Chương 838 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 839 NGOẠI TRUYỆN 5: NORTON VÀ SINAI 9) ệ Ngũ Hoa nhíu mày.


Đúng là cô ấy đã từng nghe Đệ Ngũ Xuyên nhắc đến chuyện này.


Đệ Ngũ Nguyệt ra đời chưa được bao lâu thì bố mẹ bọn họ đều đồng loạt qua đời.


Người xem bói trước giờ đều đoản mệnh, càng đừng nói đến việc vì Đệ Ngũ Thiếu Huyền từng bói cho Doanh Tử Khâm mà tuổi thọ của nhà Đệ Ngũ lại giảm sút càng nhanh.


Đệ Ngũ Xuyên cũng là sợ sau khi ông ấy ra đi, không có ai chăm sóc cho Đệ Ngũ Nguyệt nhỏ tuổi nhất, cho nên đã đích thân liên lạc với nhà họ La.


Chuyện đính hôn cũng được sắp xếp vào lúc này.


Chỉ có điều mấy năm nay vì nhà Đệ Ngũ suy tàn, hai nhà đã không còn giao lưu.


gì.


Đệ Ngũ Hoa đã gần như quên mất chuyện này.


Nếu không phải nhà họ La chủ động tìm đến cửa yêu cầu hủy bỏ hôn ước, thì Đệ Ngũ Hoa cũng không đặc biệt nhớ đến làm gì.


Nhưng đến hủy hôn ngay lúc này, ý định của nhà họ La ra sao, đã không cần phải bàn nữa.


Hủy hôn là thứ yếu, quan trọng nhất là sỉ nhục nhà Đệ Ngũ.


Cuộc hôn nhân này một khi bị hủy, thì ngày hôm sau, tin xấu của nhà Đệ Ngũ sẽ truyền khắp giới bói toán.


Đệ Ngũ Hoa cười lạnh: “La gia chủ thấy Nguyệt Nguyệt hôn mê, nên tranh thủ đến ném đá xuống giếng?” “Hoa tiểu thư nói vậy nặng lời rồi” Vẻ mặt La Hưu bình thản: “Con người ai cũng muốn trèo lên chỗ cao, địa vị của nhà Đệ Ngũ trong giới bói toán hiện giờ Ta sao, các người còn không rõ à?” “Thử hỏi, ngoài Xuyên lão tiên sinh nhà các người ra, còn có ai đủ sức chống.


đỡ nhà Đệ Ngũ nữa?” Khuôn mặt Đệ Ngũ Hoa lạnh đi.


Con đường bói toán này, đừng nói là nỗ lực, cũng chẳng có gì gọi là cần cù bù thông minh, đều phải xem thiên phú hết.


Cũng chỉ có thiên phú mà thôi.


Không thể không thừa nhận, đúng là nhà Đệ Ngũ ngày càng tụt lại phía sau.


“Hoa tiểu thư, tôi cũng nói rồi, nhà họ La chúng tôi có thể đón Nguyệt tiểu thư vào." La Hưu lại nói: “Nhưng không thể bái thiên địa, cũng không thể đối bái, càng không thể ghi vào gia phả của nhà họ La tôi.” Thế gia phong thủy ngược lại cực kỳ xem trọng chuyện đính hôn.


Vốn ở trong giới này, thì đều tin vào nhân quả báo ứng.


Nhất định phải giải trừ hôn nhân, phá vỡ nhân quả, thì nhà họ La mới có thể thuận lợi thoát thân.


Đệ Ngũ Hoa tức đến bật cười, cô ấy lạnh lùng nói: “Chuyện này có tầm quan trọng lớn lao, đợi trưởng bối nhà tôi về, La gia chủ hãy đến.” Cô ấy giữ chặt cửa, khách sáo mà xa cách: “Nhà Đệ Ngũ nhỏ bé, không tiễn nữa.” La Hưu nhíu mày.


Ông ta coi thường Đệ Ngũ Nguyệt, nhưng vẫn rất kính trọng vị tiền bối đã vang.


danh khắp giới bói toán, Đệ Ngũ Xuyên.


Ông ta tới thoái hôn cũng không nói cho ông cụ La biết, bằng không ông cụ La chắc chắn sẽ ngăn cản ông ta.


Nhưng La Hưu nhìn thấy rất rõ.


