Chương 829 Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


[/1/49//1782/1/) CHÂN TƯỚNG CUỐI CÙNG rong mắt cô ta không có bất cứ cảm xúc gì, không vui không buồn, cũng không thương hại hay chán ghét.


Dường như với cô ta, mọi vật trên đời này đều chỉ là giọt nước trong biển cả mênh mông.


Không đáng để lưu luyến, cũng không đáng để dừng chân.


Người đứng sau mưu tính tất cả không phải là hiền giả Tử Thần, mà là...


Hiền giả Thẩm Phán!


Hiền giả Thẩm Phán, Nguyệt Phất Y.


“Cuối cùng...


Nguyệt Phất Y cầm trọng kiếm màu bạc trong tay, chậm rãi nâng.


lên, chỉ thẳng vào Doanh Tử Khâm: “Cũng đã đến lúc này” Cô ta cất giọng nhàn nhạt: “Trong số ngần ấy hiền giả, chỉ có cô, tôi thật sự không muốn đối đầu với cô.” Trong số hai mươi hai vị hiền giả, sức chiến đấu của Bánh Xe Số Mệnh chỉ có thể coi là trung đẳng.


Nhưng năng lực của Doanh Tử Khâm quá mạnh.


Thần toán thiên hạ.


Có ai không cần.


Ánh mắt Doanh Tử Khâm vô cùng bình tĩnh, cô không hề lấy làm bất ngờ: “Quả nhiên là cô.” Lúc nghe giới cổ võ truyền tin nói mấy hôm trước Nguyệt Phất Y đã xuất quan, trong lòng cô đã có suy đoán mơ hồ.


Thế nên cô mới hỏi Phó Quân Thâm mấy lần liền, rằng có phải Tử Thần thật sự rất trọng nghĩa khí hay không.


Một người có thay đổi đến đâu thì kiểu gì cũng có nguyên do.


Nhưng Nguyệt Phất Y kịp thời xuất hiện cứu Lăng Miên Hề khiến nỗi hoài nghỉ trong lòng cô vơi đi một chút.


Nhưng bây giờ, Doanh Tử Khâm đã có thể chắc chắn.


Đó là một hành vi giả dối của hiền giả Thẩm phán.


Còn cô ta thì chờ ở đây, chờ hai phe cùng bị thương.


Cô ta ngồi đó bàng quan theo dõi cuộc chiến, đến cuối cùng mới chính thức ra sân.


Cái gọi là sức mạnh chưa khôi phục hoàn toàn, chẳng qua chỉ là một cái cớ mà thôi.


Nguyệt Phất Y khẽ gật đầu, giọng điệu không mảy may xao động: “Bao nhiêu người thế này mà chỉ có một mình cô nhận ra.” “Tốt lắm, không hổ là hiền giả có năng lực biết trước tuyệt đối ngoài bốn hiền giả ban đầu.” Xung quanh vẫn vô cùng im ắng.


Sau lưng Lăng Miên Hề đổ một tầng mồ hôi lạnh, da đầu cũng run lên như bị điền giết Cô ấy nhìn khe nứt sâu hoắm trên mặt đất, tay cũng trở nên cứng đờ.


Cô ấy hoàn toàn không hề có tâm lý đề phòng Nguyệt Phất Y.


Nếu như Doanh Tử Khâm kéo cô ấy chậm một tích tắc thôi, e rằng cô ấy đã mất.


mạng rồi.


Lăng Miên Hề muốn hỏi “tại sao” nhưng hoàn toàn không thốt ra được hai chữ ấy.


Nguyệt Phất Y chậm rãi quay người, nhìn về phía mấy hiền giả nghịch vị đã thảm bại kia, cất giọng hờ hững: “Quả nhiên, có khởi động nghịch vị thì phế vật vẫn là phế vật mà thôi.” Hơn mười thế kỷ cũng không phát hiện ra cô ta vốn không phải Tử Thần.


Đúng là dễ bị lừa.


Tòa Tháp và Trú Ngôn cũng chấn động không kém Dao Quang.


Bọn họ vẫn cho rằng đại nhân mà họ phục vụ là hiền giả Tử Thần.


Sao mới chỉ một thoáng mà đã biến thành hiền giả Thẩm Phán?!


