Chương 840 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 841 NGOẠI TRUYỆN 7: NGƯỜI ĐƯỢC BẢO BỌC BỞI DOANH TỬ KHÂM, CÔ ẤY THÍCH NORTON những nơi như Đế đô và Lạc Nam, không thể nào tránh né được.


Nhà họ La không muốn khiến mọi thứ trở nên quá cực đoan.


Nhưng ưu tiên hàng đầu bây giờ là phải hủy bỏ hôn ước với nhà Đệ Ngũ càng sớm càng tốt.


2 ơƠ nước Hoa, giới phong thủy và bói toán là một giới rất lớn, tập trung ở Người đàn ông trẻ tuổi lạnh lùng nhìn Đệ Ngũ Nguyệt một cái, sau đó quay đầu lại: “Anh họ, anh phải đề phòng cô ta đấy, đế cô ta dỗ dành khiến cho ông nội vui là anh phải cưới cô ta vào cửa đấy, đúng là xui xẻo.” Bên cạnh cậu ta là một người đàn ông ngoài hai mươi tuổi.


Anh ta cũng mặc một chiếc áo dài kiểu cổ xưa, mái tóc đen ngắn, ngũ quan sắc nét rõ ràng, khôi ngô tuấn tú.


La Tử Thu, là người đứng đầu trong lứa trẻ của nhà họ La.


Khoảng thời gian trước, anh ta được mời ra nước ngoài để giải quyết một vụ hung trạch, vì vậy nên danh tiếng càng thêm nổi.


Số người đến cửa nhà họ La để xin liên hôn không phải là ít.


Đương nhiên nhà họ La khinh thường nhà Đệ Ngũ đã sa sút.


Chưa kể, tổng bộ của nhà họ La ở Lạc Nam, cũng ít qua lại với nhà Đệ Ngũ.


Đây là lần thứ hai La Tử Thu gặp Đệ Ngũ Nguyệt.


Lần trước là hồi năm tuổi, anh ta không có chút ấn tượng nào cả.


Sau này, nghe nói Đệ Ngũ Nguyệt được nhà Đệ Ngũ chiều chuộng coi trời bằng vung, đến cả bát quái cũng chẳng biết là cái gì, nên lại càng không có hứng thú.


Lúc này, khi nhìn thấy Đệ Ngũ Nguyệt đi dép lê, La Tử Thu hơi nhíu mày, nhẹ giọng đáp: “Không sao.” “Đã nghe thấy chưa?” Người thanh niên chế nhạo: “Anh họ không tính toán với cô, cô thì sao, cũng biết điều chút đi, đừng quấy rầy anh ấy nữa, hiểu chưa?” “Ai muốn cưới anh họ của anh chứ?” Cuối cùng Đệ Ngũ Nguyệt cũng hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành, thấy kỳ lạ: “Tôi còn không biết anh họ của anh, vả lại anh họ của anh là vàng sao?


Tại sao tôi phải lấy anh ta hả?” Cô ấy đã quyết định rồi, cô ấy sẽ sống với kho vàng nhỏ của mình cho đến cuối đời.


Đàn ông có gì tốt đầu?


Lại còn không được làm bằng vàng.


Đệ Ngũ Nguyệt xua tay: “Đừng cản đường của tôi, tôi phải đi kiếm tiền.” Hiện giờ cô ấy đang nợ đầy đầu, không biết khi nào mới có thể trả hết.


Nơi này là nội bộ của Liên minh phong thủy.


Danh tiếng của cả La Tử Thu và Đệ Ngũ Nguyệt đều không hề thấp.


Cộng thêm việc, đằng sau bọn họ có hai gia tộc phong thủy lớn là nhà họ La ở Lạc Nam và nhà Đệ Ngũ ở Đế đô chống lưng, mọi người xung quanh đều lần lượt dừng bước và nhìn sang.


