Chương 859 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


[/1/49//1782121/) NGOẠI TRUYỆN 26: BÓN HÀNH, NORTON LỪA SINAI, BẶT ĐẦU SỐNG CHUNG lọng cô ta không hề nhỏ.


G Nói đến câu cuối cùng, rất rõ ràng là cố ý nâng cao giọng.


Người đi ngang qua văn phòng đều không nhịn được mà dừng lại, nhìn sang.


Cảm giác hiện diện của Sinai ở căn cứ nghiên cứu nói cao thì rất cao, nói thấp thì cũng rất thấp.


Vì bình thường trong mắt cô chỉ có công việc, nhiều nhất là đến nhà ăn, đến ngày nghỉ cuối tuần cũng không đi dạo phố.


Người ngưỡng mộ đến gặp cô ấy cũng chỉ có thể đến phòng làm việc dưới đất thôi.


Annie ở bên cạnh Sally lâu rồi nên rất ngứa mắt với cái kiểu giả thanh cao như.


Sinai.


Rõ ràng chỉ mới 27 tuổi thôi mà nếp sống còn lành mạnh hơn là nghiên cứu viên 60 tuổi.


Làm thế cho ai xem?


“Annie!” Ánh mắt Charlotte lạnh đi trong nháy mắt: “Cô lại nói lung tung gì vậy?


Làm sao?


Bản thân không có bản lĩnh khiến người khác yêu quý nên ác ý suy bụng ta ra bụng người như vậy?” Cô ấy ở bên cạnh Sinai học được không ít kiến thức, và cũng thực sự khâm phục kho kiến thức uyên thâm của Sinai.


Charlotte có thể chắc chắn, kiến thức của Sinai còn nhiều hơn cả giáo sư của khoa cơ khí Đại học Norton.


“Tôi không nói chuyện với cô.” Annie cười lạnh một tiếng: “Cô có thể hỏi giáo viên của mình xem.


Chính mắt tôi nhìn thấy cô ta đồng ý lời mời hẹn hò của Alfonso xong còn đi siêu thị, ăn cơm với người đàn ông khác, lại còn nói cười khá vui vẻ nữa.” “Cô có gì muốn nói không?


Chẳng lẽ đây đều là giả ư?


Chắc là không chỉ có hai người đàn ông đâu nhỉ?” Cô ta không tin Sinai còn trẻ như vậy mà đã có thể một mình hoàn thành được nghiên cứu quan trọng như thế.


Hiện giờ có chứng cứ rồi.


Charlotte nổi giận: “Annie, cô...” Cô ấy còn chưa nói xong, Sinai đã ra tay.


“Soạt!” Chưa đầy hai giây, một vật làm bằng kim loại lạnh lẽo dí lên trán cô ta.


Người của Annie cứng lại, đổ mồ hôi lạnh, cơ thể cũng run lên.


Cùng học cơ khí, đương nhiên là cô ta biết Sinai lấy ra thứ gì.


Ở nơi quan trọng như căn cứ nghiên cứu, vậy mà Sinai lại dám mang súng bên người.


Hơn nữa lại còn quang minh chính đại như vậy nữa.


Điền rồi à?


Ngữ khí Sinai lạnh nhạt, lại còn thoáng mang ý cười: “Tôi nói gì nhỉ?


Cho cô thấy máu?” Nhìn Sinai thong dong cầm súng, người xung quanh đều kinh ngạc.


Charlotte cũng sợ hết hồn, vội vàng tiến đến: “Cô ơi, bình tĩnh, bình tĩnh đi, không đáng đâu.” Căn cứ nghiên cứu cấm mang vũ khí vì giá trị của Hickman và một số nghiên cứu viên có tuổi khác rất cao.


Dù có là gia tộc Laurent và Tập đoàn Venus, trên thế giới vẫn có người muốn lấy mạng họ, dù là phải chết.


Nếu mang súng, tình tiết nghiêm trọng thậm chí có thể sẽ bị IBI đưa đến nhà tù quốc tế.


“Nào, bắn đi” Sau cơn sợ hãi, Annie cũng nghĩ đến điểm này.


Cô ta cười: “Cô dám nổ súng sao?


Nếu cô dám thì nhanh lên, nào?” Sinai rũ mắt, vẻ mặt thản nhiên.


“Cầm khẩu súng giả ra để dọa ai đấy?” Annie châm biếm nói: “Hay là cô chột dạ, muốn...” Œ8ứnñmiĐffL “ŒreHfF Thứ ngắt lời cô ta là tiếng bóp cò.


