Chương 850 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 851 NGOẠI TRUYỆN 17: NORTON: NHỚ TÔI?


NHÀ HỌ LA ĐẾN FIRENZE GẶP ĐỆ NGŨ NGUYỆT Li ử Thu, bố cũng nghe ngóng kỹ rồi” Ông La nói rất nhanh: “Gia | tộc Laurent gửi lời mời tới rất nhiều danh gia vọng tộc, nhưng trong cả nước Hoa, chỉ có mình nhà họ La chúng ta nhận được thiệp mời!” Đây không phải là coi trọng nhà họ La bọn họ thì còn có thể là gì?


La Hưu cũng vô cùng hào hứng: “Tốt quá rồi!


Như vậy thì thật tốt quá!” Sau cơn kích động, ông ta miễn cưỡng bình tĩnh lại, quay đầu sang: “Tử Thu, lúc cháu ra nước ngoài đã làm quen được với người của gia tộc Laurent à?” “Chưa từng” La Tử Thu cực kỳ thắc mắc: “Hơn nữa, một hội nghị tầm cỡ thế này, thiệp mời chắc chắn do những người quản lý cấp cao trong gia tộc quyết định, cháu thật sự chưa tiếp xúc với người của gia tộc Laurent bao giờ.” Đúng là anh ta đã nhận được lời mời ra nước ngoài mấy lần, nhưng tuyệt đối chưa từng đặt chân đến Firenze.


Muốn vào Firenze, cần phải có giấy thông hành chuyên dụng.


La Tử Thu không nghĩ ra nguyên nhân.


Hoặc là cũng có khả năng, anh ta đã vô tình cứu một thành viên chi chính nào đó của gia tộc Laurent chăng.


“Tử Thu, quý nhân của con tới rồi” Ông La lên tiếng: “Còn mấy ngày nữa mới đến hội nghị, bây giờ bố sẽ đi chuẩn bị đồ cho con, cùng con đến đó.” Bởi vì ngũ tệ tam khuyết* cho nên đạo sĩ đều không dư dả gì.


* Ngũ tệ tam khuyết: chỉ mệnh lý.


Ngũ tệ bao gồm Quan, Quả, Cô, Độc, Tàn.


Tam khuyết bao gồm Tài, Mệnh, Quyền.


Ông La năm đó vào nghề, chọn con đường “Quan”.


Vì thế thường xuyên phải xuống mộ, trên người cũng chẳng có mấy đồng.


Nhưng nếu có núi cao như gia tộc Laurent để dựa vào, thì nhà họ La sau này cũng không phải lo đến vấn đề tiền bạc nữa.


La Tử Thu gật đầu: “Được, con đi chuẩn bị hành lý ngay đây.” Ông La nói không sai, nếu anh ta có thể kết thân với gia tộc Laurent thì bất kể là Đệ Ngũ Nguyệt hay Cổ Hồng Tụ, đều không đáng để mắt đến.


x.* Bên phía Firenze.


Đệ Ngũ Nguyệt ngủ nguyên một ngày một đêm trên chiếc giường lông ngỗng.


Lúc tỉnh lại đã là chập choạng tối ngày hôm sau.


Cô ấy xoa bóp phần hông đã mỏi nhừ của mình, nhìn quanh một vòng, thở dài đhườmđirgfe Cùng là người mà sao khoảng cách giữa người với người lại xa đến thế.


Vì sao trên thế giới lại có người giàu đến vậy?


Đệ Ngũ Nguyệt nhìn viên hồng bảo thạch to bằng cỡ nắm tay khảm trên bình hoa, nắm tay lại đầy căm phẫn.


Đột nhiên, một giọng nói vang lên.


“Tân phế hạng ba Xander khoanh tay trước ngực đứng ở cửa phòng ngủ: “Có người đến thăm cô này.” “Á!” Đệ Ngũ Nguyệt túm chặt lấy chăn, vùi cả mặt vào bên trong: “Sao anh vào mà không gõ cửa?


Lỡ như tôi đang không mặc đồ thì sao?!” “Tôi gõ mười lần rồi” Hàng mi của Xander khẽ động: “Tự cô không nghe thấy đấy chứ, tôi tưởng cô xảy ra chuyện gì, nên mới đi vào.” Cô nhóc ngẩng đầu lên, mặt mày ngơ ngác: “Hả?” Quả nhiên cô ấy đã rất chuyên tâm trong việc thù ghét kẻ giàu.