Tin tức Đệ Ngũ Nguyệt hôn mê thật sự không thể che giấu được.


Vào thời điểm đó, các phong thủy sư khác còn suy đoán xem Đệ Ngũ Nguyệt có vì phản phệ quá nghiêm trọng mà ngọc nát hoa tàn hay không.


“Là Nguyệt tiểu thư, xem ra Nguyệt tiểu thư không sao rồi.” “Nhà họ La kết hôn với nhà Đệ Ngũ?


Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói đến đấy.” “Nhà họ La đã làm gì mà bị Nguyệt tiểu thư nói như vậy?


Xem ra chuyện hôn sự này không thành rồi.” “Đúng vậy, đúng vậy...” Những người xung quanh bàn tán xôn xao.


Người thanh niên vô cùng tức giận, đôi mắt đỏ ngầu cả lên: “Đệ, Ngũ, Nguyệt!” Vốn dĩ, nhà họ La muốn dùng vụ từ hôn này để quyết liệt trấn áp vị trí của nhà Đệ Ngũ trong giới.


Bị mọi người quay lưng, điều này sẽ gia tăng tốc độ đánh mất khí vận của nhà Đệ Ngũ.


Thế nhưng bây giờ, bọn họ lại bị Đệ Ngũ Nguyệt chiếu tướng ngược.


E rằng chẳng đầy một ngày nữa, tin tức Đệ Ngũ Nguyệt không muốn gả vào nhà họ La sẽ lan truyền khắp giới phong thủy và bói toán ở nước Hoa.


Đệ Ngũ Nguyệt đã nhanh nhẹn chuồn vào bàn làm việc phía sau.


“Anh họ, chắc chắn là cô ta cố ý.” Giọng nói của người thanh niên run lên vì tức giận: “Vừa rồi anh nên trực tiếp từ chối cô ta.” La Tử Thu không bận tâm tới lắm: “Lùi để tiến thôi mà, vô ích” Người thanh niên suy nghĩ thoáng qua một chút rồi mỉm cười: “Đúng vậy, anh họ, người có ý định kết hôn với anh xếp hàng dài ra tới nước ngoài luôn rồi, đến lúc nhà họ La chúng ta liên thủ với thầy bói bên phía châu Âu thì còn ai có thể so sánh được nữa?” Ở châu Âu cũng có rất nhiều thầy bói tài giỏi, Đệ Ngũ Nguyệt căn bản chẳng là gì.


La Tử Thu hoản toàn không bận tâm đến Đệ Ngũ Nguyệt, ngược lại hỏi: “Có tin tức gì của vị đại sư kia không?” “Không có.” Người thanh niên do dự: “Sắp một năm không có tin tức rồi, cũng không ai biết cô ấy đã đi đâu.” Lạc Nam ở phía nam, Đế đô ở phía bắc, cách nhau rất xa.


Nhưng năm ngoái, tin tức về một con rắn khổng lồ bị chặt đầu tại hồ nước lạnh ở Đế đô đã nhanh chóng lan truyền khắp Lạc Nam.


Con rắn khổng lồ đó có thể sánh ngang với tông sư cổ võ, nhưng lại bị một thầy bói chém đầu.


Năng lực cỡ này không ai có thể địch được.


Sau khi nhà họ La chạy đến thì không thấy ai cả.


Thông qua lời nói của các phong thủy sư khác bọn họ được biết đó là một cô gái trẻ.


Nhưng mà cũng phải, nếu năng lực của thầy bói đạt đến một cảnh giới nhất định, bọn họ cũng có thể trẻ mãi không già giống như các cổ võ giả và cổ y vậy.


La Tử Thu hơi híp mắt lại: “Trước tiên ở lại Liên minh phong thủy hai ngày đã, có khi vị đại sư đó sẽ tới cổ huyệt mới mở kia.” Nhà họ La nhất định phải kết giao với vị đại sư đó.


x.* Phía bên này.


