Chương 852 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


[/1/49//17855E) NGOẠI TRUYỆN 19: CHỐNG LƯNG, ĐÂY LÀ PHU NHÂN LAURENT CỦA CHÚNG TÔI iếng nói của Chân Ninh Tư tắc nghẹn.


T Tất cả người trong lớp đều quay đầu lại.


Lúc nhìn thấy người đứng ở cửa, ai nấy đều có chút sững sờ.


Thiếu niên ở độ tuổi mười tám, mà đã cao 1 mét 85.


Thân hình cao ráo, đường cong hoàn mỹ.


Cậu ta mặc áo sơ mi trắng đơn giản, càng làm tôn lên làn da trắng như ngọc.


Bởi vì khá cao, nên cậu ta hơi cúi đầu xuống, quét mắt nhìn xung quanh phòng.


Mọi người có thể nhìn thấy rõ yết hầu và xương quai xanh của cậu ta, cùng với hàng mi dài cong vút.


Học sinh trong lớp đều có thể chắc chắn, trong Đại học Đế đô tuyệt đối không.


có nam sinh nào thế này.


Nếu có, thì cho dù không đến mức chấn động toàn trường, chắc chắn cũng sẽ có học sinh cố tình chọn đăng ký cùng lớp với cậu ta chỉ để ngắm cậu ta.


Nhan sắc thế này, làm sao có thể quên được.


Chân Ninh Tư làm việc ở hội học sinh, trong tay có danh sách học sinh của hai khóa.


Cô ta cũng thường tham gia đủ các loại hoạt động văn nghệ, nhưng chắc chắn, chưa từng nhìn thấy nam sinh nào có tướng mạo, thân hình và khí chất đều xuất chúng như thế này.


Lễ nào là học sinh lớp luyện thi của Đại học Đế đô?


Chân Ninh Tư đã hơi rung rinh.


Cô ta đứng dậy, bước lại gần: “Xin chào, đàn em, cậu cần giúp gì ư?


Tôi là Chân Ninh Tự, là phó hội trưởng hội học sinh.” Trhfzn Jknih [Xtững Itề niÖn øÐ (œ›, Giãn [Hinh iipi mgiifồng đũ, nó tránh liền 0s đang duỗi ra của cô ta.


Cậu ta ngước mắt lên: “Bạn Kỷ Ly?” Xung quanh yên ắng.


Chân Ninh Tư đứng sững tại chỗ, chỉ cảm thấy máu toàn thân đều xộc cả lên đầu, đầu trướng muốn nổ tung.


Từ trước đến nay cô ta đều rất ưa sĩ diện, chỉ hưởng thụ ánh nhìn theo đuổi và tán tưởng của đám con trai.


Không ngờ khi cô ta chủ động làm quen, thì cậu ta lại giống như không hề nhìn thấy cô ta vậy.


Nhất là lại còn ở ngay trước mặt Kỷ Ly.


Đây không phải sỉ nhục thì là gì?


“Ở đây” Lúc này Kỷ Ly mới phản ứng lại, cô ấy giơ tay lên, thắc mắc: “Bạn là?” Thiếu Ảnh chỉ tham dự hôn lễ của Doanh Tử Khâm và Phó Quân Thâm ở thành nntöE6,sfmgiát@nsiibil8 dfanirônnrmry Hai người vừa hay lướt qua nhau, đến bây giờ mới là lần đầu tiên gặp mặt.


“Tôi là Thiếu Ảnh” Thiếu Ảnh hơi gật đầu: “Dì nhờ tôi đưa cho cậu một thứ:” Lúc này Kỷ Ly cũng ngẩn ra: “Dì cậu?” “Dì bảo tôi hỏi cậu, có muốn tham gia thí nghiệm tàu mẹ vũ trụ của giáo sư Hickman không” Thiếu Ảnh lấy ra một bức thư mời, đưa cho cô ấy.


Bức thư mời không lớn, thiết kế xa hoa mà khiêm tốn.


Bên trên có hai chữ ký.


Đều ký bằng bút ánh kim, rõ ràng, bắt mắt.


MGDI5IS.n=rfczrconiEniIsirrckrranš Bên cạnh tên còn đóng mấy con dấu đỏ.


Tên của Sinai không nổi tiếng ở bảy châu lục bốn đại dương, nhưng Hickman chắc chắn là người đứng đầu trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học.