Nhà Đệ Ngũ thực sự không có bất kỳ ích lợi nào đối với bọn họ.


“Cũng đành” La Hưu nói: “Vậy ngày khác chúng tôi...


“Rầm!” Cửa bị đóng lại thẳng thừng, suýt chút nữa đập cho La Hưu lệch mũi.


Ông ta bưng mặt, mặt tái xanh: “Đệ Ngũ Hoa này, bao lâu như vậy rồi mà tính khí vẫn thô bạo như vậy, cũng may ban đầu không đính hôn với nó.” “Bố, phí lời với bọn họ làm gì?” Một thanh niên ở bên cạnh lên tiếng: “Theo con thì nên trực tiếp thoái hôn luôn, bây giờ anh họ cũng là người được trọng vọng trong giới bói toán rồi, nào có thời gian đi chăm một người thực vật?” Nếu là Đệ Ngũ Nguyệt trước khi hôn mê, thì nhà họ La rất hài lòng.


“Dù sao cũng đừng nói chuyện này cho ông nội con biết.” La Hưu sa sầm mặt: “Ông mà biết thì chuyện này mới khó làm, thoái hôn thì dã, chỉ sợ sau khi Đệ Ngũ Nguyệt tỉnh lại, sẽ đến mách ông nội con.” Đệ Ngũ Nguyệt coi trời bằng vung, nhưng khổ nỗi là lứa người già đều yêu thích cô ấy.


“Cứ để cô ta mách.” Thanh niên nhún vai: “Cô ta có mách, anh họ cũng không để mắt đến cô ta.” Đám người nhà họ La đi ra bên ngoài.


La Hưu càng nghĩ càng thấy tức: “Nhà Đệ Ngũ này thật nhỏ nhen, chúng ta từ xa tới, mà lại để chúng ta ở khách sạn.” Thế gia phong thủy nói giàu, thì trong nhà cũng có rất nhiều đồ cổ có giá trị từ chục triệu đến trăm triệu.


Nhưng nếu nói nghèo thì cũng không sai, tiền mặt quá ít.


Xander cầm theo dược liệu quay về, chạm mặt thẳng với đám người ăn mặc rách rưới nhà họ La.


Anh ta chỉ nhìn thoáng qua một cái, rồi dời mắt đi ngay.


“Bố.


Thanh niên dừng bước chân: “Ban nãy bố có nhìn thấy một người nước ngoài không?” Người phương Tây cho dù đến Đế đô dạo chơi, cũng sẽ không đến tận cái vùng xa xôi này chơi chứ?


“Nhìn thấy rồi” La Hưu không mấy để tâm: “Chắc là đến nhà Đệ Ngũ xem bói chăng.


Đáng tiếc suy nghĩ của đám người nước ngoài này vẫn còn dừng lại ở nhiều năm về trước, không biết bây giờ trong giới bói toán, nhà nào mới làm chủ, thật không có mắt nhìn” Thanh niên lại ngoái đầu lại.


Chàng trai trẻ thân hình cao lớn vạm vỡ, mái tóc ngắn rực rỡ như vàng ròng.


Tuy anh ta mặc trường bào kiểu cổ của nước Hoa, nhưng lại không có chỗ nào.


có cảm giác lệch pha.


Thanh niên nhíu mày, cứ cảm thấy người phương Tây này trông hơi quen.


Hình như đã nhìn thấy trên tivi rồi.


Là ai?


Bên này.


Xander vừa bước vào, đã phát giác bầu không khí khác lạ.


Ánh mắt anh ta hơi tối đi: “Sao thế?


Tàn...


Nguyệt tiểu thư có phản ứng không tốt nào ư?” “Không phải” Đệ Ngũ Hoa vỗ một chưởng lên mặt bàn: “Là nhà họ La!” Xander nhìn mặt bàn đá chia năm xẻ bảy: “...” Anh ta đã tin.


Người nước Hoa quả nhiên ai cũng biết võ công.


Đệ Ngũ Hoa tóm tắt một lượt sự việc xảy ra lúc trước, bật cười lạnh lẽo: “Bọn họ không cần Nguyệt Nguyệt, vậy bọn họ nghĩ Nguyệt Nguyệt muốn gả vào nhà bọn họ chắc, nhà đó nghèo như vậy, Nguyệt Nguyệt của chúng tôi mới không thèm” “Œó lý.” Xander lần đầu tiên gật đầu tán đồng: “Tôi thấy bọn họ ăn mặc khá rách rưới, chắc trong nhà cũng không có vàng bạc gì đâu, không đủ để lừa.” Đâu có dư dả giống như anh ta.