Annie thảm thiết hét lên.


Chân cô ta mềm nhũn, rầm một tiếng ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, trên môi không còn chút máu nào.


Một mùi khó ngửi toả ra trong không khí, người xung quanh đều không nhịn được mà lùi một bước, đồng loạt lộ ra vẻ mặt chán ghét.


Annie sợ đến mức són cả ra quần.


§Sinai thu lại súng, vẫn nhàn nhạt như cũ: “Cô có thể thử tiếp lần nữa” Xung quanh yên lặng.


Annie run rẩy ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt màu xanh của Sinai, tựa như còn có thể cảm nhận được cảm giác thiêu đốt thoáng lướt qua ban nãy.


Không phải súng giả, chắc chắn là súng thật!


Sinai thật sự dám giết cô ta!


Cuối cùng Annie không kìm được nỗi sợ trong lòng, lại hét toáng lên, gần như là bò ra ngoài.


Sinai gọi cho đội vệ sinh: “Ừm, chỗ tôi cần dọn dẹp một chút, càng sớm càng tốt, được, làm phiền rồi.” “Đúng, có người dắt chó vào, đi vệ sinh lung tung” Cô nói xong liền đặt khẩu súng màu bạc bên cạnh máy tính.


Lại “cạch” một tiếng, người xung quanh không nhịn được mà run lên.


Còn Sinai thì đã bắt đầu bắt tay làm việc mới, bình tĩnh đến mức như ban nãy chỉ uống một cốc trà thôi.


“Cô Sinai” Charlotte miễn cưỡng hồi thần: “Cô đừng quan tâm đến lời Annie nói.


Cô ta là kẻ lắm lời, vào căn cứ hai năm rồi vẫn chỉ là trợ lý nhưng không biết cả ngày từ sáng đến tối kiêu ngạo cái gì?” “Ừm, tôi biết” Sinai ngẫm nghĩ một lát: “Em quen cô ta?” “Coi như là có quen biết” Charlotte nói: “Mỗi năm trường chúng ta sẽ loại không ít học viên, chỉ cần không đạt tiêu chuẩn trong kỳ thi khảo hạch trong năm thì sẽ bị hạ cấp, hạ xuống cấp D thì sẽ tự động cho thôi học.” “Cô ta đến vào trường, tham gia khảo hạch cũng chưa, lại còn suốt ngày chém gió là từng học ở Đại học Norton.” Charlotte khịt mũi khinh thường.


Nếu vào được Đại học Norton thật, với trình độ của Annie thì cô ta cũng bị xóa đi tất cả ký ức liên quan đến Đại học Norton và được đưa về nước từ lâu rồi.


Lúc này, Sinai mới phát hiện ra, đâu đâu cô ấy cũng nghe thấy cái tên của người đó rồi.


Cô ấy ngẩn người, chuyển ánh mắt: “Bao giờ thì lớp của hiệu trưởng các em bất đầu?” “Giờ mới tháng 12” Charlotte bẻ ngón tay: “Học kỳ hai là vào tháng ba, một tuần thầy ấy chỉ dạy một tiết thôi.” Sinai không nói gì.


Còn ba tháng nữa.


Hắn không đi, chẳng lẽ cô ấy không trốn được?


Cùng lắm cô ấy ở trong phòng làm việc ba tháng không ra ngoài là được chứ gì.


Charlotte tò mò: “Cô muốn đi dự thính ạ?


Em cảm thấy cô có thể ứng tuyển chức vụ giáo sư ở trường chúng em.” “Thôi” Sinai ngừng lại, trong đầu lướt qua đôi mất xanh lục thẫm kia, lập tức mặt không biểu cảm: “Tôi không muốn làm việc cho tư bản chỉ biết hút máu.” Charlotte: “???” Hiệu trưởng của họ, tư bản hút máu?


Hai người đang nói chuyện, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập vang lên.


Mấy giây sau, người của đội bảo vệ bao vây phòng làm việc của Sinai.


Sinai ngẩng đầu, mắt híp lại.


Annie đầu bù tóc rối, mặt mũi bẩn thỉu, cơ thể vẫn đang không ngừng run lấy bẩy.


“Cô ta mang theo súng!” Annie chỉ Sinai: “Cô ta không có giấy chứng nhận được phép mang theo súng bên người!


Cũng không phải người của đội bảo vệ!


Tôi nghi ngờ cô ta là gián điệp thế lực khác cài cắm vào, mục đích là muốn ám sát các giáo sư!” Lúc nói, răng của cô ta vẫn va lập cập vào nhau.