Sau khi nhận đủ năm nhiệm vụ và số thứ tự, Đệ Ngũ Nguyệt hân hoan vui vẻ trở về nhà.


Nhà tổ của nhà Đệ Ngũ cách Liên minh phong thủy rất xa, đi tàu điện ngầm cũng phải mất ba tiếng đồng hồ.


Đệ Ngũ Nguyệt tính toán phí đi tàu điện ngầm, sau đó quả quyết lựa chọn ngồi xe buýt với giá hai tệ.


Vừa mới quay người lại đi được hai bước thì “bốp” một tiếng, cô ấy đập vào ngực của một người thanh niên.


“Á..” Đệ Ngũ Nguyệt che mũi, nước mắt chảy ra: “Đau, đau quá.” Cô ấy lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện chủ nợ đang đứng trước mặt mình.


Món nợ này đuổi theo sát quá.


“Tàn phế hạng ba, cô nói xem khi nào cô mới có thể chuyển việc phát triển đầu óc thành phát triển chiều cao nhỉ?” Xander khoanh tay nhìn cô ấy với vẻ vô cùng ung dung: “Cô chỉ mới đứng đến ngực của tôi, giống hệt học sinh tiểu học vậy” Đệ Ngũ Nguyệt nhìn mái tóc vàng của anh ta nói: “Anh tuy cao nhưng lại không có não.” Xander mặt không cảm xúc mở cửa xe ra, ngồi vào ghế lái.


Anh ta là một người đàn ông trưởng thành và không thèm chấp nhặt với một cô gái.


Đợi được vài giây mà không thấy Đệ Ngũ Nguyệt lên xe.


Xander quay đầu nhíu mày: “Còn ngẩn ra đó làm gì, lên xe.” “Vậy chẳng phải tôi càng nợ anh nhiều hơn sao?” Đệ Ngũ Nguyệt ôm chặt chiếc bọc nhỏ: “Tôi không muốn, tôi đi xe buýt, tôi còn có chân, còn đi được!” Xander nhẫn nhịn, hít sâu một hơi: “Lần này không tính, được chưa?” “Được Đệ Ngũ Nguyệt quả quyết bước lên xe.


Khi nhìn thấy những đồ trang trí bằng vàng trong xe, cô ấy ồ lên: “Anh trai, tôi cảm thấy chúng ta vẫn có tiếng nói chung đấy, anh cũng thích vàng phải không?” “Ù” Xander chuyển hướng vô lăng: “Sư phụ của cô còn đích thân đưa tôi đi đào vàng nữa, hình như cô không có đãi ngộ như vậy hả tàn phế hạng ba?” Sau khi biết được lục địa cổ đại Atlantis đã hoàn toàn biến mất, trái tim anh ta đã đau đớn trong một thời gian dài.


Đệ Ngũ Nguyệt: “...” Cô ấy lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho Doanh Tử Khâm.


[Hu hu hu sư phụ, người đưa người khác đi đào vàng, anh ta còn chế nhạo con.


không được đãi ngộ như vậy.] [Sư phụ thân yêu]: ?


[Sư phụ thân yêu]: Bảo anh ta cút.


Đôi mắt của Đệ Ngũ Nguyệt sáng lên, tiếp tục gửi một tin nhắn.


[Sư phụ, con mới nhận một nhiệm vụ, tháng sau người đi cùng con có được không, người đứng bên cạnh quan sát, tất cả những việc còn lại cứ để con lo.] [Sư phụ thân yêu]: Được rồi, gửi tọa độ qua đây, tôi đi cùng cô.


Đệ Ngũ Nguyệt thỏa mãn.


Quả nhiên, sư phụ vẫn chiều chuộng cô ấy nhất.


Cô ấy cho Xander xem màn hình trò chuyện: “Anh xem, sư phụ cũng đưa tôi ra ngoài đây này!” Xander: “...” Sau khi Đệ Ngũ Nguyệt xuất hiện, anh ta không còn là người được chiều chuộng nhất rồi.


