Chương 34 Boss Phản Diện Ngày Ngày Tìm Đường Chết - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 34 TÔI LÀ CÔ NÀNG GIẢ NAI (9) Họ vào một quán ven đường, gọi bốn món ăn và nửa thùng bia.


Trần Khê đưa bộ dụng cụ ăn dùng một lần cho người đàn ông đang trưng ra vẻ mặt ghét bỏ.


Hắn xị mặt nói: “Đổi nơi khác ” Loại đồ ăn có nhiều E.


coli này sao xứng với cô?


Trần Khê cảm giác ánh mắt tài xế ngang ngược nhìn mình như thể sẽ ngất đi khi cô ăn gan xào, bèn gắp một đũa cho gã đàn ông vừa kiêu vừa chảnh này.


Hắn quay mặt sang chỗ khác: “Tôi không ăn nội tạng ” Cô gái, đừng tưởng hắn cưng chiều cô đến mức phá vỡ nguyên tắc, dù có đánh chết hắn cũng không ăn những thứ mất vệ sinh này.


“AJ” Cô đưa đũa đến sát miệng hắn.


Khi Khang Minh hiểu được chuyển gì xảy ra thì đã nhai nó, hương vị Nhìn hắn ăn như người máy, vẻ mặt cứng ngắc, cô cười tít mắt, hỏi: “Ngon không?” Ngon hay không chẳng quan trọng.


Hắn nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, cảm thấy đây mới là phong cảnh đẹp nhất trên thế giới.


Hắn lạnh nhạt nói: “Thêm nữa đi” Là một người đàn ông tốt, thỉnh thoảng nên chiều ý vợ.


Đàn em của Khang Minh đi ngang qua thấy đại ca nhà mình lúc trước từng tắm máu trên đường, bây giờ đang ngồi ở quán ven đường, vẻ mặt ngô nghê như con nít há mồm để Trần Khê bón cho mình ăn.


Trời ơi, sao đại ca nhà mình lại mất trí đến mức này?


Gã đàn em không dám nói, càng không dám hỏi, cuối cùng lặng lẽ chuồn đi.


Chai bia rỗng để dưới đất tăng dần, những món ăn trên bàn bị tài xế ngang ngược chê bai cũng đã gần hết, phần lớn đều vào bụng của hắn.


Uống nhiều bia khiến Trần Khê ngà ngà say: “Khang Minh này.” Người đàn ông có chút men say lập tức ngồi ngay ngắn.


“Không thể thay đổi xuất thân của mình thì phải nỗ lực, đó là cách duy nhất để vươn lên.” Trần Khê tiện thể khai sáng tâm hồn hắn.


Hắn đã có hơn tám mươi điểm ác ý dành cho cô, nếu còn tăng nữa thì thế giới này sẽ kết thúc.


Cô thể hiện khả năng sáng tác đạo lý, khuyên nhủ đến khô cả nước miếng.


“Nói thật xuất thân của tôi còn thảm hại hơn anh nhiều, nên anh đừng chán nắn bỏ cuộc.” “Thảm hại đến mức nào?” Trần Khê nhìn quán vỉa hè bốc khói dầu, động tác nấu ăn của chủ quán khiến cô nhớ đến quá khứ trong hiện thực.


“Thảm hại đến mức không có tiền ăn cơm, đi ngang qua quán cóc sẽ thả bước chân thật chậm để ngửi mùi đồ ăn.” Khi ấy, cô chỉ cần ngửi là biết quán đó đang nấu món gì.


Trần Khê không phải vừa mới bắt đầu đã là tác giả viết truyện nổi tiếng.


Lúc mới tốt nghiệp, cô bị ông bố xấu xa chèn ép, từng khốn khổ đến mức không có ai mua truyện, không trả nổi tiền thuê nhà, phải viết những câu chuyện cảm động “trà sữa dành cho tâm hồn” cho các tài khoản nhỏ hạng bét để kiếm tiền.


Thời kỳ khó khăn nhất một ngày cô chỉ ngủ ba, bốn tiếng, thời gian còn lại đều cặm cụi gõ chữ, người không có đủ tiền mua đồ ăn thì không có tư cách kén cá chọn canh.


Có lẽ do lúc ấy cô ra sức kiếm sống, tiêu hao quá nhiều tế bào chăm chỉ mới hình thành cái tính lười biếng như bây giờ.


Mới đầu cô chỉ muốn khuyên nhủ hắn, nhưng chất cồn trong bia đã gợi lên những năm tháng vất vả của oô.


Hắn đau lòng không thể tả: “Tôi sẽ không để em sống cuộc sống như vậy nữa.” Cô đã trải qua bao nhiêu cực khổ mới hình thành nên tính cách như bây giờ?


Trần Khê cụng chai với hắn: “Đùa thôi, những gì tôi vừa nói chỉ là chuyện trong mơ ấy mà.” Khang Minh nghiêm mặt cau mày, nhưng hắn đã hiểu.


Trần Khê không biết rằng giây phút này hắn hạ quyết tâm sau khi trở về sẽ đổi mấy quán ăn giao hàng tận nhà mà cô thường hay gọi thành đầu bếp có chứng nhận Michelin, chỉ nấu cho mình cô ăn, cho cô ăn thoải mái, vừa ăn vừa nằm hoặc ngồi cũng được.


Và đổi cả những bộ đồ rẻ tiền giá trị năm con số nhét đầy hai mặt tường nữa.


“Muốn cưỡng lại sự sắp đặt của ông trời, muốn thay đổi số phận không phải điều dễ dàng, nhưng chỉ cần anh không bỏ cuộc thì sẽ luôn có hy vọng” Cô nói nhiều lời khuyên nhủ như vậy nhưng không biết người đàn ông này nghe lọt tai bao nhiêu.