Tư thế dùng súng của Sinai quá điêu luyện.


Nếu không huấn luyện chuyên nghiệp, lấy đâu ra những kỹ xảo như vậy?


Đội trưởng đội bảo vệ bước lên, ra hiệu cho thành viên trong nhóm cầm khẩu súng màu bạc trên bàn lên: “Có thể cho chúng tôi kiểm tra chút không?” Tuy là câu cầu khiến khách sáo nhưng rõ ràng là yêu cầu cứng rắn.


Sinai gật đầu: “Cứ tự nhiên.” Charlotte cũng bắt đầu trở nên căng thẳng.


Cô ấy học về cơ khí, cũng có thể phân biệt được súng thật và giả.


Chỉ nhìn cấu tạo, bề mặt, v.v...


bên ngoài thôi cũng không thể là giả được.


Annie nghiến răng, ánh mắt hung ác nhìn Sinai như nói...


“Cô xong đời rồi”.


§Sinai ngáp một cái, thong dong lấy lọ cà phê ra, bắt đầu pha.


Thành viên trong đội bảo vệ khâm phục tâm thái của cô.


Mười phút sau, đội bảo vệ kiểm tra xong, gửi kết quả lên trên.


“Tiểu thư Annie, đây là một khẩu súng mô hình, không có bất cứ lực sát thương nào” Đội trưởng đội bảo vệ cau mày, ánh mắt nhìn về phía Annie mang theo vài phần lạnh lẽo: “Thời gian của chúng tôi rất quý giá, mong cô đừng vì thù oán cá nhân mà báo tin giả.” Charlotte ngẩn người.


Súng giả?


“Đó là súng thật mà?” Annie hơi suy sụp: “Là súng thật, đội trưởng, anh phải tin tôi!” Sinai chớp mắt, uống một ngụm cà phê, mỉm cười: “Đi đường cẩn thận nhé.” “Đội trưởng, anh nhìn đi, cô ta còn uy hiếp tôi nữa!” Annie càng suy sụp hơn: “flzcninrpiEiiblo20i,niếidirinnniieiiiifov@6f “Thưa cô, trạng thái tỉnh thần của cô không được ổn lắm” Đội trưởng đội bảo vệ cau mày: “Nếu do áp lực của phòng thí nghiệm quá lớn, tôi đề nghị cô hãy đến phòng tư vấn tâm lý xem sao.” Amnie triệt để suy sụp: “Tôi nói rồi, cô ta muốn giết tôi, tại sao các người không tin tôi?” Đội trưởng đội cảnh sát lắc đầu: “Tiểu thư Sinai, làm phiền rồi.” Anh ta bảo hai thành viên trong nhóm đưa Annie ra ngoài rồi đóng cửa lại.


Charlotte thở phào một hơi.


Sau khi đội trưởng đội bảo vệ rời đi, cô ấy mới quay đầu lại: “Cô ơi, nó thật sự chỉ là súng đồ chơi ư?” “Chơi cũng được, có điều bình thường thì tôi dùng nó để phòng thân” Sinai giơ.


lên, tùy ý mà chĩa họng súng về phía thùng sắt bị bỏ đi.


Bóp cò, một luồng sáng được phóng ra.


Thùng sắt tan chảy trong nháy mắt.


Một giây sau, đến tro bụi cũng không còn.


Charlotte: “...” Trời đất?


Đây là không có sức sát thương ư?


Người của đội bảo vệ kiểm tra kiểu gì vậy?


“Chart, đưa bức thư này đến nhóm A giúp tôi với." Sinai nói: “Bên trong là hai chiếc vé xem triển lãm khoa học kỹ thuật, tổ chức hôm 29 tháng 12.


Cô hỏi Alfonso xem anh ta có thời gian đi xem không.” Nghe thấy câu này, Charlotte rất hưng phấn: “Được, em đi ngay.


Có cần em chuyển lời gì nữa không?” Sinai gật đầu: “Không còn gì nữa.” Cô ấy mời Alfonso một phần là muốn thử xem, phần còn lại là trả lại lần trước anh ta mời cô ấy đi ăn và xem hòa nhạc.


xax Nhóm A.