“Anh cả và em ba theo ông nội đến giới cổ võ rồi, ngày mai mới quay về.


Đệ Ngũ Hoa đẩy cửa phòng ngủ: “Chuyện thoái hôn đừng để Nguyệt Nguyệt biết thì hơn.” Xander hơi cúi đầu.


Thiếu nữ nằm trên giường, an nhiên mà tĩnh lặng.


Rất ngoan ngoãn, hoàn toàn không giống cô nhóc nghịch như quỷ sứ, chọc tổ ong bắp cày, nhảy xuống nước bắt ếch hồi nhỏ.


Lúc này chuông điện thoại vang lên.


Xander nhấc máy ngay lập tức: “Lão đại.” “Ừm” Giọng nói của Doanh Tử Khâm hơi khàn: “Nguyệt Nguyệt thế nào rồi?” “Đã không còn gì nguy hiểm” Xander liếc mắt nhìn Đệ Ngũ Nguyệt đang ngủ say: “Chỉ sợ đến lúc đó sẽ để lại di chứng.” “Tôi biết rồi.” Doanh Tử Khâm hơi gật đầu: “Ngày kìa tôi sẽ khởi hành đi Đế đô, chăm sóc tốt cho cô ấy nhé.” “Tất nhiên.” Xander cau mày, lại nhớ tới nhà họ La lúc trước: “Lão đại, cái đó..." “Sao thế?” “Không có gì” Xander ngừng lại, rất nhanh chuyển chủ đề: “Tôi chỉ muốn hỏi, lúc nào thì chúng ta cùng đi kiếm vàng?” Những chuyện nhỏ nhặt này, tốt hơn hết là đừng quấy rầy Doanh Tử Khâm.


Anh ta cũng có thể giải quyết được.


Đệ Ngũ Nguyệt hy sinh vì Doanh Tử Khâm nhiều như thế, anh ta chăm sóc cô ấy cũng là lẽ đương nhiên.


Các cô gái nhỏ đều cần cẩn thận nâng nu.


Đầu thế kỷ 18, anh ta cũng đã đến nước Hoa một lần, từng tiếp xúc với mấy thế gia phong thủy.


Nhưng nhà họ La, thì chưa nghe nói đến bao giờ.


Thứ quái gì chứ.


Nghe thấy câu này, cô gái cất giọng lạnh lùng: “Ồ, tạm biệt.” Xander: “...” Lão đại của bọn họ càng ngày càng vô tình rồi.


Xander cất điện thoại, lại đứng dậy: “Tôi đi sắc thuốc” Đệ Ngũ Hoa gãi đầu.


Vốn dĩ cô ấy tưởng Xander là người nắm quyền của gia tộc Laurent, kiểu gì cũng sống một cuộc sống có tám mươi người hầu kẻ hạ, chăm lo đến từng bữa cơm, giấc ngủ.


Lúc ban đầu cô ấy còn có chút kháng cự với sự xuất hiện của Xander.


Nhưng mấy ngày nay, cô ấy lại có cách nhìn khác về anh ta.


Không nhìn ra người nắm quyền này không chỉ có thể đánh cờ tướng với ông nội của bọn họ, mà còn xuống được cả nhà bếp.


x.* Ngày hôm sau.


Bên phía thành phố Hộ.


Trước cổng đình viện.


Lăng Miễn Hề len lén chuồn đến vườn sau, thò đầu ra nhìn: “Bây giờ đã là mười một rưỡi trưa, A Doanh vẫn chưa dậy.” Doanh Tử Khâm trước giờ không có thói quen ngủ nướng.


Hôm nay rất bất thường.


Nhưng sự bất thường này là vì lý do gì thì mọi người đều hiểu.


Cánh cửa phòng tân hôn vẫn đang đóng chặt.


Trên giường.


'Tấm màn màu đỏ được vén lên.


Doanh Tử Khâm trở mình, ánh mắt mơ màng.


Hàng mi dài ươn ướt, càng thêm mê hoặc lòng người.


