Chương 35 Boss Phản Diện Ngày Ngày Tìm Đường Chết - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 35 TÔI LÀ CÔ NÀNG GIẢ NAI (10) Hóa ra đứa con gái nuôi nhiều năm lại là con của kẻ thù.


Bố ruột của Vân Khê là tay anh chị giang hồ, người vợ không muốn con mình cả đời sống khổ sở như họ nên đổi hai đứa trẻ với nhau.


Hành vi chủ động đổi con này khiến con gái ruột hai nhà phải lưu lạc nhiều năm.


Bà Vân tan nát cõi lòng khi nghĩ đến việc con gái mình phải chịu đựng bao nhiêu cực khổ suốt những năm qua.


Vợ chồng nhà họ Vân quanh năm suốt tháng bận rộn ở bên ngoài, hoặc ở bên người tình hoặc đi đánh bài, ném con cho bảo mẫu chăm sóc, không tự tay nuôi nấng ngày nào nên không có nhiều tình cảm.


Bây giờ biết Vân Khê là con của kẻ thù, họ càng nhìn đứa con gái này càng thấy khó ưa.


Tầng lớp thượng lưu rất sĩ diện, vợ chồng nhà họ Vân khó mở miệng đuổi Vân Khê đi.


Vân Khê giống như khúc xương mắc kẹt trong cổ họng, không nhổ ra được cũng không nuốt trôi, nhìn thôi đã thấy kinh tởm.


Trần Khê nhớ đoạn này trong nguyên tác.


Sau khi Liễu Phỉ Phỉ tìm cách chứng minh mình mới là thiên kim thật, vợ chồng nhà họ Vân vừa vui sướng nhận con gái ruột, vừa giả vờ nói rằng sẽ vẫn cưng yêu Vân Khê như ruột thịt.


Có điều, hành động khác xa lời nói.


Con gái ruột Liễu Phỉ Phi được hưởng thụ mọi thứ, còn Vân Khê dần bị gia đình này xa lánh, bất kể chi phí ăn mặc hay tình cảm đều bị phớt lờ.


Vân Khê kiêu căng từ nhỏ sao có thể chịu được ấm ức, lại thêm cô nàng Liễu Phi Phỉ hận đời đầy kinh nghiệm đâm thọc, ngày nào thiên kim thật và giả cũng đấu đá không ngớt, lần nào cũng là Vân Khê bị hành hạ tơi bời.


Cuối cùng vợ chồng nhà họ Vân không chịu được nữa bèn đá đít Vân Khê, cô ấy chính thức bước trên con đường đẫm nước mắt.


Trần Khê nhìn vẻ mặt đắc ý của Liễu Phi Phi, đoán rằng cô nàng hận đời này chắc chắn sẽ gài bẫy mình giống như trong nguyên tác, lại nhìn vẻ mặt rối rắm như táo bón của vợ chồng nhà họ Vân.


Chậc, chắc họ đang phải nhịn rất khổ sở.


“Khê Khê.” Bà Vân bỗng dừng lại.


Xưng hô thân thiết ngày xưa bây giờ thốt ra lại cảm thấy ngượng mồm.


“Chúng tôi sẽ chăm sóc cháu như con gái ruột, dù sao chúng tôi cũng nuôi dưỡng cháu nhiều năm, về sau cháu hãy chung sống hòa thuận với Phi Phi nhé.” Trần Khê dứt khoát từ chối: “Tôi không cần ” Ông Vân đanh mặt: “Lúc bình thường tùy hứng đã đi một nhẽ, bây giờ...” “Bây giờ đã là lúc nào rồi, hàng giả khác xưa như cô có tư cách gì nói lời này đúng không?” Trần Khê nói thay ông Vân.


Cô nhìn gia đình ba người họ, thái độ đúng mực: “Bị đổi con, dù là ai cũng sẽ tức giận, các người ghét tôi cũng là điều dễ hiểu.


Cảm thấy chán ghét thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải dối lòng như vậy?” “Cháu đang nói vớ vẩn gì thế?


Những gì gia đình đã đạy bảo cháu vứt đi đâu rồi?” Bà Vân ghét bỏ nhìn Trần Khê, cảm giác gen côn đổ quá mạnh.


Bà ta thẩm nghĩ, con ranh này thô bỉ như rác không thể tái sử dụng.


Trần Khê mỉm cười nói: “Trước khi thân phận chưa vạch trần thì nói tôi sống đúng bản chất, đáng yêu rực rỡ, bây giờ thân phận đổi khác, tôi lại thành đứa thô bỉ mất dạy phải không?


Các người nghĩ con trẻ là gì hả?” Là rau cỏ ngoài chợ mà bất cứ ai cũng có thể lựa chọn?


Hay là chó mèo trong tiệm thú cưng mua về?


Không, dù là chó mèo cũng phải có tình cảm mới đón về nuôi.


Đối với vợ chồng nhà họ Vân, Vân Khê bây giờ còn không bằng một con chó.


“Lúc thương tôi thì nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, lúc coi thường thì tôi là con gián, ngay cả việc sống trên đời cũng là một tội lỗi.


Các người có bao giờ nghĩ đến việc tôi cũng có trái tim, có tình cảm không?” Có bao nhiêu cha mẹ coi con cái là vật sở hữu của mình, quan hệ huyết thống trở thành vỏ bọc của dục vọng chiếm hữu.


Rõ ràng là thỏa mãn tính độc chiếm của mình nhưng lại cố tình dán nhãn “tốt cho con”.


Khi mối quan hệ huyết thống không còn, vỏ bọc “tốt cho con” vỡ vụn, để lộ ra sự thực dụng, lòng vị tha không còn, tình cảm cũng hết.