Tính tình Doanh Tử Khâm vốn lạnh lùng, nhưng trước mặt Đệ Ngũ Nguyệt lại nói năng dễ gần như vậy.


Anh ta vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị lại vừa hận.


Nhưng cũng là vì Đệ Ngũ Nguyệt xứng đáng.


Xander nheo mắt lại, hơi ngẩng đầu lên, lại nhớ đến trận chiến của ba hiền giả.


Đệ Ngũ Nguyệt mới chỉ mười tám tuổi lại bảo rằng cô ấy sẵn sàng hy sinh vì thế giới này.


Lúc đó cô ấy đã để lại ấn tượng quá lớn cho anh ta, đến bây giờ.


nghĩ lại, cả màng nhĩ cũng đang khẽ run lên.


“Tàn phế hạng ba, nói thật thì trừ lão đại ra, cô là người thứ hai mà tôi khâm phục đấy.


Thực ra cô...” Xander vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Đệ Ngũ Nguyệt ở bên cạnh đã nghiêng đầu ngủ mất rồi.


Anh ta không nên nói chuyện với cô ấy mới phải.


Việc đó có thể khiến anh ta tức chết.


Một tiếng đồng hồ sau, xe đã đến nhà tổ của nhà Đệ Ngũ.


“Này này, đến nơi rồi.” Đệ Ngũ Nguyệt lập tức tỉnh lại, nhảy ra khỏi xe: “Cảm ơn nhé, anh trai.” Xander quay đầu đi, gương mặt lạnh lùng.


Lên xe là ngủ, xuống xe là tỉnh.


Thể chất gì vậy không biết.


“Nguyệt Nguyệt, cuối cùng em cũng đã về rồi." Đệ Ngũ Hoa nhìn cô ấy với ánh mắt trách móc: “Cũng may là ngài Laurent theo em ra ngoài.


Nếu như xảy ra chuyện gì, chị giải thích với ông nội như thế nào đây?” “Em chẳng muốn anh ta đi theo em đâu” Đệ Ngũ Nguyệt lẩm bẩm: “Anh ta là chủ nợ của em, lại còn không phải là kiểu mà em thích nữa.” Xander tức giận bật cười, nhấp một ngụm trà, thản nhiên liếc cô ấy một cái: “Cô thích kiểu thế nào?” Dù sao vào thế kỷ 18, anh ta cũng từng được ca ngợi là “Apollo của thành Firenze”.


Số hoa nhận được trong một ngày đủ để mở một cửa hàng hoa.


Nhưng trong tám lần chuyển thế trước của anh ta, vì bị hiền giả Thẩm Phán liên tục theo đuôi, nên anh ta chưa kịp kết hôn lấy một lần đã bị chém đầu mất.


rồi.


Cho tới kiếp này, với sự giúp đỡ của Norton và Doanh Tử Khâm, anh ta sống được từ thế kỷ 18 đến tận thế kỷ 21.


Sau đó, sau khi khôi phục thân phận của một hiền giả, sở hữu tuổi thọ dài đằng đẵng, anh ta vẫn là “chó FA”.


Câu nói của Đệ Ngũ Nguyệt thực sự đã đánh trúng vào nỗi đau của anh ta.


“Tôi thích Giang Dật!” Đệ Ngũ Nguyệt chỉ vào tivi và nói lớn: “Nhìn xem, chính là anh trai này này, hát được nhảy được, dáng người đẹp, đôi mắt quyến rũ.


Đúng rồi, hôm nay tôi quên đánh bảng rồi!” Xander hơi nheo mắt lại, nhìn theo hướng ngón tay cô ấy.


Trên tivi đang phát lại buổi hòa nhạc kiêm cuộc họp thường niên vào đêm giao thừa do Truyền thông Sơ Quang tổ chức vào năm nay.