Đợi Charlotte trở về, một chàng trai mới vỗ tay: “Nhóm trưởng, lợi hại, lợi hại, đúng là không thể ngờ được.” “Nói là tán đố thì cũng còn sớm quá” Alfonso lắc đầu: “Thái độ của cô ấy đối với tôi không khác gì với những người khác cả.” “Nhưng ít nhất cô ấy đồng ý với lời mời của anh” Chàng trai nói: “Bây giờ còn mời lại anh, chắc chắn là khác với những người khác rồi.” “Buổi hẹn lần trước cũng tính là vui vẻ” Alfonso ngẫm nghĩ: “Chỉ có điều anh họ nhà cô ấy khá nghiêm, không ngờ lại yêu cầu cô ấy phải về nhà trước tám giờ.


Vốn dĩ sau đó tôi còn sắp xếp hoạt động khác cơ” “Anh họ?” Chàng trai cũng khá ngờ vực: “Vậy người nhà của cô ấy đâu?


Sao đến lượt anh họ cô ấy quản lý cô ấy rồi?” Alfonso vẫn lắc đầu, thở dài: “Không hỏi được gì cả.” Cái họ Lineger này không tồn tại ở châu Âu.


Rốt cuộc Sinai là người ở đâu?


“Thôi không nói nữa” Chàng trai cười: “Hôm qua tôi nghe người bên giáo sư Hickman nói nghiên cứu viên số một trở lại rồi.


Ước chừng ngắn nhất là trong năm năm, hạng mục sẽ thành công” Mỗi thí nghiệm đều có nghiên cứu viên số một.


Người trong nhóm cũng khá tò mò, rốt cuộc nghiên cứu viên số một đã được định từ trước này là ai?


“Ở đâu?” Alfonso cũng rất hứng thú: “Không hỏi à?” “Chuyện bí mật thế này tôi nào dám hỏi” Chàng trai lắc đầu: “Chỉ đợi hạng mục kết thúc, công bố danh sách nghiên cứu viên thôi.” x.* Năm rưỡi, Sinai kết thúc công việc.


Cô ấy vươn vai, đang chuẩn bị hẹn Charlotte đi ăn thì một tin nhắn được gửi đến.


[Lão vô sỉ]: Tôi đang đợi cô ở bên ngoài.


§Sinai nhìn chằm chằm vào tin nhắn.


Hắn đến phòng thí nghiệm làm gì?


Sao cô ấy cảm thấy hắn nhàn lắm vậy?


Lúc này, một tin nhắn nữa lại gửi đến.


[Lão vô sỉ]: Tôi đợi cô ba phút, cô không đến thì tôi vào.


Sinal: “..” Cô ấy cởi áo khoác nghiên cứu viên ra, thu dọn đồ, rời khỏi phòng làm việc.


Thời tiết tháng 12, nhiệt độ ở bên ngoài chỉ còn dưới mười độ.


Lá phong trên cây vẫn còn chưa rụng hết, dưới mặt đất đã đầy lá vàng khô.


Thời gian này, người vào căn cứ nghiên cứu không nhiều.


GoEyhecrmocniI5irbayirxnš Người đàn ông mặc áo khoác da màu đen, tay kẹp điếu xì gà.


Sinai biết hắn không hút thuốc nhưng vẫn sẽ châm một điếu.


Cũng không biết là thói quen từ bao giờ.


Norton cũng nhìn thấy cô ấy.


Hắn dập điếu thuốc, vẫy vẫy tay: “Qua đây” §Sinai thở dài một hơi, vẫn đi qua: “Anh đến làm gì?” “Ăn cơm” Norton khoanh tay trước ngực: “Tiện thể đưa cô về nhà.” “Tôi chỉ về biệt thự vào cuối tuần” Sinai ngáp: “Ăn cơm thì được, về nhà thì thôi.” Norton không nói gì, đột nhiên mỉm cười, thần sắc lười biếng: “Em họ, làm tốt lắm” Sinai: “?” Hắn cúi xuống, dịu dàng vỗ đầu cô: “Nhớ, sau này ai bắt nạt em thì đừng nương tay: Nương tay với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân.


Hắn hiểu rõ đạo lý này.


Nhóc con hắn chăm một năm không thể bị người khác bắt nạt được.


Hắn cũng sẽ không như phụ huynh khác, bắt con nhà mình nhẫn nhịn.


Sinai ngẩn người: “Anh đứng ở cửa?” “Ừm, đến tìm cô trùng hợp gặp được đội bảo vệ” Norton lấy làm tiếc: “Không ngờ em họ không cần anh họ ra sân, tự mình giải quyết xong rồi.” Sinal: “..” Chuyện này không thể cho qua được rồi.


Cô ấy kéo chặt áo, đi bên cạnh hắn.