“Thẩm Phán!” Dao Quang đột nhiên ho ra một ngụm máu, sắc mặt vẫn tái nhợt: “Anh ấy đâu?


Cô làm gì anh ấy rồi?!” Cô ta không hề ngu ngốc.


Sau khi Chàng Ngốc đi, cô ta là hiền giả thông minh thứ hai trong số hai mươi ñeiiifăngfl.


Hành động của Nguyệt Phất Y bây giờ khiến Dao Quang mơ hồ đoán được, Tử Thần đã chết.


Còn là chết hoàn toàn.


Hơn mười thế kỷ đã trôi qua nhưng Dao Quang vẫn nhớ như in ngày hôm đó.


Vừa vào thế kỷ mười hai chưa bao lâu, Tử Thần đã tới tìm cô ta.


Nói y đã thất vọng với thế giới này.


Chàng Khờ đi rồi, Tiết Chế đi rồi.


Devil đi, Bánh Xe Số Mệnh cũng đã đi.


Những người bên cạnh y đều đã đi hết cả rồi.


Tương lai sắp xảy ra một tai họa cấp diệt thế, những hiền giả này đã rời đi, không ai ngăn cản tai họa được nữa.


Nhưng hiền giả sẽ không chết.


Sau khi nhân loại diệt vong, Trái đất sẽ nghênh đón sinh mệnh mới, trở nên rực rỡ hẳn lên.


Dao Quang ngạc nhiên với suy nghĩ của y, nhưng cuối cùng vẫn quyết định giúp.


đỡ y.


Khi Tử Thần trở nên lạnh lùng hơn trước kia, đúng là cô ta cũng từng hoài nghi, còn cất công kiểm tra các phương diện.


Nhưng cuối cùng không tìm được điểm đáng ngờ nào khác.


Điều duy nhất cô ta không ngờ đến là Tử Thần do hiền giả Thẩm Phán cải trang!


Thẩm Phán có thể quang minh chính đại cải trang Tử Thần như thế, còn bình yên vô sự sống mười mấy thế kỷ.


Đầu óc Dao Quang vô cùng hỗn loạn, nhưng không hiểu sao suy nghĩ lại trở nên vô cùng rõ rằng.


Bảo sao bọn họ vẫn luôn không tìm thấy hiền giả Thẩm Phán - người khắc chế Tử Thần nhất.


Bảo sao cô ta hỏi Thế Giới đã đi đâu, câu trả lời nhận được là trên thế giới này hoàn toàn không có Thế Giới.


Không phải bốn hiền giả ban đầu, sao có thể trả lời chuẩn xác như vậy?


Bảo sao kiếp này, Tử Thần vẫn chưa từng gặp cô ta với gương mặt thật.


Thì ra trước kia, Tử Thần mà cô ta gặp đều là do Thẩm Phán cải trang!


Dù sao hiền giả chuyển kiếp thì giới tính cũng không thể thay đổi.


“Tử Thần đã bị cô giết rồi.” Doanh Tử Khâm đặt tay lên vai Lăng Miên Hề: “Bao nhiêu năm qua, đều là cô cải trang Tử Thần, hiệu lệnh hiền giả nghịch vị." “Phải, hắn bị tôi giết từ lâu rồi” Nguyệt Phất Y thản nhiên thừa nhận: “Hết cách, trong số bao nhiêu hiền giả như thế, chỉ có hắn tương sinh tương khắc với tôi.” “Tôi không giết được những hiền giả khác nhưng tôi có thể giết chết hắn.” “Hơn nữa, không cần truy sát kiếp sau của hắn, bởi vì hắn không chuyển kiếp.” Nghe được câu này, sắc mặt Dao Quang càng thêm tái nhợt, lồng ngực cuộn trào tức giận.


Cô ta không chấp nhận nổi, lại phun ra một ngụm máu.


Tần Linh Du thay đổi sắc mặt, tiến lên đỡ cô ta theo bản năng: “Dao Quang!” Phó Quân Thâm chậm rãi ngẩng đầu, dưới sự kích thích của những lời này, màng nhĩ anh đang run lên.


Ngay cả anh cũng không nghĩ tới khả năng Tử Thần đã chết.