Giang Dật và Vân Hòa Nguyệt có một.


đoạn nhảy đôi.


Xander không hiểu các điệu nhảy thời trang hiện tại, nhưng anh ta cũng có thể nhận ra là cả hai nhảy rất giỏi.


Sau khi đoạn nhảy đôi ấy được phát sóng, ngay ngày hôm đó nó đã bị fan only của hai nhà mắng chửi đứng đầu trên bảng hot search.


Truyền thông Sơ Quang vẫn không hề lung lay.


Bây giờ đã sắp hết một tháng rồi mà cuộc chiến giữa các fan hai nhà vẫn chưa kết thúc.


“B” Xander lạnh lùng nói: “Không thấy người ta ôm một cô gái trong lòng hả?


Cô thích thì có ích gì?” Đệ Ngũ Nguyệt gãi đầu, chợt bừng tỉnh: “À à, Vân Hòa Nguyệt, tôi cũng thích!


Trước đây cô ấy từng là một anh rất đẹp trai đấy, đẹp trai hơn cả anh cơ” Xander: “...” Không thể nảo tiếp tục chủ đề này được nữa.


“Có vẻ như cô đang hồi phục rất tốt” Xander đặt tách trà xuống, mỉm cười: “Có thể kiếm tiền được rồi đúng không?


Đệ Ngũ Nguyệt không vui vẻ: “Có phải là tôi không trả nợ đâu, đợi sư phụ đến rồi, tôi sẽ lập tức lên đường đến Lạc Nam.” Xander hơi nhướng mày.


Anh ta vẫn chưa nói với Doanh Tử Khâm chuyện anh ta đã nhân lúc Đệ Ngũ Nguyệt mất trí nhớ mà lừa cô ấy.


Vả lại, nếu Đệ Ngũ Nguyệt khôi phục trí nhớ, liệu anh ta có gặp rắc rối gì không?


Xander sờ cằm, đôi mắt xanh lam híp lại.


Đúng lúc này điện thoại reo lên.


Xander đi ra ngoài nghe điện thoại: “A lô?” “Chủ nhân." Đầu bên kia điện thoại, Jobe kính cẩn nói: “Khi nào thì ngài trở về Firenze?


“Tạm thời sẽ không về.” Xander dựa vào tường: “Có chuyện gì sao?


“Chuyện quan trọng thì không có." Jobe đáp: “Nhưng tháng ba có một cuộc họp.


gia tộc hàng quý, ngài xem ngài có cần tham dự không?” “Ù” Xander nhẹ nhàng đáp: “Tôi không thể có mặt ở đó, đợi tôi đòi nợ xong rồi đhinGflpP “22” Jobe có hơi khó hiểu.


Anh ta đặt điện thoại di động xuống, nhìn mấy vị trưởng lão đang chờ đợi câu trả lời của Xander, chần chừ một lúc: “Chủ nhân nói ngài ấy đang đòi nợ ở nước Hoa, xong việc sẽ quay lại.” Những lời nói ấy khiến các vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau.


Ai mà to gan đến thế, không, phải nói là ai có khả năng lớn đến thế, dám nợ.


Xander Laurent mà lại còn không trả?


Chưa kể còn có thể khiến anh ta ở lại nước Hoa, không chịu trở về?


Có vấn đề.


Một nơi khác.


Nước G.


Căn cứ thực nghiệm tàu mẹ vũ trụ.


Sinai vươn vai, sau khi nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt, tiếp tục nhìn vào máy tính.


“Cô Sinal, lợi hại thật” Charlotte bước vào và cầm một tấm thiệp: “Cô mới nhậm chức ngày đầu tiên mà đã có người mời cô đi Love Day rồi, em mang nó đến cho cô đây.” “Lại còn là thầy Alfonso nữa chứ, thầy ấy là nam thần của tổ một đấy, năm nay đã ba mươi tư tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn gái.” Love Day.


