Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 36 TÔI LÀ CÔ NÀNG GIẢ NAI (11) Khang Minh đạp xe chở Trần Khê, khu biệt thự là phông nền, chiếc xe đạp cọc cạch không thể che lấp được vẻ hớn hở của hai người.
“Tôi thuê một căn hộ, sau này em ở cùng với tôi.” “Không ” “Tuy không lớn nhưng gần trường em.” “Nam nữ không được đến gần nhau.” “Tôi tìm công việc đàng hoàng, hàng ngày đón em tan học đúng giờ.” “Tôi có chân.” “Dưới lầu có phố ăn vặt, em sẽ thích.” “Anh không hiểu lời từ chối à?” Ông nói gà bà nói vịt.
Khang Minh nhìn ngân hàng nằm bên đường với ánh mắt sâu xa, chợt buông tiếng thở dài.
[Chỉ số ác ý của Khang Minh +2.] Anh tính cướp ngân hàng phải không?
Hả?
Trần Khê nhảy xuống xe đạp, ức chế đá mạnh vào thùng rác trên vỉa hè.
[OOC +5] Hệ thống giẻ rách đang đe dọa cô sao?
Khang Minh dừng xe sát lề đường, rụt rè nhìn Trần Khê đang nổi khủng: “Nếu em giận mấy người nhà họ Vân, tôi sẽ tròng bao tải từng người một” Cô bất chấp rủi ro phá vỡ thiết lập tính cách nguyên chủ, xông tới tung Một dấu giày nhỏ xinh in trên quần của người đàn ông.
“Tôi giận anh!” Hắn lấy đâu ra tự tin vậy?
Một mình cô vẫn sống rất yên ổn, vừa có tiền vừa không cần phải lá mặt lá trái với những kẻ cực phẩm, ai cần hắn tự dưng xuất hiện như chúa cứu thế?
Huống hồ, ít nhất vị cứu tỉnh sẽ đáp mây lành, còn người đàn ông này lại đi chiếc xe đạp sắp hỏng đến nơi mà muốn tới làm hoàng tử sao?
Cứ nằm mơ đi!
“Giận thì cứ đánh tôi, nhưng em nhất định phải ở cùng tôi.” Hắn không yên tâm để cô một thân một mình ở bên ngoài.
Trần Khê giơ ngón giữa lên, buông lời hăm dọa trước khi Thặng nhát chạy ra thông báo thiết lập tính cách lại bị phá vỡ: “Đừng để tôi ghét mx Tôi ghét anh, ba từ này giống như núi Thái đè đầu, Khang Minh lặng người, buồn bã đứng nhìn nhìn bóng lưng cô đi xa dần.
Trần Khê đi hai bước thì quay trở lại.
Khang Minh nhìn cô với ánh mắt hoang mang xen lẫn một thoáng thận trọng.
Cô lại muốn phun nước miếng.
Không tôn trọng ý kiến của cô, đầu tiên là tự ý thuê nhà, chỉ lo lải nhải mà không nghe lọt tai những lời cô nói, còn hở chút là tăng chỉ số ác ý!
Nhìn thế nào cũng là hắn khiêu khích trước.
Giờ hắn trưng ra vẻ mặt tan nát cõi lòng cho ai xem?
Giải thưởng giả nai danh giá của thế giới này nên dành tặng cho hắn mới đúng.
“Là anh nói ra chuyện bế nhầm con, đúng không?” Khang Minh trầm lặng, Trần Khê châm chọc: “Anh nghĩ làm vậy là có thể bẻ gãy cánh chim của tôi, khiến tôi chỉ nhìn thấy anh sao?” Đáng lẽ ra chỉ có nam chính mới biết dùng thủ đoạn thấp hèn này.
Khang Minh không có tự giác của bia đỡ đạn bét nhất sao?
“Bọn họ không xứng với em.” Cô nên là báu vật được nâng niu trong lòng bàn tay chứ không phải đồ vật bị ném qua ném lại.
“Biết điều tôi ghét nhất ở Liễu Phi Phỉ là gì không?” Khang Minh nhìn cô, không hiểu tại sao đột nhiên cô lại nhắc đến cô gái không quan trọng đó?
“Trên đời này có nhiều người xui xẻo, nếu ném cục gạch ra, tám trong số mười người bị ném trúng sẽ khổ sở và ôm thù hận ” “Tại sao phải ném gạch?” “Im lặng!” Ai dám ngắt lời bài giảng đạo lý của cô thì người đó chính là kẻ thù của Trần Khê này.
Hắn tỏ ý xin rửa tai lắng nghe.
“Những khó khăn cực khổ mà mình gặp phải không phải lý do khiến tâm lý trở nên vặn vẹo, tôi không kiểm soát được ai muốn giống như Liễu Phỉ Phỉ, nhưng tôi không cho phép anh trở thành như vậy.” Hắn ghét nhất bị người khác kìm kẹp, nhưng sau khi nghe câu này thì lại cảm thấy ấm áp như mùa xuân.
“Khi nào anh học được cái gọi là tôn trọng và bình đẳng hãy nói đến chuyện theo đuổi tôi.” Lần này cô đi thật.
Khang Minh bị bỏ lại, ngẩn ngơ nhìn cô đi xa.
[Chỉ số ác ý của Khang Minh giảm 50%!
Chị ơi!
Ca ngợi vị thần vĩ đại của em!