“Mau mặc quần áo tử tế rồi xuống nhà” Xander lui ra, đóng cửa lại: “Ngủ lâu như thế, cô không phải heo thì còn ai là heo nữa.” Trong phòng ngủ có một cái tủ quần áo lớn, bên trên cũng khảm rất nhiều bảo.


thạch.


Đệ Ngũ Nguyệt kìm nén xúc động muốn cạy bảo thạch, cô ấy mở tủ ra.


Bên trong là gần một trăm bộ quần áo được treo thành từng hàng.


Đệ Ngũ Nguyệt cũng không thích mặc váy, tiện tay lấy một bộ có quần.


“Cũng khá vừa người.” Đệ Ngũ Nguyệt mặc xong, lầm bẩm: “Không thể nắm rõ số đo ba vòng của mình đến vậy chứ.” Trong vườn hoa bên ngoài dãy hành lang dài.


Một nam một nữ đứng sánh vai, đang thảo luận gì đó với Xander.


Đệ Ngũ Nguyệt thò đầu ra nhìn, không tiến lên ngay lập tức.


Xander nhìn thấy cô ấy trước: “Qua đây.” Lúc này Đệ Ngũ Nguyệt mới bước qua, cô ấy cũng đã nhìn thấy rõ mặt của người nữ.


“Bé Du!” Đệ Ngũ Nguyệt sáng bừng hai mắt: “Em thích chị lắm, chị nhảy thật sự rất đẹp.” Tần Linh Du: “...” Cô ấy, đường đường là hiền giả Mặt Trăng, lại bị một cô nhóc mười chín tuổi gọi là “bé”.


“Nguyệt Nguyệt, xin chào.” Tần Linh Du cũng biết chuyện Đệ Ngũ Nguyệt mất.


Gimiez “DhmGliitznihäyI4ômf” Cô ấy tránh sang bên cạnh, đẩy Dụ Tuyết Thanh lên phía trước.


“Hình như là có biết.” Đệ Ngũ Nguyệt nghiêng đầu, một lúc sau, cô ấy như bừng tỉnh: “Ô ồ, đúng, em nhớ ra rồi, anh là anh trai của anh Vân.” Gia đình Vân Hòa Nguyệt đã bị công khai với công chúng từ lâu.


Những người trong giới giải trí đều biết, cô ấy có một anh trai, vẫn luôn giúp cô ấy trong những vấn đề về tâm lý.


Bởi vì tướng mạo của Dụ Tuyết Thanh cực kỳ xuất chúng, nên cũng có một thời rất hot trên mạng.


Hai người thậm chí còn có một lượng fan CP không nhỏ.


Dụ Tuyết Thanh khẽ gật đầu: “Là tôi.” “Thật ngại quá, em kiên định theo đảng Giang Nguyệt.” Đệ Ngũ Nguyệt nghiêm túc nói: “Em không theo phe Tuyết Nguyệt, anh là kẻ địch, em không thể bắt tay anh.” Dụ Tuyết Thanh thật sự không hiểu cô ấy đang nói gì, anh ta hơi nhướng mày, quay sang bên cạnh: “Đảng Giang Nguyệt là cái gì?” “Là, fan CP của Vân Hòa Nguyệt và Giang Dật?” Tần Linh Du nghĩ ngợi một lúc, bỗng cảm thán một câu: “Nói mới nhớ, fan only của bọn họ xé hăng thật đấy.” Tháng trước, cô ấy cũng vừa mới cùng Vân Hòa Nguyệt ghi hình xong một kỳ của một chương trình có liên quan đến nhảy.


Mà trùng hợp là, Giang Dật là khách mời của chương trình ở kỳ trước.


Fan của Giang Dật chửi Vân Hòa Nguyệt cọ nhiệt, fan của Vân Hòa Nguyệt chửi Giang Dật là đừng có não tàn yêu đương, độc lập hoạt động đi.


Trong thời gian nửa năm qua, người hâm mộ của hai bên đã xé nhau đến mức hai người gần như không còn qua lại.