Một nhà hàng dành cho tình nhân ở trung tâm thành phố.


Bên phía châu Âu tương đối cởi mở, sau khi gặp nhau một lần sẽ hẹn nhau đến khách sạn.


Sinai thậm chí không thèm nhìn tới, cô ấy ngáp một cái: “Char Char, làm ơn vứt.


giúp tôi.” “Biết ngay là cô sẽ không đọc nó mà, bây giờ tất cả bọn họ đều gọi cô là nữ hoàng băng giá đấy.” Charlotte xòe tay: “Mà kể ra, cô Sinai có thích ai không?” Sinai giật mình.


Gần như trong vô thức, một đôi mắt xanh sẫm thờ ơ và lạnh lùng lóe lên trong tâm trí cô ấy.


Cô ấy im lặng vài giây, sau đó cười nhẹ: “Có lẽ.” “Có là có, không là không, làm gì có chuyện có lẽ.” Charlotte đột nhiên bừng tỉnh, lại tám chuyện: “Cô Sinai, em biết rồi, cô xinh đẹp như thế này thì chắc chắn là đã có bạn trai rồi, cô yên tâm, em sẽ không tiết lộ ra ngoài đâu!” “Thật sự không có” Sinai cúi đầu, bắt đầu sắp xếp tài liệu: “Tôi chưa kết hôn.” “Cô Sinai, cô đừng nói những lời như vậy, đến lúc đó sẽ bị vả mặt đấy” Charlotte ngồi xuống bên cạnh: “Cô em nói cô ấy chưa kết hôn, kết quả bây giờ cả nhà ba người năm nào cũng đi trăng mật, vợ chồng với nhau lâu rồi mà vẫn sến súa như vậy.” Sinai mỉm cười: “Chủ yếu là những người làm trong ngành chúng ta, hiến dâng cuộc đời là chuyện rất thường gặp, không kết hôn là tốt nhất” Cô ấy trung thành với khoa học, cũng đã quyết định sẽ dâng hiến cả cuộc đời mình cho khoa học.


“Cũng phải” Charlotte lẩm bẩm: “Nói mới nhớ, em đã ở trường bốn năm rồi mà chưa bao giờ gặp mặt hiệu trưởng.” Mặc dù phó hiệu trưởng cũng không xuất hiện nhiều trước mặt mọi người nhưng ông ấy là người phụ trách tất cả mọi công việc lớn nhỏ.


Sinh viên tại Đại học Norton luôn tò mò về hiệu trưởng trường mình.


“Cũng không biết rốt cuộc hiệu trưởng trông như thế nào.” Charlotte chống cằm: “Cao hay không, gầy hay không, xấu xí hay không” “Có le là không” Nghe thấy câu đó, Sinai nhướng mày: “Có khi trông hiệu trưởng rất đẹp trai.” “Chuyện đó là không thể nào” Charlotte khẳng định chắc nịch: “Cô Sinai à, có thể cô không biết, hiệu trưởng của bọn em cũng là một giáo sư danh dự của khoa luyện kim đấy.” “Nhóm người ở khoa luyện kim, không bị hói đầu đã là may rồi, lại còn đẹp trai cơ đấy?” Sinai nhớ lại mái tóc ngắn màu bạc của Norton, cũng nhớ đến chuyện cô ấy đã nắm lấy nó bằng đôi tay nhỏ bé của mình: “Tóc của anh ta cũng nhiều phết.” Charlotte chỉ vào điện thoại di động của cô ấy: “Cô Sinai, có người gửi tin nhắn cho cô.” “Ừm” Sinai cầm điện thoại lên, khi nhìn thấy biệt danh của người gửi, cô ấy chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng ran.


[Chariot (Chiến Xa)]: Tia cực tím ở nước G rất mạnh, nơi cô ở lại là khu vực ven biển, nhớ bôi kem chống nắng đấy.


Thời gian hiển thị là một giờ trước.