“Tôi giết hắn, sau đó cướp đoạt năng lực khống chế cái chết của hắn” Nguyệt Phất Y chậm rãi nói: “Tôi dùng gương mặt của hắn để hiện thân, những người khác thì chưa chắc chứ Ngôi Sao nhất định sẽ đứng về phía tôi.” Năng lực khống chế cảm xúc và mê hoặc của Dao Quang chính là thứ cô ta cần nhất.


Cứ như vậy, cô ta sai khiến Dao Quang mê hoặc những hiền giả khác, để bọn họ khởi động nghịch vị.


Còn cô ta có thể lặng lẽ đứng phía sau, che giấu tung tích.


Dù sao trong mắt tất cả mọi người, bốn hiền giả ban đầu nhất định là nhân vật.


chính nghĩa nhất.


KhomdonemsbichicrectcoirheibiEretch-e:3 Cô ta không ngu ngốc đến mức khởi động nghịch vị.


Cơ thể Dao Quang lảo đảo, máu tươi rỉ ra từ khóe miệng nứt nẻ: “Thẩm, Phán!!!” Nguyệt Phất Y không để ý đến cô ta, chỉ nhìn Doanh Tử Khâm, cất giọng hờ hững: “Cô cảm thấy không thể tưởng nổi là vì bị bạn tốt phản bội sao?” “Nghĩ nhiều rồi” Doanh Tử Khâm ngước lên, khẽ bật cười: “Hai chúng ta mới chỉ gặp nhau ba lần, đây là lần thứ ba.” “Giữa chúng ta vẫn chưa thể dùng được hai tiếng bạn tốt này đâu.” “Chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, vốn dĩ tôi rất tán thưởng cô, nhưng bây giờ thì hết rồi.” Cô vừa dứt lời, người lạnh lùng như Nguyệt Phất Y cũng hơi thay đổi sắc mặt.


Doanh Tử Khâm hờ hững: “Ở đây ai là bạn tốt với cô, cô nên hỏi Miên Hề xem, cô ấy có đang buồn không.” Lúc này, cuối cùng Lăng Miên Hề mới lấy lại được chút sức lực.


Ngón tay cô ấy hơi run lên, cô ấy nặng nề thốt ra từng tiếng: “Tại sao?” Nếu là phe đối địch, tại sao còn muốn trở thành bạn bè với cô ấy, còn muốn giúp đỡ cô ấy?” “Không tại sao cả.” Nguyệt Phất Y hời hợt đáp: “Vì cậu là hiền giả chuyển kiếp nên tôi mới thân thiết với cậu.” Sắc mặt Lăng Miên Hề lập tức tái mét.


“Bốn hiền giả ban đầu đều có năng lực dự báo nhất định” Doanh Tử Khâm nhìn về phía Nguyệt Phất Y: “Nhưng không hề chuẩn xác, cô mơ hồ đoán được tôi sẽ đến giới cổ võ nên cô chọn cách chủ động ngăn cản tai ương, sau đó chuyển kiếp.” “Một là để gặp tôi, hai là để che giấu thân phận.


Vì thế, Nguyệt Phất Y chỉ thân thiết với Lăng Miên Hề, không thèm để ý đến những người đồng trang lứa khác trong giới cổ võ.


Thế nên lúc cô gặp Nguyệt Phất Y, Nguyệt Phất Y mới chủ động nói chuyện với cô.


Cho dù khi đó hiền giả Thẩm Phán chưa khôi phục ký ức và sức mạnh nhưng loại bản năng tiềm thức này đã ăn sâu vào xương tủy.


“Đúng vậy: Nguyệt Phất Y khẽ gật đầu: “Bánh Xe Số Mệnh, quả nhiên cô rất lợi hại, chuyện gì cũng có thể tính ra.” “Nhưng đúng là mấy ngày trước tôi mới khôi phục ký ức và sức mạnh.


Trước kia tôi giúp các cô là thật lòng giúp đỡ.” Lăng Miên Hề hít một hơi thật sâu: “Tôi hiểu rồi, nếu cậu không chuyển kiếp, cậu sẽ không thể quen biết tôi.” “Phải” Nguyệt Phất Y lãnh đạm nói: “Nếu như không có lần chuyển kiếp này, tôi sẽ chẳng bao giờ nhìn đến cậu.” Trong mắt cô ta, năng lực của hiền giả Người Tình là rác rưởi thấp kém nhất.


Không thể cứu thế giới, cũng không thể bảo vệ những người khác.


Cộng sinh ư?