Tần Linh Du lăn lộn trong giới giải trí đã lâu, mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy người hâm mộ đại chiến rạch mặt nhau ở mức độ như vậy.


Nhưng trước khi hai người đó thăng cấp lên thành đỉnh lưu, quan hệ rất thân thiết.


Fan của cả nhóm cũng vô cùng mong mỏi đội trưởng và đội phó bắt tay hợp.


tác.


Nhưng vì sao đến hôm nay lại thành ra thế này?


Tần Linh Du thở dài.


Xander cũng không hiểu lắm về giới giải trí, nhưng lại nghe lọt tai.


Thì ra trên đời còn có thứ gọi là fan CP.


Anh ta xoa cằm, vậy fan CP của anh ta và Đệ Ngũ Nguyệt, nên gọi là gì đây?


Xadi?


Chậc, thật khó nghe.


“Nguyệt tiểu thư.” Lúc này, Jobe cung kính bước lên phía trước: “Cô vừa mới tỉnh lại, chúng tôi đã chuẩn bị cho cô một ít đồ ăn dinh dưỡng, mời cô dùng.” “Được thôi” Đệ Ngũ Nguyệt lưu luyến không đành: “Bé Du, đợi em.” Tần Linh Du xua xua tay: “Đi đi, đi đi” Đệ Ngũ Nguyệt đi rồi, Xander giơ tay ra: “Hai vị, mời ngồi.” Tần Lĩnh Du và Dụ Tuyết Thanh ngồi xuống.


Jobe sai người hầu dâng trà chiều lên, rồi mới lui ra.


“Mất trí nhớ thật ư?” Xander mở miệng: “Có khả năng hồi phục không?” “Nguyệt Nguyệt mất trí nhớ rồi.” Tần Linh Du gật đầu: “Nhưng ban nãy thông qua mộng cảnh, tôi đã tra ra được giấc mơ hai ngày nay của cô ấy, liên tục xuất hiện những cảnh tượng của lúc đó, có lẽ chẳng mấy chốc sẽ hồi phục trí nhớ thôi” Du Tuyết Thanh cũng nói: “Nguyệt tiểu thư mất trí nhớ là do phản xạ tự nhiên trong cơ chế tự vệ của não bộ, anh có thể yên tâm, quá trình hồi phục sẽ không gây ra ảnh hưởng phụ nào đâu.” Xander trầm mặc trong giây lát: “Hai người nói xem, khi đó cô ấy đã nghĩ gì?” “Sự trưởng thành của một người, có thể chỉ xảy ra trong tích tắc” Dụ Tuyết Thanh khẽ mỉm cười: “Nguyệt tiểu thư chính là như vậy” Xander khẽ ừm: “Cô ấy rất vĩ đại.” Anh ta đứng dậy: “Tôi đi ăn cơm với cô ấy, hai người cứ nói chuyện đi, lát nữa tôi đưa hai người đi thăm thú Firenze.” “Xem ra, Hoàng Đế của chúng ta cũng muốn có hoàng hậu rồi.” Dụ Tuyết Thanh bật cười: “Thật hiếm có.” “Ai bảo hiền giả đều ế chứ.” Tân Linh Du nói, rồi bất chợt ngẩng đầu lên: “Bên phía Miên Hề có lẽ phải hai năm nữa, ông cụ Nhiếp nhất quyết không đồng ý cho Nhiếp Diệc kết hôn sớm, làm hại đời con gái nhà người ta, thế bọn mình thì bao giờ kết hôn đây?


Cùng với Nguyệt Nguyệt?” “Cùng với Nguyệt tiểu thư, e là còn phải đợi thêm một khoảng thời gian.” Dụ Tuyết Thanh cất giọng bình thản: “Với tác phong của nhà Đệ Ngũ, bọn họ không đành lòng để Nguyệt tiểu thư gả đi sớm như vậy đâu.” “Cũng phải” Tần Linh Du duỗi eo: “Đàn ông sẽ chỉ làm ảnh hưởng đến vị trí đỉnh lưu của em thôi.” Đỉnh lưu một khi bị truyền ra tin đồn hẹn hò thì sẽ flop rất nhanh.


Cô ấy vẫn nên yên tâm phát triển sự nghiệp thì hơn.


