Chương 33 Boss Phản Diện Ngày Ngày Tìm Đường Chết - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 33 TÔI LÀ CÔ NÀNG GIẢ NAI (8) Đối với học sinh cuối cấp bận học sấp mặt thì vụ bê bối hôm nay khá lớn.


Hơn nữa tình tiết thắt mở cao trào, giây trước còn chìm đắm trong vụ Chân Sa vạch trần Vân Khê, giây sau đã đổi thành Liễu Phỉ Phỉ vào đồn cảnh sát.


Chân Sa tức giận quát: “Cậu ngậm máu phun người!


Phí Phí sao có thể bị cảnh sát bắt được!” Đối với học sinh thì cụm từ đồn cảnh sát quả là một thế giới khác, quá xa xôi.


“Có thể tra biên bản ghi chép của cảnh sát đấy, tôi sẵn lòng xin biên bản đó, khi công bố sẽ cho mọi người biết đâu là thật đâu là giả.


Còn về việc bạn học Liễu Phỉ Phí vụ khống tôi mua dâm, ha ha.” Trần Khê cười khẩy, chợt nhận ra nếu diễn theo đúng con người thật sẽ phá vỡ thiết lập tính cách nguyên chủ, cô bèn thu lại nụ cười đắc ý, đổi thành kiểu che miệng của thánh nữ giả tạo tiêu chuẩn.


“Cô thật vô tình vô nghĩa vô lý gây rối!


Tôi không thiết sống nữa!” “Sao tôi phải thừa nhận chuyện mình không làm?” “Tôi sẽ xin biên bản ghi chép của cảnh sát để chứng minh sự trong sạch của bản thân!” Dáng vẻ che miệng khóc lóc mong manh yếu đuối này khiến hầu hết học sinh trong lớp đều đứng về phía Vân Khê.


“Cô diễn kịch cho ai xem?” Liễu Phi Phi nổi điên trước diễn xuất giả trân của Trần Khê, cũng gai mắt những người khác.


Bọn họ đều bị mù sao?


Không nhìn ra sự giả tạo của Vân Khê à?


Trần Khê lấy điện thoại di động ra gọi cho Khang Minh: “Gửi ngay cho tôi biên bản ghi chép của cảnh sát khu vực nơi tôi có mặt tối qua, lập tức gửi đến trường trong vòng mười phút.” Giọng nói của người ở đầu dây bên kia đột nhiên trầm xuống: “Có người bắt nạt cô à?” “Anh 1o lấy biên bản đi.” Cô cúp máy rồi trở lại chỗ ngồi, nằm bò ra bàn, bả vai thỉnh thoảng lại khẽ run lên.


Thấy vậy, trong lòng các bạn học khác đều dâng lên sự đồng cảm.


Liễu Phỉ Phí chọc tức Vân Khê khiến cô phát khóc.


Trần Khê giả vờ chưa đầy một phút đã ngủ thiếp đi.


Bàn học trong trường thật thoải mái, nằm gục ra bàn ngủ một giấc giống như ăn trộm thời gian học, kiếm được một trăm triệu vậy.


Khang Minh làm việc nhanh hơn cô nghĩ.


Vài phút sau, hắn cầm túi giấy bước vào với vẻ mặt hầm hầm, theo sau là bảo vệ run cầm cập.


Ôi chao, người anh em đưa đồ này trông dữ dằn quá, không phải giang hồ vào trường gây sự đấy chứ?


Trần Khê còn đang ngủ.


Khang Minh nhìn cô nằm sấp trên bàn, còn tưởng rằng cô bị người ta bắt nạt nhưng chỉ biết chịu đựng thì máu nóng dồn lên não.


Hắn ném túi giấy xuống bàn của Liễu Phỉ Phỉ đánh bộp một tiếng, khiến các học sinh khác ¡m như thóc, không dám thở mạnh.


Liễu Phi Phi vốn dĩ đang đợi Vân Khê tự rước lấy nhục, không ngờ cô thật sự xin biên bản ghi chép của cảnh sát.


“Mở to mắt chó của cô ra nhìn cho kỹ đi.” Khang Minh đấm tay xuống bàn đánh “rầm”, mặt bàn bằng sắt lõm sâu xuống.


Trần Khê vẫn ngủ ngon lành.


Liễu Phí Phi muốn thẳng sống lưng kiên cường đấu tranh với thế lực xấu xa, nhưng lại sợ rúm trước vẻ mặt dữ tợn của Khang Minh.


Cô ta nhớ kỹ người đàn ông này.


Kiếp trước hắn là tên du côn đã dẫn theo đàn em đến đánh cô ta.


Giữa chừng hắn nhận điện thoại đi ra ngoài.


Không có đại ca ở đó, đám lưu manh mất kiểm soát, thẳng thừng ra tay với cô ta.


Những hình ảnh bi thảm hiện ra trong đầu khiến Liễu Phi Phi không khỏi hét ầm lên.


Tiếng hét chói tai đó cuối cùng đã đánh thức Trần Khê.


Cô ngáp dài, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Khang Minh.


Vừa rồi cô nằm bò ra bàn, mặt nghiêng sang một bên, dùng sách che khuất, gò má bị hằn một vệt đỏ, hơn nữa cô đưa tay dụi mắt nên mắt cũng hơi đỏ.


Khang Minh rất xót xa khi nhìn thấy cảnh này, gườm gườm nhìn Liễu Phỉ Phỉ với ánh mắt đầy sát khí, sau đó túm cổ áo cô ta: “Cô dám đánh cô ấy hả?” Hắn muốn ăn thịt cô ta ngay bây giờ!


