Chương 32 Boss Phản Diện Ngày Ngày Tìm Đường Chết - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 32 TÔI LÀ CÔ NÀNG GIẢ NAI (7) Có trời mối biết cõ đà ti qua những gì Trần Khê ngồi trong phòng học, chống cằm nhìn ra ngoài cửa SỐ.


Những đám mây trên bầu trời rất giống hình ảnh Khang Minh quấn khăn tắm cầm ly rượu.


Trên bảng đen có dòng chữ kinh dị bằng phấn: Còn ba mươi mốt ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học.


Đúng là một thế giới đáng sợ, chẳng những phải trải qua kỳ thi đại học lột da, mà còn có kẻ đang yên đang lành bỗng nhiên tăng chỉ số ác ý.


Nếu cô biết trước sẽ có nhân tố nguy hiểm không xác định như thế thì đã bỏ qua thế giới này, chọn thế giới khác rồi.


Hôm qua Khang Minh bóp nát ly thủy tỉnh, sắc mặt đen như đáy nồi, đè cô xuống.


Huyệt thái dương của Trần Khê giật liên hồi khi nhớ lại cảnh tượng sấm sét đó.


Vì sao cô để mình rơi vào hoàn cảnh thê thảm như vậy?


Người nghe đau lòng rơi lệ.


Đúng lúc này, giáo viên chủ nhiệm xuất hiện trước cửa lớp với vẻ mặt u ám: “Vân Khê, trò ra đây một lát.” Trần Khê đứng dậy, khi đi qua chỗ ngồi của Liễu Phỉ Phỉ thì thấy ánh mắt cô ta đầy hả hê.


Trần Khê xui xẻo học cùng lớp với Liễu Phi Phi.


Giáo viên chủ nhiệm là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, chuyên dạy học sinh lớp 12, áp lực tinh thần lớn nên rối loạn nội tiết tố, cực kỳ nóng tính.


“Trò Vân Khê, tôi nhận được đơn tố giác nặc danh nói đêm qua trò và một người đàn ông bị cảnh sát bắt trong khách sạn, trò báo cho phụ huynh đi.” Chủ nhiệm vừa lên tiếng đã khiến Trần Khê đau đầu.


Đúng vậy.


Tối hôm qua không có chuyện 18+ nào cả.


Sau khi hắn bóp nát ly rượu, vừa đẩy ngã cô thì cảnh sát ập vào.


Lúc ấy cô nằm trên sô pha, còn hắn bọc khăn tắm.


Hai người bị cảnh sát đưa đi.


Giây phút đó, cô nghe tiếng báo cáo đầy vui sướng của Thặng Nhát.


[Chúc mừng người phát ngôn đã trở thành người đầu tiên bị bắt trong chiến dịch quét sạch mại dâm.


Thành công nhận danh hiệu “Không được mặc gì thật xấu hổ”.] Đúng vậy, cô trở thành người duy nhất bị cảnh sát truy quét mại dâm dẫn đi trong số những ký chủ.


Trần Khê trợn mắt há hốc mồm, Khang Minh quấn khăn tắm bị đưa đi, khuôn mặt vẫn giữ khí chất tài xế ngang tàng ngầu lòi.


Tuy nhiên, sự ngang tàng không đáng một đồng trong xã hội hài hòa.


Hắn không được phép mặc áo, cứ thế bị dẫn đi.


Sau đó Thặng Thặng vô cùng phấn khích nói cho Trần Khê, danh hiệu “Không được mặc gì thật xấu hổ” là danh hiệu ẩn, tuy vô dụng nhưng cô là ký chủ duy nhất nhận thành tích này, thật sự rất giỏi!


Ai muốn thu thập thành tích kiểu này chứ?


Mẹ kiếp!


Giáo viên chủ nhiệm còn đang chờ Trần Khê giải thích, thấy cô ngơ ngác mất hồn vía thì cực kỳ khó chịu: “Sắp thi đại học đến nơi, thành tích của trò đã kém rồi còn gây ra chuyện tồi tệ như vậy, nhà trường tuyệt đối sẽ không nhân nhượng!” Cô ta nói một câu lại đập bàn một cái, ấm trà lớn trên bàn nảy lên liên tục.


“Gọi phụ huynh của trò đến đây ngay!” Trần Khê lấy một tấm thẻ ra khỏi túi, lặng lẽ dúi vào tay cô giáo chủ nhiệm.


“Trò làm gì vậy?!” Chủ nhiệm thấp giọng, cảnh giác liếc nhìn cửa phòng Không có ai.


Trần Khê giữ động tác nhét thẻ vào tay cô ta, gương mặt vô tội: “Em bị oan thưa cô, hôm qua em và tài xế nhà mình mắc mưa nên vào đó tránh Mi CH “Trò tưởng rằng nói như vậy thì có thể mua chuộc được giáo viên sao?” “Trong thẻ có năm mươi nghìn tệ.” “Sắp thi đại học rồi, hãy giữ tỉnh thần chăm học, về lớp ôn tập đi” Trần Khê giơ tay đặt ngang trán, nháy mắt với cô giáo.


“Cảm ơn cô, cô thật tốt!” Trần Khê không hỏi giáo viên chủ nhiệm là ai đã mách lẻo chuyện này, ngoài Liễu Phỉ Phỉ ra thì còn ai rảnh rỗi như thế.


Chậc, đám nữ chính trong truyện nữ cường luôn giơ cao ngọn cờ vĩ đại không bỏ qua bất cứ ai, khi làm việc thì còn ác hơn nữ phụ thảo mai như cô, đúng là rách việc.