“Tiểu Du.” “Sao thế?” Cô ấy vừa ngẩng đầu thì đôi môi đã bị chiếm hữu một cách thô bạo.


Đồng thời, có một bàn tay to lớn túm chặt lấy eo cô ấy, kéo cô ấy vào trong lòng.


Sau đó là một màn công thành chiếm đất trong một khoảng thời gian dài.


Tần Linh Du hít thở khó khăn, giơ tay gắng sức đẩy Dụ Tuyết Thanh ra: “Không thở được rồi” Lúc này anh ta mới buông cô ấy ra, hơi thở không chút rối loạn, vẫn mỉm cười rất điềm nhiên: “Xin lỗi, anh không kìm chế được.” Tần Linh Du: “...” Cô ấy hoàn toàn không tin vào lời nói của cái tên bên ngoài tử tế, bên trong đen tối này.


Bên ngoài.


Xander chỉnh trang lại Âu phục, bước vào sảnh phòng ăn, anh ta hỏi: “Hội nghị diễn ra vào lúc nào?” Jobe bước lên, mở tài liệu ra: “Ngày kia, mùng 7 tháng 3.” “Ừm” Xander lạnh nhạt gật đầu: “Đẩy lùi xuống hai ngày, tôi muốn tổ chức sinh nhật cho một người vào ngày đó.” Anh ta biết, cô ấy từ nhỏ đã được chiều chuộng, có Đệ Ngũ Xuyên, anh trai và chị gái chăm sóc, không thiếu thốn thứ gì.


Như vậy cũng tốt, sẽ không dễ bị lừa.


Ngày hôm sau, nước G.


Trong căn cứ thí nghiệm tàu mẹ vũ trụ.


Gần đây thời gian ngủ nghỉ của Sinai rất có quy luật.


Mười một giờ nhất định sẽ lên giường đi ngủ, mười hai giờ nhất định sẽ ăn trưa.


Đến cả trợ lý Charlotte của cô ấy cũng phải kinh ngạc vì sự đúng giờ này.


Sinai cũng không giải thích, càng không đổi điện thoại.


Cô ấy chống cằm, nhìn cái app không sao gỡ xuống được hồi lâu, rồi âm thầm đổi tên app thành đồ mặt dày.


Như vậy giống như vẫn có người đang ở bên cô ấy.


Một cuộc điện thoại gọi tới.


Sinai bắt máy: “A lô, thầy ạ” “Học trò à, thầy bảo này, đàn em của em đang ở Đại học Đế đô đúng chứ?” Viện trưởng Norman lên tiếng: “Bên đó đưa tới một vài học sinh khoa máy tính với khoa cơ khí, thầy định phân làm trợ lý cho em, em thấy thế nào?” Sinai: “..


Thực ra em chỉ ăn chơi chờ chết thôi.” “Học trò, em không thể nhụt chí như thế được.” Viện trưởng Norman khuyên nhủ: “Thế này đi, em chọn mấy người làm học sinh của em đi, phần còn lại thầy bảo Hickman phân chia sau.” “Được ạ”” Sinai đồng ý: “Thầy cứ chọn giúp em.” Cô ấy cúp máy, theo thói quen mở WeChat ra.


Lúc nhìn thấy góc phải bên trên của phần hội thoại, xuất hiện con số “10” màu đỏ, hô hấp của cô ấy đột nhiên ngừng lại.


Sinai im lặng ba giây, rồi mới bấm vào.


[Đồ mặt dày vỗ vai bạn, nói chỗ tiền này đều là của bạn.] Bên dưới là một loạt tin nhắn y hệt.


Điều này chứng tỏ Norton đã vỗ vai cô mười lần.


Sinal: “...


Cái con người này rốt cuộc bị cái gì thế!


Võ lắm thết!


Hai ngày trước cô ấy vừa mới đổi lại chức năng “vỗ cá tính, thì hắn đã chơi đến nghiện rồi.


Còn chưa đợi Sinai gửi đi một dấu “?, đối phương đã lại gửi tới hai dòng tin nhắn.


[Đồ mặt dày]: Thiếu tiền?


[Đồ mặt dày]: Cả ngày đều mua những gì thế?


Trong lòng Sinai nghĩ, mình và lão cổ hủ này quả nhiên không có chung tiếng nói.