Có ích lợi gì đâu?


“Miên Hề” Doanh Tử Khâm lại siết chặt bả vai Lăng Miên Hề: “Trước tiên cô ta là hiền giả Thẩm Phán, sau đó mới là Nguyệt Phất Y." Cũng khó trách, từ sau khi Phó Lưu Huỳnh, Lộ Uyên bị truy sát hơn hai mươi năm trước, đầu lâu đen chưa từng có động thái gì lớn, cũng không đuổi giết những hiền giả chuyển kiếp khác nữa.


Bởi vì hiền giả mưu tính tất thảy - hiền giả Thẩm Phán đã chuyển kiếp, trở thành Nguyệt Phất Y.


Bây giờ cô đã có thể chắc chắn đám người Tòa Tháp và Dao Quang truy sát hiền giả chuyển kiếp không phải chỉ vì Thẩm Phán đã cướp đi năng lực khống chế cái chết đặc thù của Tử Thần mà còn vì bốn hiền giả ban đầu đã có năng lực dự báo nhất định.


Chỉ có điều năng lực này không mạnh.


“Đúng vậy, A Doanh nói rất đúng, trước tiên, cậu là hiền giả Thẩm Phán.” Lăng Miên Hề lau nước mắt, mỉm cười nói: “Sau đó mới là Nguyệt Phất Y.” Từ khoảnh khắc hiền giả Thẩm Phán khôi phục trí nhớ và sức mạnh, Nguyệt Phất Y thích ăn kem ô mai đã chết rồi.


Thẩm Phán chỉ là Thẩm Phán.


Thẩm Phán lạnh lùng vô tình.


“Đúng, tôi là hiền giả Thẩm Phán” Nguyệt Phất Y hơi ngẩng đầu, nét mặt lạnh tanh: “Nguyệt Phất Y chỉ là một trong vô số thân phận chuyển kiếp của tôi mà thôi.


Thẩm Phán không cần thứ gọi là tình cảm.” Có tình cảm, sao Thẩm Phán giữ được sự công bằng nữa?


Dao Quang dễ lừa như vậy cũng là vì có tình cảm với Tử Thần.


VancsrnsyicoirahirsUrhiranilori “ng nồi, Gồ muớin [lgfilận dEi mi gi œnnfp ÌNtii dối jWinrá” RịpnyliiIiSt móc từ tay áo bào trắng ra một thiết bị lưu trữ mini, sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ: “Sau khi khôi phục trí nhớ, tôi đã lấy lại đoạn ghi hình này.” “Hắn nghĩ là hắn đã giấu rất khéo, có thể đế các người phát hiện ra, đến lúc đó, kế hoạch của tôi sẽ vỡ lở” “Chỉ có điều hắn hiểu biết quá ít về bốn hiền giả ban đầu, hắn không biết tôi cũng có năng lực dự báo.


Dự báo mấy chuyện nhỏ nhặt thế này dễ như trở bàn tay: Có lẽ cho rằng những hiền giả còn lại đều không phải đối thủ của mình, Nguyệt.


Phất Y không trực tiếp tấn công mà thản nhiên mở đoạn ghi hình.


Nơi này là khu nhà ở, bên cạnh có một màn hình lớn, chỉ có điều viền màn hình đã hơi hư hỏng.


Đầu thế kỷ mười hai, thiết bị quay phim ở thành Thế Giới mới được phát minh.


Nhưng vẫn còn trong giai đoạn sơ cấp, chỉ thu được hình ảnh đen trắng, còn hơi mờ ảo.


Song vẫn có thể nhận ra là một người đàn ông có gương mặt đặc trưng của người phương Đông.


Mặt mũi góc cạnh, đường nét tuấn tú.


Y đứng thẳng trước ống kính.


Đây mới là hiền giả Tử Thần thật.


Đầu tiên, y ho khan mấy tiếng, đoạn cất giọng yếu ớt: “Xin lỗi, vì bị thương nặng nên nói chuyện có chút khó khăn.” Phó Quân Thâm chậm rãi ngẩng đầu, nhận ra dù y đã thay một bộ quần áo khác nhưng vẫn bị máu tươi thấm ướt.


“Thẩm Phán đã phản bội chúng ta, tôi không đề phòng, bị cô ta đánh lén nên mới thành ra thế này.