Sao chị làm được hay vậy?] Thặng Thặng lại muốn quỳ xuống, Trần Khê làm nhiệm vụ như đi chơi.
[Hay là chị tán đổ Khang Minh luôn đi, em thấy anh ta thật lòng thích chị đấy.] Cô chỉ nói bừa một câu đã khiến Khang Minh giảm nhiều ác ý như vậy, đây không phải tình yêu đích thực thì là gì?
“Trong từ điển của chị không có chữ tán đổ.” Trong nhận thức của cô, “tán đổ?
vốn đã mang quan điểm của thượng đế.
Cuộc sống là trò chơi.
Thế giới hiện tại của cô là giả, nhưng tình cảm là thật.
Tình yêu có được bằng cách tán tỉnh vớ vẩn không đáng giá một xu.
Cô ngẩng đầu một góc bốn mươi lăm độ, ưu tư nhìn bầu trời.
Giữa hàng triệu người rất khó gặp được người thật lòng với mình, dù có thể đáp lại tình cảm ngang bằng hay không cũng không nên xem tình yêu là trò chơi, dùng cách tán tỉnh làm vấy bẩn tình cảm của người ta dành cho mình.
Lúc này, Trần Khê cho rằng hệ thống nên giảm OOC xuống số âm, bởi vì cô đã thể hiện rất tốt.
Quả nhiên, Thặng Thặng lại lên tiếng.
[Chị có một chút cảm giác với Khang Minh đúng không?] Nếu là người khác tự ý quyết định mọi thứ thì đã bị Trần Khê cào nát mặt rồi.
Vừa nãy Khang Minh làm quá mức nhưng cô chỉ hờ hững nói mấy câu rồi cho qua.
Ngố như Thặng Thặng cũng nhận ra trong chuyện này có vấn đề.
Cô nàng giả nai thích nói đạo lý đã bị đụng cột điện.
Trần Khê ôm trán cảnh cáo Thặng Thặng: “Đừng nói chủ để kinh dị như vậy lúc chị đang đi!” Đi đường mà hai mắt chỉ lo nhìn lên trời, bị đụng cột điện còn đổ lỗi cho nó.
Trần Khê ở khách sạn, cô không định nán lại thế giới này lâu nên không suy nghĩ đến việc tìm một chỗ ở ổn định.
Khách sạn có người dọn vệ sinh, khi đói bụng thì xuống lầu ăn là được.
Ban ngày đến trường học làm bài thi thử, tối về khách sạn bơi lội, sau đó đi mát-xa xoa bóp thư giãn ngay trong khách sạn.
Khi có tiền rủng rỉnh, cuộc sống thật thoải mái.
Sau khi Khang Minh bị Trần Khê rót cho một tràng đạo lý thì chỉ số ác ý giảm đáng kể.
Thặng Thặng thấy cuộc sống của cô dễ chịu thì cũng ngại nhắc nhở.
Cô quên nhiệm vụ tăng doanh số bán hàng rồi phải không?
Bảo cô xuyên vào sách chứ không phải tới đây du lịch!
Sau ba ngày để mặc cô hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc xa hoa thường ngày của thiếu nữ cấp ba, cuối cùng Thặng Thặng đưa ra cảnh cáo.
[Khu bình luận sách đang la ó đòi bỏ truyện kìa chị ơi.] Hả?
Từ bao giờ được phép kiểm tra khu vực bình luận sách vậy?
[Vì chị là người phát ngôn, quyền hạn cao nên có thể kiểm tra khu bình luận.
Một số độc giả phản ánh, nữ chính Liễu Phí Phi sau khi sống lại không làm được điều gì nổi bật, ngu như lợn.
Có độc giả còn mắng chị là điễn viên phụ mà sống còn đặc sắc hơn nữ chính, đòi bỏ truyện.] Hệ thống best seller sắp biến thành hệ thống truyện ế chỉ vì có một ký chủ tùy hứng không muốn bị nữ chính hành hạ.
“Thập Điện là nhân viên quản lý mà, bảo người đó trả lời bình luận đi, cứ nói rằng sắp có màn hay để xem rồi, độc giả khoan hãy đi.” [Nhân viên quản lý đã lặn lâu rồi.] Thật ra sau khi Trần Khê tiến vào thế giới này thì quản lý Tiểu Nguyên Nguyên Thập Điện Của Em cũng biến mất.
Khu bình luận sách kinh khủng không nỡ nhìn, toàn là tin nhắn chửi mắng.
Đã nói rõ đây là truyện sống lại, nữ chính giết chóc lung tung mà?
Đã nói rõ mọi phản diện lớn bé trong truyện nữ cường đều bị nghiền thành tro mà?
Chưa thấy nữ chính mạnh chỗ nào, chỉ thấy nữ phụ phản diện ăn chơi phè phốn.
[Người đọc bảo là nữ phụ độc ác như chị chẳng những không bị báo ứng còn sống sướng hơn nữ chính, không thiếu tiền không lang thang, bị đuổi ra khỏi nhà mà còn được anh đẹp trai theo đuổi.] “Trai đẹp nào theo đuổi?” Trần Khê kéo rèm cửa sổ nhìn xuống, quả nhiên thấy Khang Minh đang đứng dưới khách sạn ngẩng đầu nhìn về hướng phòng của cô.
Thặng Thặng rối rắm nhìn vẻ mặt đã thích còn bày đặt từ chối đây đẩy của Trần Khê.