng.
Cô ấy nhớ ra đã nhìn thấy một người chạy về phía mình.
Thì ra, đó không phải là ảo giác hiện ra trước khi chết.
Thật sự có người tới cứu cô ấy.
Norton khom lưng xuống, thì thầm: “Nhìn tôi như vậy làm gì, không quen tôi à” Hắn lo lắng chuyện này cũng không phải không có lý.
Lúc đó Đệ Ngũ Nguyệt tỉnh lại xong, cũng bị mất trí nhớ.
Cấu tạo não bộ của con người rất phức tạp, luyện kim thuật sư cũng không thể nghiên cứu hết toàn bộ.
Sinal: “...
Đồ thần kinh.
Cô ấy quay mặt đi, không muốn để ý đến hắn.
Norton cầm cốc nước lên, đưa qua cho cô ấy, rất kiên nhẫn nói: “Em vừa mới tỉnh lại, uống chút nước đi” Ngữ điệu của hắn rất dịu dàng, khiến trái tim cô ấy run lên.
Sinai thấy cay cay mũi, giọng nói khàn đặc: “Không uống được, bảo bọn họ truyền dinh dưỡng bổ sung cho tôi là được rồi.” Cô ấy từng mong ước rằng, sẽ có người đến cứu cô ấy vào lúc cô ấy gặp nguy hiểm.
Cũng mong ước rằng, khi cô ấy mở mắt ra, sẽ có người túc trực bên cạnh.
Nhưng bây giờ tất cả đều đã thành sự thật, thì cô ấy lại rất buồn.
Rõ ràng hắn đã sắp kết hôn, mà còn đối xử với cô ấy tốt như thế.
Cô ấy càng lún càng sâu, còn hắn lại có thể rút ra bất cứ lúc nào.
Người đời cầu ái, liếm mật trên đao.
Lần đầu nếm thử, đã suýt đứt lưỡi.
Sinai cảm thấy hơi tủi thân, không kìm được lại chảy nước mắt.
Vì sao cô ấy phải nghe lời hắn chứ.
Vì sao hắn phải để ý đến cô ấy.
“Cũng phải” Tiếng Norton hơi chững lại, rồi thản nhiên nói: “Em nằm thế này, đúng không thể uống được.” Sinai không hiểu câu nói này của hắn có nghĩa là gì.
Cô ấy lại thấy buồn ngủ, từ từ nhắm mắt lại, vẫn không hồi đáp hắn.
Nhưng giây tiếp theo, có người nhẹ nhàng đỡ lấy đầu cô ấy.
Người đàn ông bắt trọn cánh môi cô ấy, bón nước cho cô ấy từng chút một.