Có phải có chút khó coi không?” Không có ai đề phòng bốn hiền giả ban đầu.


Càng không cần phải nói, Thẩm Phán vẫn luôn là hiện thân của chính nghĩa.


“Tử Thần cũng sẽ chết, thật là một chuyện nực cười biết bao.” Y nói khẽ: “Tôi cảm nhận được sự sống đang dần trôi đi, hy vọng mọi người có thể nghe được những lời tôi nói sau đây.” Dừng một chút, giọng y đột nhiên trở nên nghiêm nghị: “Đừng thân cận với Thẩm Phán.


Sau khi Chàng Khờ và Tiết Chế chết, cô ta đã hoàn toàn hắc hóa.


Nếu như tìm được cơ hội, nhất định phải giết chết cô ta!” “Nếu không, cô ta sẽ làm tổn thương rất nhiều người, những hiền giả khác cũng khó lòng thoát được!” Ánh mắt Phó Quân Thâm hơi dao động, anh cất giọng trầm thấp: “Muộn rồi.” Khoảng thời gian Thẩm Phán giả mạo Tử Thần, anh và Doanh Tử Khâm đều không có mặt.


Những hiền giả khác bị lừa gạt đến tận bây giờ.


“Devil, người anh em, không biết bây giờ cậu đã gặp lại nhóc Số Mệnh chưa?” Trên màn hình, người đàn ông mỉm cười: “Cậu dùng tính mạng để bảo vệ cô ấy, đưa cô ấy đến vũ trụ khác để tăng cường thực lực, tôi bội phục cậu.” “Tôi hiểu cậu, nếu đổi lại là Dao Quang, tôi cũng sẽ làm như vậy.” Thế nên y chẳng hỏi gì hết, chỉ lặng lẽ lựa chọn đứng bên cạnh Phó Quân Thâm.


Toàn thân Dao Quang run lên, cô ta bỗng túm lấy tay Tần Linh Du, vẻ mặt hoang mang, nước mắt rơi xuống lã chã: “Chị ơi, anh ấy...


trước giờ anh ấy chưa từng chính miệng nói với em.


Anh ấy thậm chí...


chưa từng nói anh ấy thích em” “Anh ấy chưa từng nói.” Trái tim Tần Linh Du nghẹn lại: “Dao Quang.


“Dao Quang, không biết em còn ở đó không.” Lúc này, người đàn ông lại lên tiếng: “Xin lỗi, có mấy lời không thể nào trực tiếp nói với em nữa.” “Sau bao lần làm nhiệm vụ, không ngừng ngăn cản tai ương, suốt ngày luân hồi chuyển kiếp.


Thời gian ở cùng em quá ngắn, nói không chừng một ngày nào.


đó, tôi cũng sẽ chết đi như Chàng Khờ hoặc Tiết Chế.


Thế nên tôi mới không muốn cho em một lời hứa hão huyền, làm em đau khổ.” Đời này, đã thề với dân thì khó lòng hứa được với em.


“Tôi biết, em bị tôi từ chối cũng rất đau lòng, nhưng dù sao vẫn tốt hơn cảnh em phải cô độc một mình sau khi tôi chết, không ngờ...


Y khẽ cười: “Bốn hiền giả ban đầu có cách khống chế tuyệt đối chúng ta, có thể em không phân biệt được, nhưng tôi hy vọng em không phải chịu tổn thương” Dao Quang ngạc nhiên mở to mắt.


“Nếu như có kiếp sau...


Yên lặng một lát, y mới lại nhìn về phía ống kính, mỉm cười: “Xin lỗi, không có kiếp sau nữa rồi.” Video đến đây là kết thúc.


Dao Quang ngây người.


Bàn tay Phó Quân Thâm chậm rãi siết chặt.


Ánh mắt anh dần trở nên đỏ au.


“Thẩm Phán!” Dao Quang không thể nào kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, cô ta gầm lên: “Ta giết ngươi!” Nhưng vừa mới đứng lên, Dao Quang đã lại khuyu xuống vì vết thương quá nặng.


Nguyệt Phất Y nhìn cô ta từ trên cao xuống, giọng điệu không mang chút cảm xúc nào, chỉ có vẻ lạnh lùng bất chấp: “Đã bảo rồi, cô chỉ là một kẻ vô dụng, bản thân mình không phát hiện ra, tự làm việc theo cảm tính thì trách được ai.” Dao Quang mở to hai mắt.