Lúc này một bàn tay ấn lên vai cô, sau đó di chuyển dần xuống eo: “Đau chỗ nào?” Ngón tay Doanh Tử Khâm hơi run, vội túm lấy ngón tay anh, ánh mắt lành lạnh: “Devil, đừng có ấn em nữa.” Cô cảm thấy nếu anh còn tiếp tục ấn, thì chắc hôm nay cô sẽ không ra ngoài được mất.


“Yếu Yếu, yên tâm” Phó Quân Thâm thản nhiên như không có chuyện gì: "Khả năng tự khống chế của anh rất tốt, em tin anh đi.” Doanh Tử Khâm: “...


Em không tin anh lắm đâu.” Nhưng kỹ thuật xoa bóp của Phó Quân Thâm quả thực rất tốt.


Công thêm việc anh là cổ võ giả, biết rõ các vị trí huyệt đạo trên cơ thể người.


Doanh Tử Khâm nằm bò trên giường, chẳng mấy chốc đã lại ngủ thiếp đi.


Hàng mi Phó Quân Thâm rũ xuống, anh giơ tay xoa đầu cô: “Tân hôn vui vẻ, bạn nhỏ.” Trải qua bao nhiêu kiếp như thế, cuối cùng anh cũng đã có thể hoàn toàn ôm cô vào lòng.


Mấy phút sau, Phó Quân Thâm trở dậy.


Anh mặc quần áo xong xuôi, đi ra ngoài.


Không ít người trong đại sảnh đều đang túm tụm lại với nhau, thấy anh đi ra, không hẹn mà cùng im bặt.


Nhưng đồng thời ánh mắt đều lộ vẻ hóng hớt.


Thế nhưng, vì có hiền giả Ác Ma với sức chiến đấu tuyệt đối đứng chắn ở giữa, không có ai thật sự dám đi hóng hớt.


“Người anh em, kinh đấy” Tần Linh Yến bật ngón tay cái: “Bọn này đều đang đoán hôm nay mấy giờ thì hai người dậy được, sự thực chứng minh, bọn tôi đều đoán sai cả rồi.” “Tôi đi đặt đồ ăn.” Phó Quân Thâm liếc anh ta một cái: “Yểu Yểu tốn nhiều thể lực, cần phải ăn gì đó, anh đi cùng tôi.” “Đặt đồ ăn gì?


Nhấc điện thoại gọi ship chẳng phải là xong rồi ư?” “Tiệm ấy lâu đời nên không có ship.” Tần Linh Yến nhận mệnh, đi theo ra ngoài.


Sinai cũng ngồi trong đại sảnh, ngần ngừ một lúc, cuối cùng vẫn bấm máy gọi cho viện trưởng Norman.


Cô ấy cũng không có sở thích gì, duy nhất chỉ có hứng thú với hàng không và cơ khí.


Viện Hiền giả đã bị hủy diệt hoàn toàn, mấy vị hiền giả ngăn cản sự phát triển khoa học kỹ thuật của nhân loại cũng đã chết.


Thí nghiệm tàu mẹ vũ trụ có thể thuận lợi tiến hành.


'Thám hiểm vũ trụ, cũng là ước mơ của cô ấy.


Lúc này, viện trưởng Norman đang thiết kế thiết bị động lực cốt lõi mới.


Có sự gia nhập của viện cơ khí, tiến độ của dự án tăng lên không ít.


“Học trò à, em nói em muốn đến hả?


Còn bảo thầy chuẩn bị trang phục thí nghiệm cho?” Nghe Sinai nói thế, viện trưởng Norman rất thắc mắc: “Không phải bây giờ em thích váy vóc nhất à?” Sinai: “...


Em chưa từng nói thế bao giờ.” “Vớ vẩn." Viện trưởng rất không vui, sự nghiêm túc của người theo khoa học tự nhiên khiến ông phản bác thẳng thừng: “Rõ ràng em đã nói muốn tặng váy cho.


tôi, tôi vẫn còn lưu lại bằng chứng cuộc nói chuyện đây này, không tin tôi giở ra cho em xem.” Sự thực chứng minh, thuốc luyện kim là thứ hại người thê thảm.


Sau khi cô ấy hoàn toàn khôi phục, thậm chí còn hơi không muốn thừa nhận đó chính là mình.