Nhất là gần đây, Đại học Đế đô đã cử không ít học sinh của khoa máy tính và khoa cơ khí đến nước G, các học sinh của Đại học Đế đô đều đang bàn tán về dự án tàu mẹ vũ trụ này.


Hôm nay Chân Ninh Tư cũng cố ý đến là để mỉa mai Kỷ Ly.


Bầu không khí trong phòng học càng thêm yên tĩnh.


Các bạn học đều nghỉ ngờ lỗ tai mình xảy ra vấn đề.


Hai mắt Chân Ninh Tư trợn tròn, nhìn chằm chằm vào từ tiếng Anh “Hickman”, gần như không dám tin.


Hickman mời Kỷ Ly đến căn cứ thí nghiệm?


Đến cả một vài giáo sư cũng không có tư cách này.


Kỷ Ly, lại có thể khiến Hickman phải đích thân ký tên, đưa ra lời mời?


Kỷ Ly cũng ngẩn ra: “Cho tôi á?” Cô ấy biết Doanh Tử Khâm là nghiên cứu viên số một của dự án này.


Nhưng trước khi tàu mẹ vũ trụ được phát minh ra, thì mọi thứ vẫn được giữ bí mật với bên ngoài.


Muốn lấy được thư mời, thực sự cũng không khó.


“Chính thức tự giới thiệu” Thiếu Ảnh giơ tay ra: “Thiếu Ảnh Lineger, Doanh Tử Khâm là chị họ của tôi, xin chào, cậu là chị họ của chị ấy, nếu không ngại, tôi cũng có thể gọi cậu là chị.” Vẻ mặt Kỷ Ly trở nên nghiêm túc, cô ấy cũng duỗi tay ra, bắt tay với cậu ta: “Xin chào, không sao, không cần phải phiền phức như vậy, gọi tôi Kỷ Ly là được rồi.” Thì ra cậu ta là em trai bên phía gia đình ruột thịt của Doanh Tử Khâm.


Có điều ngoại hình không giống mấy với Doanh Tử Khâm, trái lại còn hơi giống Phó Quân Thâm.


Lẽ nào, ở thành Thế Giới lại có phong tục em vợ giống anh rể?


Tư duy của Kỷ Ly bay tận chân trời.


“Nếu Kỷ tiểu thư đồng ý, thì máy bay đang đợi ở bên ngoài” Thiếu Ảnh lại lên tiếng: “Bây giờ chúng ta có thể xuất phát luôn.” Kỷ Ly lập tức sực tỉnh, đờ người ra: “Vội thế à?” Đúng là cô ấy rất muốn đi, giọng điệu hơi ngập ngừng: “Tôi còn chưa thu dọn đồ đạc.” “Đồ dùng sinh hoạt đều có thể mua, bên phía nước G có một con phố mua sắm do Tập đoàn Venus đặc biệt mở riêng, chị tôi đã cho tôi thẻ SVIP” Thiếu Ảnh chống tay lên khung cửa, quay đầu lại: “Có điện thoại và căn cước là được rồi.” Vì để sau này lúc Doanh Tử Khâm làm thí nghiệm không cảm thấy quá buồn chán, Tập đoàn Venus đã chi một khoản lớn mua hẳn một con phố, rồi biến con phố này thành vành đai phồn hoa nhất nước G.


Kỷ Ly: “...


Cũng phải.


Kỷ Nhất Hàng và bà Kỷ đều bận, cô ấy ở trong ký túc, đồ đạc cũng đều ở trong trường.


“Được” Kỷ Ly cân nhắc thiệt hơn xong xuôi, đồng ý nói: “Tôi quay về ký túc một chuyến, với cả phải đi chào giáo sư đã.” Song song với thực hành, cô ấy cũng không thể bỏ bê chuyện học hành.


Thiếu Ảnh thản nhiên nói: “Không cần, tôi đã nói chuyện với giáo sư rồi, chúng ta có thể đi luôn” Kỹ ly: “.” Cô ấy có cảm giác như mình đã bị cho vào tròng.


Kỷ Ly cầm thư mời lên, khoác cặp sách đi ra ngoài: “Cậu đến trùng hợp thật đấy, ban nãy, bọn họ còn đang thảo luận chuyện này.” “Không trùng hợp” Thiếu Ảnh liếc nhìn đồng hồ, hàng mi hơi rũ xuống, lạnh nhạt nói: “Đi thôi.” Kỷ Ly ngẩn ra: “Hở?” Cô ấy hoang mang theo nam sinh rời đi.


Để lại các bạn cùng lớp quay sang ngơ ngác nhìn nhau.