Người ta đều nói cách ba tuổi là một cái rãnh, không biết Norton lớn hơn cô bao nhiêu tuổi, khoảng cách giữa bọn họ còn sâu hơn rãnh Mariana nữa.


Sinai cúi đầu.


[Đổi bừa thôi, anh làm gì thế?] [Đồ mặt dày]: Xem tình hình gần đây của cô ra sao, nói thế nào thì, tôi cũng xem như là...


[Đồ mặt dày]: Bố của cô.


Sinal: “...


Cô ấy không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn nữa.


Cô ấy đang định thoát ra thì run tay thế nào, lại bất cẩn bấm vào nút gọi video.


Còn chưa đợi cô ấy tắt đi, một tiếng “tít” vang lên, bên kia đã bắt máy.


“A lô, nhóc con.” Giọng nói trầm thấp mang theo sự lãnh đạm của người đàn ông, truyền ra từ ống nghe.


"Trên màn hình điện thoại, phản chiếu gương mặt tuấn tú của hắn.


Hắn vẫn ăn vận như thường ngày, mái tóc ngắn màu bạc, hai chiếc bông tai nhỏ đính đá đen sáng lấp lánh.


Người phương Tây rất hiếm có màu mắt màu lục sẫm, nhưng đôi mắt này xuất.


hiện trên người hắn, không chỉ không xung đột, mà trái lại còn tăng thêm mấy phần sức hấp dẫn của đàn ông trưởng thành.


Bàn tay Sinai khựng lại, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại bật ra ba chữ: Bỏ!


Mẹt!


Rồi!


Đúng là cô ấy bất cẩn bấm nhầm thật, nhưng lý do này đối với kẻ mặt dày và trình độ tự luyến thượng thừa như hắn, hắn sẽ tin chắc?


Norton nhướng mày: “Sao rồi, nhớ tôi hả?” Vẫn là giọng điệu dửng dưng, cùng sự bất kham ngỗ ngược, coi thường mọi thứ.


Giống như một cọng lông vũ, nhảy nhót nơi trái tim, không tốn chút sức nào để khiến trái tim cô ấy run rẩy.


Trái tim Sinai thoáng chốc trống rỗng.


“Vâng, thưa ngài Chiến Xa thân yêu.” Vẻ mặt cô ấy bình thản, giọng nói cũng đều đều: “Tôi vô cùng, cực kỳ nhớ nhung ngài, nhớ đến mức ăn không ngon, ngủ không yên, cho nên mới gọi điện đến để hỏi thăm bậc lão làng là ngài đây.” Mái tóc bạch kim của cô mềm mại, thỉnh thoảng lại quét qua màn hình.


Giống như rơi xuống lòng bàn tay hắn.


Norton hơi nheo mất lại: “Có phải tôi đã từng nói, cô có thể bỏ mấy chữ ngài Chiến Xa đi được rồi?” Sức công phá của lời nói mạnh mẽ hơn chữ viết.


Nghe chính miệng hắn nói vậy, vành tai Sinai giống như bị bỏng, hơi đồ ửng lên.


Cô ấy đổi sang tay khác cầm điện thoại, tay phải với lấy tài liệu: “Đó chẳng phải là tôn xưng đối với bậc lão làng còn gì?


“Chậc.” Bên tai là tiếng người đàn ông cười lạnh: “Sao lúc trước không thấy cô kính cẩn như vậy nhỉ?


Nhóc, cô còn là kẻ hai mặt nữa à?” Sinai chuyển chủ đề: “Anh còn cần vũ khí laser không?


Tôi gửi qua cho?” “Được rồi, cô không biết tôi đang ở đâu.” Norton thản nhiên nói: “Tôi bảo người chuyển tiền cho cô, sửa cái vỗ vỗ đi nhé, biết chưa?” “Tôi không cần.” Sinai từ chối, nhưng lại vô thức tiếp lời hắn: “Sửa thành gì?” Norton cúp máy, gửi cho cô ấy một bức ảnh chụp màn hình.


Bên trên hiển thị một dòng chữ.


[Ban bóp cô ấy đồng thời nói cô ấy ăn đáng yêu mà lớn.] [Đồ mặt dày]: Đổi thành cái này được đấy.


Sinal: “...


Cái!


Người!


Này!