“Tôi không muốn đổi số phận ” Hắn rất tốt số.


Được gặp cô gái tốt như cô còn muốn thay đổi số phận làm gì nữa?


“Tôi thấy anh ra dáng người có tài, có năng lực, muốn thể hiện giá trị bản thân bằng con đường chính đáng không hể khó, cần gì phải chịu khổ làm tài xế cho tôi.” Hơn nữa còn là tài xế tăng chỉ số ác ý mọi lúc mọi nơi.


“Tôi là người có tài?” Cô nói một tràng nhưng hắn chỉ nghe rõ câu này, mặt mày hớn hở, tỉnh thần phấn chấn.


Trần Khê muốn quỳ trước anh chàng tài xế ngang tàng cố chấp này, sao trên đời lại có người đàn ông cứng đầu như thế không biết?


“Tôi thật tình không hiểu anh thích Vân Khê ở điểm gì, những gì anh nhìn thấy đều là biểu hiện giả dối mà thôi.” Hắn không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm.


Hắn không thích Vân Khê, chỉ thích “biểu hiện giả dối”.


Khuyên nhủ mãi mà hắn vẫn cứ lì ra, Trần Khê tung đòn độc: “Tôi nói thật cho anh biết, tôi không phải con gái của nhà họ Vân, Liễu Phỉ Phỉ bị anh túm cổ áo hôm nay mới là hàng thật, không lâu nữa tôi sẽ bị đuổi ra khỏi nhà đấy.” Liễu Phỉ Phi sẽ không từ bỏ việc gây sự, hai bên đã trở mặt thì sớm muộn gì cô ta cũng sẽ vạch trần thân phận của cô.


Trong nguyên tác, sau khi nhà họ Vân biết mình ôm sai con, họ đã tống cổ Vân Khê ra khỏi nhà với lý do cô ấy tiêu xài phung phí, ngông cuồng, phóng đãng.


Một cô chiêu đã quen ăn sung mặc sướng, vừa không có tài lẻ gì vừa không có bằng cấp, chỉ có lòng tự tôn cao.


Kết cục thật thê thảm.


Rơi vào bước đường, Vân Khê đã phải đến quán karaoke để hát.


Khi đó, Liễu Phí Phỉ đã là con gái nhà giàu, hai người khác biệt một trời một vực Mắt Khang Minh sáng lên: “Cô ta bắt nạt em?” Không cần biết Liễu Phi Phi có thân phận gì, nếu cô dám ăn hiếp Khê Khê thì hắn sẽ xử đẹp cô ta ngay.


Hắn đi xử cô ta ngay bây giờ, tiện thể nhai luôn cặp vợ chồng nhà họ Vân mắt mù.


Trần Khê cạn lời: “Chàng trai, anh có thể bớt hung hăng, nhiều sáng sủa hơn được không?


Đây không phải trọng điểm mà tôi muốn nói.” Hắn không thể sửa được thói hở một chút đòi xé sổ hộ khẩu nhà người ta ao “Tôi sắp bị đuổi ra khỏi nhà, đến lúc đó hai bàn tay trắng, anh hiểu chưa?” Hắn là người đàn ông đã trưởng thành, nên học cách tự mình suy nghĩ.


Hai bàn tay trắng, bốn chữ này khiến Khang Minh trầm tư.


Trần Khê vui mừng.


Xem ra người này đã hiểu được ý của cô.


Nguyên chủ là cô gái chỉ có vẻ bề ngoài, khí chất là giả vờ, vẻ xinh đẹp toàn là nhờ tiền đắp nặn, một khi không còn gia thế thì sẽ trắng tay.


Chàng trai, hãy dừng cương trước bờ vực, đổi người yêu thích vẫn chưa muộn.


Khang Minh gật đầu hiểu ý, hắn sẽ hành động ngay lập tức.


Trần Khê cụng chai với Khang Minh, tốt quá, cuối cùng họ đã đạt được nhận thức chung.


Cô đoán rằng với trí tuệ của Liễu Phỉ Phí, cô ta sẽ chờ kỳ thi đại học kết thúc rồi mới vạch trần thân phận của cô, vừa hay cho cô thời gian ôn tập bộ đề thi đại học ba năm.


Tuy nhiên...


Ngày thứ hai sau khi mở lòng tâm sự với tài xế ngang ngược, hai vợ chồng nhà họ Vân ít khi xuất hiện đã dắt Liễu Phỉ Phi tới cửa.


Bà Vân toát ra khí chất quý phái, nắm tay Liễu Phi Phi, ánh mắt nhìn Trần Khê như rác rưởi: “Chúng tôi đã tìm hiểu rõ, cháu không phải con gái của chúng tôi, Phí Phỉ mới là con ruột chúng tôi.” Liễu Phi Phỉ thoáng ngây người.


Cô ta định tìm bằng chứng vạch trần Vân Khê là thiên kim giả nhưng còn chưa kịp làm gì, tại sao hai vợ chồng nhà họ Vân đã biết chuyện này.


Trần Khê câm nín, chửi thẩm kẻ nào đã làm xáo trộn tiết tấu thế hả?


Hai vợ chồng nhà họ Vân rất đỗi vui mừng vì tìm lại được con gái ngọc ngà đã bị mất và rất biết ơn người nặc danh tố giác.


Liễu Phi Phỉ nhìn Vân Khê bằng ánh mắt chiến thắng đầy hả hê.


Dù là anh trai thần tiên nào vạch trần thân phận của Vân Khê thay cô ta thì cô ta cũng rất biết ơn.


Bây giờ, thân phận của hai người đã thay đổi, để xem cô chiêu chảnh chọc Vân Khê còn lên mặt được nữa không?


  • Trước
  • Sau