À không, ở thế giới này không có kỹ năng ăn thịt người, vậy thì đánh cô ta bầm dập để ngay cả mẹ ruột cô ta cũng không nhận ra con gái mình luôn.


Bảo vệ run rẩy tiến lên ngăn cản: “Bình tĩnh nào người anh em!” Trời ơi, thời buổi này kiếm bát cơm cũng khó vậy sao?


Trong trường học cũng gặp chuyện đáng sợ thế này?


Trần Khê mới tỉnh dậy đã nhìn thấy Khang Minh hùng hổ bênh vực mình, không hề hay biết chỉ trong mấy phút cô chợp mắt đã gây ra bao nhiêu sự hỗn loạn.


Cô chỉ mất một giây đã nhìn rõ tình hình, cô ôm mặt giật mình kêu lên một tiếng: “A, mặt đau quá!” Liễu Phi Phi câm nín.


Cô ta không làm gì cả!


“Vân Khê, đồ giả tạo!” Thặng Thặng xuất hiện báo cáo: [Cảnh cáo OOC giảm xuống còn 0.] 'Boss đúng là người phụ nữ tùy tính như gió, lên xuống thất thường, thể hiện đúng tính cách của mình mà không hề vấp, nuột nà như tơ.


Khang Minh thấy Trần Khê ôm mặt bèn túm cổ áo Liễu Phí Phi lên.


Cô ta sợ hãi hét to.


Trần Khê thấy hắn thật sự đánh cô ta, liền vội vàng chạy tới đè tay hắn lại: “Thôi bỏ đi.” Chủ nhiệm bước vào thấy cảnh này, huyết áp tăng vọt: “Các em đang làm gì thế hả?!” Khang Minh buông cổ áo Liễu Phỉ Phi ra, vừa rồi cô ta bị siết chặt nên thở hổn hển, cảm giác vừa đi dạo một vòng quanh bờ vực cái chết.


“Thưa cô, bạn ấy đổ oan cho em.” Trần Khê đưa chiếc túi Khang Minh vừa mang tới cho cô giáo chủ nhiệm.


Liễu Phỉ Phi liền mách lẻo: “Cô ơi!


Đêm qua Vân Khê bị bắt trong khách sạn!” Trong lòng cô chủ nhiệm dâng trào sóng thần, chiếc thẻ mà Vân Khê đưa cho còn nằm trong túi áo của cô ta.


Chủ nhiệm giả vờ bình tĩnh nhận lấy túi hồ sơ rồi mở ra, lật xem lướt qua.


Liễu Phỉ Phỉ ở bên cạnh cũng nhìn trộm, sau đó sắc mặt tái mét.


Trong biên bản chỉ ghi lại việc cô ta báo án giả, không có vụ Vân Khê bị bắt.


“Cô ta...


Cô ta đã bỏ tiền ra mua chuộc cảnh sát!


Chắc chắn cô ta đã làm như vậy!” Hai chữ mua chuộc hết sức chói tai đối với giáo viên chủ nhiệm: “Đủ rồi!


Liễu Phỉ Phỉ, gọi phụ huynh của em đến trường, sắp thi đại học đến nơi rồi mà còn không 1o học hành lại đi vu oan bạn học!” “Thưa cô, tim em đau quá, em muốn xin nghỉ một ngày.” Trần Khê ôm ngực làm Khang Minh đau lòng muốn chết.


Sau khi ra khỏi cổng trường, mặt cô không đau, tim không khó chịu, tỉnh thần phơi phới.


“Tôi không sao.” Khang Minh bối rối quay đầu sang chỗ khác: “Tôi không quan tâm.” Đồ ngạo kiểu.


Hai giây sau hắn lại quay mặt lại: “Liễu Phí Phí bắt nạt cô.” Hay là tìm cơ hội tiêu diệt gọn luôn đi?


Trần Khê nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, lại liên tưởng đến chỉ số ác ý hơn tám mươi điểm.


“Khang Minh, tôi muốn nói với anh một chuyện.” Hắn nói với giọng điệu không thể thương lượng: “Nếu muốn nói đỡ cho cô ta thì tốt nhất đừng mở miệng vàng ” Cô gái, đừng mong hắn đồng ý thỏa hiệp!


Hắn là người rất có nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không thay đổi vì bất cứ ai.


Ngay cả cô cũng không thể khiến hắn thay đổi, mặc dù cô rất xinh đẹp.


Hắn thẩm nghĩ với vẻ ngầu lòi.


“Tôi chỉ muốn hỏi có phải anh thích tôi không?” Khuôn mặt ngầu lòi bỗng cứng ngắc, sắc đỏ từ lỗ tai lan tràn đến má.


“Tìm một chỗ tâm sự không?” Khang Minh lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể.


Trần Khê nhìn động tác nhanh nhẹn của hắn như thể sợ rằng nếu chậm Người đàn ông này vừa kiêu ngạo vừa cứng miệng, mặt siêu dày nhưng chỉ cần liên quan đến chuyện tình cảm thì lại mỏng hơn giấy, tính cách vừa mâu thuẫn vừa phức tạp này quen lắm.


Cô nhớ đến Yêu Thần ở thế giới trước.


Người cho cô uống máu của hắn, làm mọi thứ vì cô, nhưng đến chết cũng chưa từng nắm tay cô.


Tâm trạng của cô hơi phức tạp.


Chẳng lẽ cô dễ thụ hút loại đàn ông lầm lì, lù khù vác cái lu chạy?


  • Trước
  • Sau