Trên tầng lầu khối 12, dù đang trong giờ giải lao nhưng có rất ít người chuyện trò tán gẫu.


Bầu không khí thi đua học tập đầy căng thẳng, mọi người đều cố gắng làm nốt những để thi cuối cùng, đổ mồ hôi không hối hận cho thanh xuân.


Các bạn học sinh đều nỗ lực tranh thủ làm bài tập kiếm thêm điểm, nhưng Liễu Phỉ Phỉ chỉ viết qua loa, trước khi sống lại, linh hồn của cô ta lơ lửng trên cao đã nhìn thấy đề thi đại học lần này.


Cô ta cho rằng cắm đầu vào học trong thời gian báo thù là hành vi thiểu năng trí tuệ.


Cô ta thường ngẩng đầu nhìn đám bạn học ngố cặm cụi làm bài xung quanh.


Kiếp trước, những người này đều coi thường Liễu Phi Phí vì cô ta là con gái của lưu manh, cuối cùng cô ta chết thê thảm nhưng không một ai dang tay giúp đỡ.


Những bạn học vô cảm này nên nhận sự trừng phạt của số phận!


Liễu Phi Phi hậm hực nhìn các nữ sinh, nghĩ thẩm mình không cần học mà vẫn có thể dễ dàng đạt điểm cao, còn những người này đù học kiệt sức cũng vẫn thua kém mình.


Danh hiệu thủ khoa đại học năm nay chắc chắn sẽ thuộc về cô ta.


Trần Khê vừa vào cửa đã nhìn thấy mọi người đều nghiêm túc chăm chỉ học bài, còn Liễu Phí Phỉ thì cau có tỏa ra khói đen oán khí đậm đặc cực kỳ bắt mắt.


Cô đã đoán được nguyên nhân tại sao cô ta lại tự tin như vậy.


Chỉ có hai khả năng.


Một là nữ chính - con cưng của thế giới này đã biết trước để thi đại học.


Hai là Liễu Phỉ Phỉ tự tin mình có thể lấy lại thân phận con gái nhà giàu nên không quan tâm thi đại học.


Trần Khê ngó lơ Liễu Phỉ Phi, đi thẳng về chỗ ngồi của mình.


Một cô bạn ngồi bên cạnh Liễu Phỉ Phi bỗng đứng dậy chỉ vào Trần Khê và kêu lên: “Vân Khê, cậu còn có mặt mũi đến trường à?!” Liễu Phi Phỉ nhếch miệng mừng thầm, sắp có kịch hay rồi.


Trần Khê nhướng mày, tự hỏi cô bạn này là ai?


Thặng Thặng vội truyền thông tin cho cô.


Cô gái này tên Chân Sa, nữ sinh duy nhất trong lớp chơi thân với Liễu Phỉ Phỉ, người cũng giống như tên, tuy không xấu bụng nhưng hơi khờ khạo.


“Có việc gì thì ra ngoài nói.” Trần Khê nhìn dáng vẻ của Chân Sa, lại nhìn vẻ mặt hóng hớt của Liễu Phỉ Phí hận đời thì đã đoán ra được điều gì đó.


Sau khi mách lẻo với chủ nhiệm lớp, cô ta cảm thấy vẫn chưa đủ nên đã nói cho Chân Sa biết chuyện tối qua của Trần Khê, xúi giục Chân Sa đứng ra làm ầm lên, như vậy cô sẽ không hoài nghi Liễu Phi Phi.


Dù chuyện mách lẻo bị lộ, Trần Khê sẽ chỉ nhằm vào Chân Sa.


Trong mắt Trần Khê, thủ đoạn trẻ con này chỉ tóm gọn trong bốn chữ: Mượn dao giết người.


Nhưng trong mắt cô gái sống lại tự nhận cả thế giới nợ mình lẽ công bằng như Liễu Phỉ Phí thì hành vi này được gọi là mưu lược.


Trần Khê thở dài, lướt qua Chân Sa nhìn thẳng vào Liễu Phi Phỉ: “Cô vẫn bỏ ngoài tai những lời tôi nói à?” Nếu dùng sai cách đánh trả bóng tối sẽ không nhận được kết quả sáng sủa đâu.


Nếu Liễu Phi Phi ngang nhiên đứng ra vạch mặt Trần Khê thì cô còn tôn trọng cô ta là người quang minh lỗi lạc.


Liễu Phỉ Phỉ cười nhạt, cho rằng Trần Khê chỉ đang giãy giụa trước khi chết.


Chân Sa chỉ vào mặt Trần Khê, tiếp tục gân cổ lên: “Cậu đừng lôi Phi Phỉ vào, tớ đã biết chuyện đêm qua cậu bị công an bắt ở khách sạn Marriot, cậu còn muốn giấu giếm mọi người sao?” Trong phòng học bỗng chốc lặng ngắt như tờ.


Mọi người đều nhìn Trần Khê, trong thời điểm căng thẳng làm bài muốn chết tế bào não thì lại hóng được chuyện động trời.


Trần Khê hỏi: “Cậu có thấy tận mắt không?” “Tớ không nhìn thấy nhưng Phi Phi đã nhìn thấy!” Chân Sa thốt ra câu này, Liễu Phi Phi liền sầm mặt, thầm mắng cô ta là con ngốc.


Trần Khê gật đầu, rất tốt, vật họp theo loài, ngốc chơi với ngố.


“Liễu Phỉ Phỉ, sao tôi nhớ sáng hôm qua cô bị bắt vì báo động giả, đến tận buổi tối vẫn chưa được thả ra cơ mà nhỉ?”


  • Trước
  • Sau