Viện trưởng NÑorman cũng phát giác ra Sinai lại biến trở về dáng vẻ trầm mặc ít nói trước đây, thái độ cũng mềm xuống ngay tức khắc: “Học trò à, thầy sai rồi, em còn thiên tài hơn thầy, dự án thí nghiệm này tất nhiên không thể thiếu em được.” “Thầy đã chuẩn bị đơn ứng tuyển cho em từ sớm, đàn em của em là thành viên nghiên cứu số 1, em là số 2.” “Không sao hết." Sinai lạnh nhạt nói: “Có cái để chơi là được rồi.” Trước giờ cô ấy đều không để ý những hư danh này.


“Được được được” Viện trưởng Norman đồng ý liên mồm: “Khi nào sắp đến thì nói với thầy, thầy đi đón em.” “Không cần” Sinai ngáp một cái: “Em tự đi được.” “Cũng phải” Viện trưởng Norman lẩm bẩm: “Bạn học trước đây của em cũng nói, trông em như một tảng núi băng, nhưng lúc làm nổ học viện thì lại là một ngọn núi lửa.” Sinai không lên tiếng.


Cô ấy mở điện thoại, bắt đầu đặt vé máy bay đi nước G.


Phó Quân Thâm có quan hệ tốt với các vị tổng thống của các nước châu Âu.


Cộng thêm sức ảnh hưởng của gia tộc Laurent trên toàn cầu, cho nên nước G đã đặc biệt mở một khu căn cứ thí nghiệm cực lớn dành riêng cho dự án thí nghiệm tàu mẹ vũ trụ.


Bởi vì cho dù là đến tận bây giờ, vẫn có đến 80% dân số thế giới không coi trọng dự án này.


Với trình độ khoa học kỹ thuật hiện giờ của nhân loại, đến vũ trụ khác còn chưa tìm được nữa là muốn đi đến?


Cho dù có Tập đoàn Venus, người trong ngành cũng không ai kỳ vọng vào.


Chỉ có tổng thống nước G là hết mình ủng hộ.


Nhưng Sinai tin, chỉ trong vòng năm năm nữa, dự án tàu mẹ vũ trụ nhất định sẽ thành công.


Đến lúc đó nhất định sẽ làm chấn động cả thế giới.


Ba tiếng sau, Doanh Tử Khâm mới rời giường.


“A Doanh” Sinai bước lên, khẽ mỉm cười: “Cô đã liên hệ với thầy rồi, chuẩn bị đến khu căn cứ của dự án thí nghiệm tàu mẹ vũ trụ, cô biết, cháu rất mệt rồi, nên chuyện này cứ giao lại cho bọn cô.” Doanh Tử Khâm cũng không khách sáo, ôm lấy cô ấy: “Được, để cháu bảo.


người chuẩn bị hành lý giúp cô.” Sinai gật đầu, đi lên tầng.


Doanh Tử Khâm bước ra ngoài.


Từ xưa đến nay phương nam nước Hoa rất ít khi có tuyết.


Nhưng trong tháng đầu tiên của năm nay, thành phố Hộ lại đổ tuyết mấy đợt.


Sáng nay trời lại đổ tuyết, che lên cỏ cây, phủ lên mọi thứ một tầng trắng xóa.


Norton không chơi bài cùng mọi người, mà ngồi một mình trong sân.


Tuyết rơi trên mái tóc màu bạc, hắn cũng không phủi đi.


“Anh chuẩn bị đi đâu?” Doanh Tử Khâm đi đến sau lưng hắn: “Hay là, kiếp này lại thấy cô đơn quá, chuẩn bị đi chuyển thế?” Cô rất hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của Norton.


Chỉ nhớ vào lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, dáng vẻ của Ñorton cũng cao ngạo, sồ¿f‡zữienEpy Dùng đôi đồng tử màu lục sẫm lạnh lùng nhìn cô.


Người đàn ông khi ấy, hãy còn là một thiếu niên.


Biểu cảm hững hờ, giống như một lưỡi dao lạnh lẽo biết đi.


Là một người rất bướng bỉnh.


“Không chuyển thế nữa, đến giới luyện kim” Norton mở mắt ra, nghiêng đầu sang: “Lâu lắm không tới đó rồi, phải xử lý một vài việc.” Đôi mắt phượng của Doanh Tử Khâm hơi nheo lại: “Tôi nhớ ra rồi, người thầy đó của anh...” Khởi nguồn sơ khai nhất của thuật luyện kim tất nhiên là hiền giả Ma Thuật Sư.