Norton nhàn nhạt nói: “Ngoài ra, mùa đông đến rồi, ngày ngắn đêm dài, tôi kiến nghị cô vẫn nên về biệt thự mỗi ngày thì hơn.” “Xa căn cứ quá” Sinai không thèm nghĩ thêm, từ chối thẳng: “Đi đường tốn “Xa?” Norton nhướn mày: “Chẳng phải có anh họ thân yêu lái xe đưa cô đi hằng ngày sao?” Sinai siết chặt tay.


Có điều hắn học lái xe bao giờ vậy?


Cô ấy nhớ lão cổ hủ này không động vào những thứ đó mà.


“Còn nữa..” Hắn ngừng lại, rồi nói tiếp: “Tôi cần cô dạy cách bắn súng.


Cô chỉ có tối là rảnh, vì thế tối cô phải về biệt thự.” Nghe vậy, Sinai ngập ngừng một lúc: “Bắn súng mà cần có người dạy?


Tôi có thể bảo hộ vệ của tôi dạy cho anh.” “Tôi nấu cơm, rửa bát." “Được thôi.” Norton vui vẻ: “Thành giao.” Đợi đến khi Sinal nhận ra: “...” Sao cô ấy lại đồng ý với cái lão già già vô liêm sỉ này rồi?


Sau khi trở về biệt thự, Sinai mới nhận ra trên bàn đã chuẩn bị sẵn cơm nước.


Bữa tối rất phong phú, cần gì có nấy.


Cô ấy không thể không thừa nhận bản thân lại khuất phục trước tay nghề nấu ăn của hắn.


Rõ ràng đến chuyện khó như nấu ăn mà hắn vẫn học được, tại sao lại không biết bắn súng?


Sinai ôm bát: “Có phải anh cố ý vỗ béo tôi không?” “Cô nghĩ nhiều rồi, cô là con mèo thì tôi cũng nấu cho cô ăn.” Sinai siết chặt tay.


Nhưng nhìn bữa tối có đủ cả sắc, hương, vị, cuối cùng cô ấy cũng không tính toán với hắn.


Bây giờ chỉ có mình hắn mới bắt nạt cô ấy.


Ăn xong, Sinai nằm trên sô pha xem tỉ vi.


Norton vẫn còn ở phòng bếp.


Như vợ đang đợi chồng nấu ăn vậy.


Sinal hơi hốt hoảng, lập tức lấy điện thoại ra chuyển dời sức chú ý.


Cả ngày cô ấy nghĩ vớ vẩn gì vậy?


Nói là bố nấu cơm cho con cũng không hề sai.


[Charlotte]: Cô à, sao cô lại về rồi?


Em vẫn đang đợi cô nè [Khóc lóc] Sinai trả lời bằng vẻ mặt vỡ vụn.


“Bị phụ huynh lôi về, anh ấy muốn tôi về nhà sớm chút.” [Charlotte]: Không phải chứ cô, cô đã 27 tuổi rồi, hơn nữa cô còn có súng, sao.


phụ huynh cô còn gia trưởng phong kiến thế?


[Charlotte]: Cô, cô khổ quá, ngộ nhớ lúc cô đi hẹn hò, phụ huynh nhà cô muốn đi theo thì phải làm sao?


Sinai nhìn bóng dáng thon dài ở trong bếp.


Cũng khá gia trưởng phong kiến đấy.


Cô ấy mở khung trò chuyện với Norton ra, suy nghĩ không biết có nên đối biệt danh cho hắn không.


Lão vô sỉ gia trưởng phong kiến?


Lúc này, Norton bưng đĩa hoa quả ra, vừa đi vừa nói: “Đúng rồi, hôm Giáng sinh...” Hắn ngừng lại không nói tiếp nữa.


Sinai lập tức thoát khỏi Weixin.


Nhưng quá muộn rồi, hắn đã đứng sau lưng cô ấy và nhìn thấy khung trò chuyện.


Sau vài giây yên lặng, Norton chậm rãi rút điện thoại trong tay Sinai ra.


Tuy cô ấy cầm rất chặt nhưng so với hiền giả Chiến Xa mà nói, cô ấy vẫn còn quá yếu.


Chiếc điện thoại đã nằm trong tay Norton.


Lần này hắn đã nhìn thấy rõ biệt danh Sinai đặt cho mình.


“Lão vô sỉ?” Norton đến trước mặt cô ấy, cong lưng, nhìn thẳng vào mắt cô ấy nhưng ánh mắt vô cùng nguy hiểm: “Giải thích một chút, tại sao lại mắng tôi?”


  • Trước
  • Sau