Vợ chồng nhà họ Vân trừng mắt nhìn cô: “Ý cháu là gì?!” Liễu Phi Phỉ vui sướng khi người khác gặp họa.


Cô ta đã tìm rất nhiều cách để giành giật tình yêu thương với Vân Khê, ngày nào cô ta còn ở trong nhà thì quyết không cho Vân Khê sống yên.


“Ý tôi là muốn chuyển ra ngoài, cũng xóa bỏ quan hệ bố mẹ và con cái với hai ông bà.” Trần Khê ném một câu làm ba người nhà họ Vân sững sờ.


Liễu Phi Phí kinh ngạc hỏi: “Cô...


cô muốn rời đi?” Cô ta còn tưởng rằng Vân Khê sẽ khóc lóc ầm ĩ lên, như vậy càng tôn lên sự ngoan ngoãn nghe lời của cô ta.


Kết quả thì sao?


“Cháu đang đe dọa chúng tôi?!” Ông Vân tức giận đến mức trán nổi gân xanh, bà Vân vội níu tay áo chồng mình.


Khoai lang nóng muốn nhảy ra khỏi tay thì mình buông ra ngay đi!


“Đây là cháu tự mình yêu cầu, một khi cháu bước chân ra khỏi cửa nhà họ Vân thì chúng tôi sẽ không giúp đỡ cháu nữa!” “Cảm ơn, tôi đi, không cần tiễn.


Các người về nhà đóng cửa ăn mừng đi, đừng để nghẹn trong lòng kẻo tắt thở đấy ” Trần Khê không thèm cảm ơn công nuôi dưỡng của họ, dù sao họ cũng chẳng nuôi cô.


Sau đó, cô phất tay, nghênh ngang bước ra cửa.


Ông Vân giận đến mức râu tóc dựng đứng, trợn tròn mắt.


Bà Vân mỉa mai nói: “Trên người nó không có một xu, đến khi không sống được nữa tự khắc sẽ trở về cầu cứu chúng ta.” Bà ta hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của Vân Khê mà nắm tay Liễu Phỉ Phi thân thiết hỏi han: “Con ngoan, ở bên ngoài chắc khổ lắm phải không?” Liễu Phỉ Phỉ khách sáo đáp lại mấy câu, ánh mắt vẫn dõi theo hướng Vân Khê rời đi, trong lòng vừa đắc ý, vừa hụt hãng khó tả.


Cô ta cho rằng có thể nhân cơ hội này ức hiếp Trần Khê, để cô nếm thử cảm giác bị chà đạp dưới chân.


Kết quả Trần Khê đứt khoát vứt bỏ tất cả, hoàn toàn không cho Liễu Phi Phỉ cơ hội hành hạ lại kẻ ác.


Cô cứ như vậy mà đi sao?


Không, Vân Khê không biết sống tự lập, đi ra ngoài nhất định sẽ sống không bằng chết.


Còn tên tài xế chó săn của Vân Khê nữa, Liễu Phỉ Phi nghĩ đến việc Khang Minh đã sỉ nhục mình ở trường, khóe miệng khẽ nhếch lên.


“Mẹ, con muốn có một tài xế được không ạ?” “Một người có đủ không?” “Đủ rồi, mẹ tốt quá.” Cô ta làm nũng, trong mắt lóe lên vẻ toan tính.


Trong đầu cô ta đã vạch sẵn kế hoạch sẽ hành hạ chó săn cũ của Vân Khê như thế nào.


Tuy nhiên, Liễu Phỉ Phí đã tính hụt một phen, quản gia báo rằng tài xế đã từ chức.


(Cô ta sững sờ.


Cô ta muốn hành Vân Khê, Vân Khê đã chạy.


CCô ta muốn xử tài xế, tài xế cũng chạy nốt?


Sao hai người này thích chạy quá vậy?


Trần Khê huýt sáo đi ra khỏi biệt thự nhà họ Vân.


Trong túi của cô có thẻ đen, bên trong chứa tiền nhuận bút năm triệu, có tiền trong tay thì chẳng có gì phải sợ.


Vừa rồi cô đốp chát gay gắt trong nhà họ Vân nhưng không nghe thấy Thặng Thặng thông báo tin gì.


Nguyên chủ vốn điêu ngoa, thích làm theo ý mình, không chấp nhận được việc Liễu Phi Phi nửa đường nhảy ra, phản ứng của Trần Khê như này cũng không phải phá vỡ thiết lập tính cách nhân vật.


Cô lười phải nghĩ tới Liễu Phi Phi dù chỉ một giây.


Không cần xem cô nàng hận đời toát ra khói đen oán hận nữa, cuộc sống tươi đẹp hẳn ra.


Ơ...


Một chiếc xe đạp dừng lại trước mặt cô, người ngồi trên yên xe là tài xế ngang ngược với vẻ mặt lạnh lùng.


Hắn ngồi lên một chiếc xe đạp cà tàng mà khiến người ta có cảm giác như đang cưỡi xe Rolls-Royce nhìn xuống thế giới vậy.


Người đàn ông này thật sự không phải từ đoàn phim tổng giám đốc xuyên tới đây chứ?


Trần Khê hỏi: “Sao anh lại ở đây?” Khang Minh một chân chống đất nghiêm túc nói với cô: “Tôi đến đón em.


Đón cô về nhà, nhà của hắn và cô.


Đám người nhà họ Vân giả tạo đó không xứng với cô.


Hắn không cho phép cô từ chối, quyết ngang ngược tới cùng, còn tỏ thái độ rõ ràng, nếu cô mà từ chối thì sẽ tăng điểm ác ý!


Trần Khê chỉ vào bánh xe bị xẹp.


Không lo bơm xe đi, bày đặt ra vẻ hống hách.


  • Trước
  • Sau