Mãi một lúc sau, trong lớp mới có tiếng rì rầm to nhỏ.


“Thì ra Kỷ Ly là chị họ của Doanh thần?!” “Vậy mà cậu ấy chưa từng nói điều đó ra, cũng quá khiêm tốn rồi đấy...


“Đã là người một nhà thì gen chắc chắn không thể kém được, ầy, sao tôi lại không tạo dựng quan hệ tốt với Kỷ Ly cơ chứ.” “Nhắc mới nhớ, sao Chân Ninh Tư cứ đến lớp chúng ta suốt thế nhỉ, cậu ta căn bản đâu phải người của lớp chúng ta.” Tất cả mọi sự chú ý đều tập trung trên người Kỷ Ly, đâu còn ai quan tâm đến Chân Ninh Tư.


Chân Ninh Tư thẹn đến đỏ cả mặt, vừa sượng sùng, vừa nhếch nhác.


Cô ta không thể ở lại thêm một giây nào nữa, chỉ đành ôm lấy sách, chạy vù ra ngoài.


Nhiệt độ điều hòa trong khoang máy bay rất vừa phải, ghế ngồi cũng mềm mại dễ chịu.


Kỷ Ly ăn cơm xong, nhìn mây bay cuồn cuộn bên ngoài cửa sổ.


Chưa được mấy phút, cô ấy đã chìm vào giấc ngủ sâu.


Thiếu Ảnh lấy một cái chăn mỏng ra đắp cho cô ấy.


Sau đó cậu ta đứng dậy, đi sang một bên nhận điện thoại, giọng nói vững chãi: “Dìút” “Đón được cô bé rồi à?” Sinai lên tiếng: “Dì đã xin cho hai đứa vị trí trợ lý nghiên cứu, có thể chuyển thành nghiên cứu viên chính thức hay không, còn phải xem có vượt qua được kỳ thi tương ứng hay không.” “Nên như thế ạ.” “Nhắc mới nhớ, có phải cháu nên tìm một cô bạn gái rồi không?” Sinai vừa giở.


tài liệu ra đọc, vừa nói: “Mấy k2 trước chị còn nói với dì, chị không thể nhìn cháu lớn lên, cảm thấy rất tiếc nuối, cho nên sau này sẽ giúp cháu chăm con.” Thiếu Ảnh khựng lại một giây, không hề kém cạnh nói: “Dì út, dì cũng đã có đâu, trong chuyện này thì bậc trưởng bối nên làm gương trước chứ.” Sinai trước giờ rất giỏi ăn nói, lại rơi vào thế hạ phong trong chủ đề này.


Cô ấy cúp máy.


“Cô ơi!" Charlotte thò đầu vào, rất vui vẻ nói: “Giáo sư Hickman ra ngoài khảo.


sát đã quay về rồi, giáo sư mời cô đi uống cà phê.” Sinai đứng dậy: “Được, tôi lên ngay.” Mười phút sau, trong phòng làm việc của Hickman.


Ông ngồi trước màn hình máy tính, nghe thấy tiếng động thì lập tức đứng dậy: “Tiểu thư Sinai, ngưỡng mộ đã lâu.” “Giáo sư” Sinai bắt tay với Hickman: “Cứ nghe A Doanh nhắc đến ngài mãi, hôm nay cuối cùng cũng gặp được ngài rồi.” “Tôi cũng nghe anh Norman nhắc đến cô mãi” Hickman cười: “Cô giỏi thật đấy, mười năm trước đã có thể nghiên cứu ra nhiều sản phẩm khoa học như vậy rồi” Nói rồi, ông bỗng lại thở dài: “Nhắc đến chuyện đó, tôi từng gặp một cô bé rất.


thiên tài, cô bé trông rất giống cô, kết quả cô bé này lại làm trái tim tôi tan nát, không ngờ cô bé lại nói mình không thích vật lý.” Sinal: “...


Cô ấy thật sự không thích vật lý.


Năm đó tóc của cô ấy rụng từng mảng lớn.


Nếu buộc lại có khi còn làm được hẳn một cái chổi quét nhà.


Cũng may gen của cô ấy mạnh, nên mới không bị hói giống như viện trưởng Norman.


“Hoan nghênh cô tham gia vào thí nghiệm của chúng tôi, cô Sinai” Vẻ mặt Hickman trở nên nghiêm túc: “Có sự tham gia của cô, tỉ lệ thành công của thí nghiệm lại cao thêm một bậc.” Ông có niềm tin sẽ chế tạo ra tàu mẹ vũ trụ trong vòng năm năm.