Lúc này, năng lực đặc biệt của cô ta đã bùng lên!


Nhưng khả năng khống chế cảm xúc và mê hoặc của Dao Quang không hề có tác dụng với Nguyệt Phất Y, ngược lại cô ta còn bị phản phệ nghiêm trọng.


Dao Quang lại phun ra một ngụm máu, song ánh mắt cô ta vẫn lạnh lẽo, ngập tràn sát ý chưa từng có.


“Đúng là phiền phức” Nguyệt Phất Y chậm rãi thở hắt ra: “Tại sao các người lúc nào cũng thích không biết tự lượng sức mình như thế, có tác dụng gì đâu?” Cô ta quay đầu, nhìn về phía Doanh Tử Khâm một lần nữa, cất giọng thờ ơ: “Bánh Xe Số Mệnh, cô là đối thủ duy nhất tôi thừa nhận.


Tôi nói cho cô biết, tôi thực sự rất căm ghét thế giới này!” “Cô đã quên những người ở Tư Pháp đường đã hy sinh kia rồi sao?


Bọn họ bảo vệ giới cổ võ, đổi lại được gì chứ?” “Là chửi bới, là nhục mạ, là lấy oán trả ơn!” “Tại sao chúng ta còn phải bảo vệ bọn họ?” Ánh mắt Nguyệt Phất Y lạnh tanh: “Bọn họ xứng sao?” Hai người bạn duy nhất của cô ta, Chàng Khờ và Tiết Chế đều đã hoàn toàn chết đi.


Không thể nào quay về được nữa.


Bọn họ đều chết vì bảo vệ thế giới chết tiệt này.


Doanh Tử Khâm vẫn vô cùng bình tĩnh: “Bảo sao, từ sau khi Chàng Khờ chết, tôi mới cảm nhận được phản đồ trong số chúng ta.” “Phản đồ thì chưa hẳn” Nguyệt Phất Y cười khẩy: “Chỉ là lập trường chúng ta khác biệt th Cô ta là Thẩm Phán.


Chịu trách nhiệm phán xử tất thảy mọi việc trên thế gian.


Thế nên cô ta biết thế giới này đã thối nát từ lâu, cô ta không muốn nhìn thấy một thế giới như vậy.


Vì vậy, cô ta lấy danh nghĩa Thẩm Phán cải tạo lại toàn bộ thế giới!


“Chị ơi” Dao Quang nắm chặt tay Tần Linh Du, cất giọng đứt quãng: “Chị ơi, em xin lỗi chị” Tần Linh Du cũng bị thương nặng, cô ấy hít một hơi thật sâu: “Bây giờ là lúc nói mấy lời này sao?” Bọn họ đều bị Thẩm Phán lừa gạt.


“Em đã làm chuyện không thể cứu vãn” Dao Quang lắc đầu, gương mặt đầm đìa nước mắt: “Anh ấy đi rồi, em khởi động nghịch vị, em đã giúp người giết anh ấy hại nhiều người như vậy, sao em còn có thể sống trên cõi đời này nữa.” Cô ta đã không xứng làm một hiền giả nữa.


Những sai lầm này còn không có cách nào để bù đấp.


Ánh mắt Tần Linh Du thay đổi: “Dao Quang, em muốn làm gì?” “Bánh Xe Số Mệnh, tôi giao sức mạnh của tôi cho cô.” Dao Quang chợt ngẩng đầu: “Cô nhất định, nhất định phải giết cô ta!


Giết chết cô ta!” Một tiếng nổ “uỳnh” vang lên.


Doanh Tử Khâm còn chưa kịp ngăn cản đã nhận ra trong cơ thể cô có thêm một luồng sức mạnh mới.


Cái giá phải trả cho việc hiền giả chủ động từ bỏ sức mạnh của mình chính là chết đi.


Tần Linh Du hiểu rõ điều này, cô ấy tái mét mặt mũi, gọi: “Dao Quang!” Cơ thể Dao Quang ngã xuống.


Nhưng bên môi cô là nụ cười nhạt nhạt, không mang bất cứ tiếc nuối gì.


Hiền giả thứ mười tám trong số hai mươi hai hiền giả, hiền giả Ngôi Sao, đã qua đời.


  • Trước
  • Sau