Đồng thời, đó cũng là luyện kim thuật sư đầu tiên trên Trái đất.


Nhưng các luyện kim thuật sư ở châu Âu lại không liên quan gì đến hiền giả Ma Thuật Sư.


Bọn họ là một đám người khao khát sự trường sinh bất lão, sau khi phát hiện ra tác dụng thần kỳ của thuật luyện kim, mới đào sâu nghiên cứu.


Là một không gian độc lập vốn đã tồn tại trên Trái đất.


Trong vùng không gian này có rất nhiều nguyên liệu luyện kim.


Lứa những luyện kim thuật sư xuất hiện sớm nhất đã vô tình lạc vào trong.


không gian này, rồi định cư, về sau đổi tên thành giới luyện kim.


Nhắc đến cái danh xưng này, đôi mắt màu lục sãm của Norton cũng nheo lại.


Hắn bật cười lạnh lẽo: “Chắc là vẫn còn sống, tuổi thọ của luyện kim thuật sư có thể còn dài hơn cổ võ giả.” Có không ít các luyện kim thuật sư bước vào con đường bàng môn tà đạo, có kẻ thậm chí còn thông qua các loại thuốc được luyện chế ra, để cướp đi tuổi thọ của người khác.


“Được, anh đến giới luyện kim.” Doanh Tử Khâm trầm ngâm giây lát: “Đợi tôi làm xong những chuyện khác sẽ đến tìm anh” Người thầy đó của Norton, cô cũng chỉ nghe hắn nhắc qua, chứ chưa gặp bao.


tên Nhưng tóm lại, không phải loại tốt lành.


“Không cần” Norton hơi khép mắt lại, thản nhiên nói: “Một mình tôi có thể giải quyết.” Doanh Tử Khâm khẽ gật đầu: “Có chuyện gì cứ việc đến tìm tôi.” Với tư cách là hiền giả Thế Giới, sức mạnh của cô rất lớn.


Nhưng cô sẽ không can thiệp vào sự xoay vần của thế giới.


Vạn vật trên thế giới, đều có đạo lý biến hóa của riêng mình.


“Được, tôi biết rồi” Norton đột nhiên ngẩng đầu lên, khóe môi cong lên thành một nụ cười, hờ hững hất cằm: “Lão đại, sau này lúc vận động, nhớ chú ý eo.” Không hề bất ngờ, Norton đã bị ăn đòn.


Tuy rằng chút vết thương nhỏ này chẳng đáng kể gì so với hắn.


Norton nhắm mắt lại, vẫn ngồi im trong sân.


Cho đến mười mấy phút sau, lại có tiếng bước chân vang lên.


Sinai không đem theo hành lý gì, trước giờ cô ấy đi lại đều rất gọn nhẹ.


Khoác một chiếc áo khoác lên người là có thể đi ra ngoài.


Ra đến bên ngoài, Sinai vừa nhìn đã thấy ngay người đàn ông tóc ngắn màu bạc đang ngồi trên băng ghế dài ngoài vườn hoa, hoa tai màu đen lấp lánh phát sáng.


Cô độc, lạnh lùng.


Giống như cái người sẽ đích thân xuống bếp làm cơm, vị hiền giả Chiến Xa thích nhấc bổng cô ấy lên, chỉ là một ảo ảnh.


Ảo ảnh qua đi, hắn vẫn là hiền giả ngồi tít trên cao.


Nếu không phải vì cô ấy bị thuốc luyện kim làm cho biến nhỏ, thì giữa hai người sẽ không có bất kỳ điểm giao nhau nào.


Sinai kéo chặt hai vạt áo khoác lại với nhau, đi tiếp ra bên ngoài.


Lúc đi ngang qua băng ghế dài, cổ tay cô ấy bỗng nhiên bị nắm lấy.


Sức lực rất lớn, khiến Sinai nhất thời đứng không vững.


Hắn ngồi giữa trời tuyết, mà bàn tay vẫn nóng rực, truyền hơi ấm sang cho cô ấy.


Giây tiếp theo, cô ấy mất đà sà vào một vòng tay.


Cơ thể người đàn ông rắn chắc như đá.


  • Trước
  • Sau