“Giáo sư đề cao tôi rồi.” Sinai gật đầu: “Tôi nhất định sẽ dốc toàn lực.” “Đây là mấy bức ảnh tôi thu thập được từ đài thiên văn.” Hickman đưa cho cô ấy một tập tài liệu: “Tiểu thư Sinai, cô cầm lấy.” Sinai cầm theo tài liệu rời đi, lại quay về căn phòng dưới lòng đất.


Cô ấy vô thức lấy điện thoại ra.


Avatar đó đã hai ngày chưa hoạt động.


§Sinai tắt màn hình.


Hắn đang làm gì nhỉ?


Buổi tối.


Đệ Ngũ Nguyệt nằm trên chiếc giường lông ngỗng, đang gọi video với Đệ Ngũ Hoa, giọng cô ấy mềm nhữn: “Chị hai.” “Nguyệt Nguyệt, sao sinh nhật cũng không về nhà thế” Đệ Ngũ Hoa quở trách: “Em ở bên ngoài chơi quên trời quên đất rồi chứ gì?


Ông đang hỏi chị rốt cuộc em đã đi đâu đây này.” “Em...


em ở bên ngoài kiếm tiền mà” Đệ Ngũ Nguyệt hơi chột dạ: “Ôi chao, chị hai, sinh nhật thôi mà, không phải lễ trưởng thành, cũng không phải năm tuổi, đâu cần phải coi trọng thế” “Được, em tự cân nhắc là được” Đệ Ngũ Hoa cũng không hỏi nhiều: “Ở bên ngoài phải chăm sóc tốt bản thân, đã biết chưa?” “Biết rồi, biết rồi.” Đệ Ngũ Hoa thám thính tình báo xong thì bẩm báo lên cho Đệ Ngũ Xuyên.


“Đứa trẻ này” Đệ Ngũ Xuyên thở dài: “Trong mắt thật sự chỉ có tiền rồi.” Đệ Ngũ Hoa nói: “Ông nội, Nguyệt Nguyệt tập trung lo cho sự nghiệp là chuyện tốt” “Cũng đúng, Tiểu Hoa, cháu lớn hơn Nguyệt Nguyệt năm tuổi, kinh nghiệm cũng nhiều." Đệ Ngũ Xuyên vuốt râu: “Bây giờ Nguyệt Nguyệt đang ở giai đoạn mới chớm nếm trải tình cảm, bên cạnh nó có người khác giới nào, cháu cũng phải để ý cho kỹ, chớ để Nguyệt Nguyệt bị lừa.” Vẻ mặt Đệ Ngũ Hoa trở nên nghiêm túc: “Nhất định.” Thực tế lại khác.


Người khác giới bên cạnh Đệ Ngũ Nguyệt chỉ còn lại Xander Laurent thôi.


Nếu hai người này thật sự có gì nhen nhóm, thì cô ấy không chỉ không để ý, mà còn tích cực bật đèn xanh.


Bên phía lâu đài Laurent.


Đệ Ngũ Nguyệt cũng được Đệ Ngũ Hoa nhắc nhở, nhớ ra ngày mai là sinh nhật mười chín tuổi của cô ấy.


Cô ấy chống cằm nghĩ, hừ một tiếng.


Lại còn đòi làm bạn trai, đến sinh nhật của cô ấy cũng không biết.


Không đạt chuẩn, đạp xuống thôi.


Đệ Ngũ Nguyệt vừa chửi rủa Xander, vừa mở iPad ra xem bộ phim truyền hình mới quay của Giang Dật.


Cứ xem mãi, đồng hồ nhích từng giây từng phút đến mười một giờ năm mươi bảy phút.


Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.


“Nguyệt tiểu thư: Jobe cung kính lên tiếng: “Chủ nhân mời cô ra vườn hoa.” “Nửa đêm nửa hôm, anh ta lại muốn làm gì đấy?” Đệ Ngũ Nguyệt lưu luyến không đành tắt app Nho, chỉ đành đi ra ngoài.


Ở nơi trung tâm nhất trong lâu đài, nếu không có sự cho phép thì ngay cả con cháu của chỉ chính cũng không được vảo.


Trong vườn hoa, chỉ có một chàng trai đang ngồi trên băng ghế dài.