Nói hắn mặt dày, còn là đề cao hắn quá!


Sinai úp ngược điện thoại xuống mặt bàn, mặt mày lạnh tanh tiếp tục làm việc.


Nhưng khuôn mặt cô ấy vẫn hơi nóng lên.


“Oa, cô Sinai, ban nãy là bạn trai của cô à?” Charlotte đúng lúc tiến vào, nhìn thoáng qua: “Đẹp trai thật đấy, em thấy còn đẹp trai hơn cả người nắm quyền của gia tộc Laurent nữa, quan trọng là em cực thích gu lạnh lùng, không gần phụ nữ!” “Không phải, là..” Sinai khựng lại: “Một người họ hàng của tôi, khoảng thời gian trước tôi không có nơi ở, anh ấy tạm thời thu nhận tôi..." “Ồ ồ, chẳng trách chẳng trách.” Charlotte nói: “Em đang định nói, hai người có tướng phu thê ghê, nếu là họ hàng thì việc giống nhau cũng dễ hiểu.” Sinai hiếm khi bị lời nói của người khác làm cho sặc: “Tướng...


phu thê?” “Đúng thế, màu tóc của hai người khá giống nhau." Charlotte lấy ra mấy danh sách: “Đây là tài liệu viện trưởng Norman bảo em gửi tới cho cô, ngày mai họ sẽ đến căn cứ.” “Được” Một khi đã bước vào trạng thái làm việc, thì những việc khác đều bị Sinai quên đi sạch: “Cứ để ở đó, lát tôi xem.” Charlotte đặt tài liệu lên bàn, rời khỏi phòng làm việc.


Sinai cầm lên, sau khi xem xong, dường như cô ấy nghĩ đến điều gì.


Nguyên nhân tàu mẹ vũ trụ vẫn chưa thể thành công, cũng là vì liên quan đến quá nhiều lĩnh vực, mà nhân tài lại hiếm hoi vô cùng.


Chỉ khoa cơ khí và khoa máy tính thôi thì vẫn chưa đủ.


Vũ trụ không giống như Trái đất, về phương diện thực phẩm cũng có yêu cầu nghiêm ngặt.


“Thiếu Ảnh” Sinai trầm tư giây lát, lại gọi một cuộc điện thoại: gửi một bức thư mời, ngày mai là đến nơi, cháu đến Đại học Đế đô một chuyến, đưa bức thư này cho chị họ của A Doanh.” “Đúng, chính là cô gái nhà họ Kỷ, tên Ly, hai người bằng tuổi nhau, cũng dễ có tiếng nói chung.” Đầu dây bên kia, Thiếu Ảnh nhận lời: “Vâng, thưa dì, nếu cô ấy đồng ý, cháu sẽ cùng cô ấy đến chỗ dì” “Ừm” Sinai gật đầu: “Làm phiền cháu rồi.” Cô ấy xoay nhẹ bút, bắt tay vào viết lịch trình ngày hôm nay.


Đợi đến khi Sinai hoàn hồn, trên giấy chỉ viết duy nhất một cái tên.


Norton Cliford.


Hơn nữa còn viết liên tục mấy lần liền.


Sinai tựa lưng vào ghế, tay ấn đầu, chậm rãi thở ra.


Tiêu rồi.


Hình như cô ấy thật sự thích một người rồi.


Sáng sớm ngày 7 tháng 3.


Nhà họ La đặt chân đến Firenze.


Đây là lần đầu tiên bọn họ đến một thành phố vừa sản xuất công nghiệp vừa kinh doanh buôn bán.


Ông La lên tiếng cảm thán: “Thật là hào hoa, không hổ là gia tộc Laurent” La Tử Thu cực kỳ tán đồng.


Anh ta vừa ngó quanh tứ phía, vừa mở bản đồ ra.


Đột nhiên, La Tử Thu khựng lại, anh ta sững sờ nhìn về phía trước.


Đợi mãi cũng không thấy có ai đáp lại, ông La sửng sốt: “Tử Thu, con đang nhìn gì thế?” La Tử Thu không đáp, vẻ mặt kinh ngạc.


Một chiếc Limousine dừng lại bên đường, cửa xe mở ra, Đệ Ngũ Nguyệt từ trong xe nhảy xuống.


  • Trước
  • Sau