Một lúc sau, Sinai vò đầu tóc.


Lúc này cô ấy mới nhận ra mấy ngày nay mình đã làm việc ở cường độ cao, thậm chí còn chẳng bước ra khỏi căn cứ lấy nửa bước.


Mỗi ngày ngủ năm tiếng đồng hồ, trực tiếp ngả lưng trên chiếc giường bên cạnh bàn làm việc.


Cô ấy cúi người xuống, lấy hộp thuốc trong rương hành lý ra, rồi lại bày kem chống nắng ở nơi dễ thấy nhất trên bàn làm việc.


Trên chai kem chống nắng dán một chiếc nhãn hình dưa hấu, vô cùng nữ tính.


Sinai chống cằm chọc vào.


chai kem chống nắng.


Không ngờ Chiến Xa đại nhân cũng biết chơi ra phết.


“Cô Sinai, cười hạnh phúc như thế” Charlotte nghiêng đầu sang, lần nữa tám chuyện: “Ai gửi tin nhắn cho cô thế?”.


Sinai suy nghĩ một chút: “Một vị trưởng bối.” “Trưởng bối?” Charlotte sờ cằm: “Vậy xem ra trưởng bối của nhà cô rất tốt, em còn chẳng muốn trả lời tin nhắn của trưởng bối nhà em cơ, chứ đừng nói đến chuyện cười.” “Đúng vậy." Lông mi của Sinai rũ xuống: “Anh ta là một người rất tốt.” Ngập ngừng một lát, cô ấy nói: “Khá giỏi trong việc dỗ trẻ con.” Cũng chẳng biết trong khoảng thời gian dài đằng đãng đến tận mấy chục thế kỷ của hiền giả Chiến Xa, anh ta đã dỗ dành bao nhiêu người rồi.


“Vậy xem ra đó là một người bố tốt.” Charlotte đứng dậy: “Trưa rồi, chúng ta đi ăn thôi.” Sinai gật đầu, tháo thẻ công tác xuống và cùng cô ấy đi ra ngoài.


Gương mặt của Sinai rạng rỡ đến nỗi các nhân viên khác đi ngang qua đều liên tiếp quay lại.


Một vài giọng nói vang lên: “Mang ra so sánh thì tức chết người khác mất, có người có thể đi ăn cơm trưa, còn chúng ta vẫn phải ngồi đây nghiên cứu.” “Đây là nơi để nghiên cứu, không phải là khu đèn đỏ để một số người trêu hoa ghẹo nguyệt.” “Có lẽ người ta giỏi mỗi việc đó thôi, tận hưởng niềm vui khi được những người đàn ông khác theo đuổi ấy mà.” Charlotte cau mày, quay đầu nhìn sang khu C, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Các người đang nói ai thế?” “Nói phong long trúng ai thì trúng thôi” Người phụ nữ lên tiếng đầu tiên khẽ mỉm cười: “Cô quan tâm tôi đang nói đến ai à?” Chín thành viên khác của tổ khu C đều bật ra tiếng cười thiện ý, song ánh mắt.


lại đầy ác ý.


Charlotte vô cùng tức giận: “Cô Sinai, họ...” Sinai dừng chân, cô ôm lấy vai Charlotte, nhẹ giọng đáp: “Tốt hơn hết là các người nên thay dây và tiến hành kiểm tra lại đi, nếu không sẽ phát nổ đấy.” Không ai ngờ Sinai lại nói một điều như vậy.


“Ghê gớm quá nhị, vị tiểu thư mới tới kia quản lý cả chúng ta luôn rồi.” Người phụ nữ nọ cũng trở nên lạnh lùng: “Cô bảo nổ là sẽ nổ sao?


Tại sao tôi phải tin chứ?” Nói đoạn, cô ta trực tiếp đưa thiết bị động lực cốt lõi trên tay vào máy kiểm tra.


  • Trước
  • Sau