Đệ Ngũ Nguyệt chạy tới: “Làm gì đấy?” Xander không đáp, mà chỉ ngẩng đầu lên: “Đợi chút.” Đệ Ngũ Nguyệt càng bối rối: “H4?” Ba, hai, một...


tiếng chuông điểm mười hai giờ chuẩn xác vang lên.


“Chúc mừng sinh nhật” Xander cúi đầu xuống: “Tôi là người đầu tiên phải không?” Đệ Ngũ Nguyệt ngẩn ra: “Anh...” Anh ta biết sinh nhật của cô ấy?


Cô ấy mải xem phim đến chính mình cũng quên mất.


Còn chưa đợi cô ấy phản ứng lại, Xander đã giơ tay ra hiệu cho Jobe: “Quả sinh nhật” Jobe kéo tấm màn xanh bên cạnh xuống.


Lúc này Đệ Ngũ Nguyệt mới để ý thấy, bên cạnh chất đống mười mấy cái thùng.


“Nhiều thế?” Đệ Ngũ Nguyệt giả bộ như không hề cảm động chút nào: “Xin hỏi vị đại gia này, anh có thể đừng xa xỉ như vậy được không?” Có tiền cũng không phải là lý do để tiêu hoang.


Xander phủi phủi vạt áo: “Quen rồi.” Đệ Ngũ Nguyệt bước lên, mở chiếc hộp đầu tiên.


Bên trong là một chiếc khóa trường mệnh làm bằng ngọc.


Sinh nhật mười chín tuổi tặng khóa trường mệnh?


Đệ Ngũ Nguyệt ngẩn ra.


Cô ấy lấy chiếc khóa trường mệnh đó ra, lúc này mới nhìn thấy bên dưới khóa trường mệnh còn có một tấm thiệp nhỏ.


Bên trên tấm thiệp nhỏ là bức ảnh lúc cô ấy đầy tháng.


Bên dưới là dòng chữ...


Chúc Tiểu Nguyệt Nguyệt đầy tháng vui vẻ.


Đệ Ngũ Nguyệt đờ người, mãi vẫn chưa hoàn hồn lại được.


“Đeo vào." Xander đón lấy chiếc khóa trường mệnh trong tay cô ấy, giọng điệu thản nhiên: “Tôi đã hỏi lão đại rồi, miếng ngọc này ít nhất cũng có thể đỡ được ba lần tai kiếp.” “Nghề nghiệp của em khiến em bắt buộc phải rong ruối bên ngoài, nếu ngày nào đó tôi có việc không thể ở bên em, thì nó sẽ bảo vệ em.” Vành mắt Đệ Ngũ Nguyệt cay cay, cô ấy ngoan ngoãn cúi đầu xuống: “Ờ” “Được rồi” Anh ta hạ tay xuống: “Vẫn còn.” Đệ Ngũ Nguyệt tiếp túc mở quà.


Trong mỗi một cái hộp, đều có một món quà và một tấm thiệp nhỏ.


..


Chúc mừng Nguyệt Nguyệt ba tuổi, bị ngỗng mổ chạy khắp vườn.


Đệ Ngũ Nguyệt: “...” Cô thu lại sự cảm động ban nãy.


..


Chúc mừng Nguyệt Nguyệt mười lăm tuổi, gia nhập Hội kín.


.„ Bỏ lỡ tuổi mười tám của em, ngày tháng sau này, tôi đều sẽ ở đây.


Bốn tuổi, năm tuổi...


mười bảy tuổi, mười tám tuổi, còn có mười chín tuổi năm.


nay.


Anh ta không chỉ chuẩn bị quà sinh nhật cho cô ấy, mà còn chuẩn bị cho mỗi năm trước đây của cô ấy.


Đệ Ngũ Nguyệt nhìn đống quà chất thành núi, có xe có nhà, còn có dược liệu có tiền cũng không mua được.


Cô ấy im lặng rất lâu, giọng nói kèm theo tiếng nức nở: “Anh đối xử với tôi tốt như vậy làm gì?” “Sao lại khóc rồi?” Xander hơi bó tay: “Xem ra tôi không nên gọi em là tàn phế hạng ba, mà nên gọi em là đồ khóc nhè.” Anh ta dừng một thoáng: “Hơn nữa, tôi không đối xử tốt với em, thì đối xử tốt với ai?” Đệ Ngũ Nguyệt nhìn những tấm ảnh của mình từ lúc chỉ biết bò cho đến khi độc lập vững vàng, cô ấy quẹt nước mắt, vẻ mặt ủ rũ: “Có phải tôi bị chị hai bán đứng rồi không?” Nhất là tấm ảnh cô ấy bị ngỗng đuổi theo mổ mông kêu oai oái.


Chỉ có Đệ Ngũ Hoa mới chụp mấy tấm ảnh kiểu này.


“Đây sao có thể là bán được?” Xander thò tay ra, nhéo mặt cô ấy: “Đây gọi là trao đổi đồng giá.” “Hu hu hu, anh đừng có nhéo mặt tôi nữa!” Đệ Ngũ Nguyệt nói năng khó khăn, lên tiếng kháng nghị: “Anh là cái đồ đáng ghét hay bắt nạt người khác!” Mặt cô ấy đã bị nắn bóp đến biến hình.


“Nói theo kiểu của các em thì là gì nhỉ?” Xander suy nghĩ mấy giây: “Sờ quá nhệP Nói rồi, anh ta lại xoa nắn khuôn mặt cô nhóc một lúc, trong lòng vô cùng thỏa mãn.


Rất tuyệt, sau này anh ta không cần phải nuôi thú cưng gì nữa.


Cứ vuốt cô ấy là đủ rồi.


Đệ Ngũ Nguyệt: “...” Với tư cách là một người Firenze bản địa, trình độ Hán ngữ của Xander thật là quá mức trôi chảy.


Cô ấy sợ sau này cãi nhau, có dùng tiếng mẹ đẻ cũng không cãi lại anh ta.


Xem phim đến bốn giờ sáng, Đệ Ngũ Nguyệt ngủ một mạch đến hai giờ chiều mới dậy.


Vừa tỉnh dậy, đã bị chuyên viên tạo hình do Xander mời đến ấn ngồi trước gương trang điểm, bị lật qua lật lại giày vò suốt ba tiếng đồng hồ.


Đệ Ngũ Nguyệt có cảm giác như mặt mình đã tê dại cả rồi.


“Xin phu nhân đợi một lát” Thợ trang điểm nói: “Bảy giờ, ông chủ sẽ mời cô cùng xuất hiện trong bữa tiệc buổi tối.” “Ồ ” Đệ Ngũ Nguyệt đang chìm đắm trong diễn biến của phim truyền hình, hoàn toàn không phát hiện ra xưng hô khác lạ.


Lúc này, ở sảnh bữa tiệc.


Các khách mời lũ lượt tiến vào.


Lần đầu tiên tham dự sự kiện như thế này, La Tử Thu và ông La đều có phần căng thẳng.


Nhất là khi những người phương Tây xung quanh đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bọn họ.


Ông La cố gắng ưỡn thẳng lưng: “Tử Thu, lát nữa nhất định phải nắm chắc cơ.


hội” Ai ai cũng biết, có thể được gia tộc Laurent mời tới, thì đều là những quý tộc có tên tuổi.


Lồng bàn tay La Tử Thu cũng đã rịn mồ hôi.


Cho đến khi anh ta bị một thanh niên ăn vận như quản gia giữ lại.


Jobe đánh giá anh ta mấy cái, mỉm cười: “Ngài La, La Tử Thu có phải không?” La Tử Thu căng người: “Vâng.” “Mời theo tôi qua bên này.” Jobe gật đầu.


La Tử Thu còn chưa kịp phản ứng, ông La đã hào hứng đẩy anh ta: “Tử Thu, đi đi!


Gia tộc Laurent!” Lúc này La Tử Thu mới nhìn thấy gia huy của gia tộc Laurent trên áo của Jobe.


(nh giữnhh [ñ øõ đm, ộii sân dưới đan, đũ (iỂnm mộ nernh điển lìm (am tâm của lâu đài.


Cuối cùng dừng lại trước một tòa kiến trúc.


Jobe đẩy cửa ra: “Phu nhân của chúng tôi, muốn gặp La công tử.” La Tử Thu giật mình sửng sốt: “Phu nhân?” Xander đã kết hôn rồi, mà sao bên ngoài không có chút tin tức gì?


Đệ Ngũ Nguyệt đồng thời nghe thấy, cũng ngơ ngác theo: “Hả?” Cô ấy trở thành phu nhân lúc nào?


Rõ ràng cô ấy vẫn còn là một thiếu nữ mười chín tuổi đáng yêu, đang độ xuân thì!


Đệ Ngũ Nguyệt ngẩng đầu lên, vừa hay chạm vào ánh mắt của La Tử Thu.


  • Trước
  • Sau