Chương 30 Boss Phản Diện Ngày Ngày Tìm Đường Chết - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 30 TÔI LÀ CÔ NÀNG GIẢ NAI (5) Quần chúng hóng hớt thuộc xã hội thượng lưu lập tức xúm lại, có người đỡ Trần Khê dậy.


“Cô Vân Khê, có cần gọi bảo vệ đến không?” “Không cần gọi bảo vệ ” Mọi người cảm thấy kính nể cô chủ Vân Khê có lòng dạ từ bi.


“Báo cảnh sát đi.” Mọi người câm nín.


Liễu Phi Phi lườn Trần Khê: “Cô hãm hại tôi!” “Ai nhìn thấy?” Trần Khê chỉ vào quần chúng vây xem: “Anh kia sao?


Hay cô ấy?


Hay là ông ta?


Các người có nhìn thấy không?” Những người bị cô chỉ đều lùi lại.


Liễu Phi Phi tức run người: “Đồ giả nai chết tiệt, đồ độc ác!” Trần Khê ngoáy lỗ tai: “Cô gọi tôi là gì?” “Đồ giả nai!” “Lặp lại?” Liễu Phi Phi dồn sức rống to: “Tôi nói cô là đồ giả nai, đồ giả nai vô liêm sỉ!” [Cảnh cáo OOC liên tục giảm, cảnh báo phá vỡ thiết lập tính cách giảm xuống còn 30 điểm, em mê chị rồi đấy!] Thặng Thặng phục Trần Khê sát đất, mỗi lần bị Liễu Phi Phi mắng là đồ giả nai, mức OOC của cô lại giảm xuống một chút.


Khả năng chọc giận của cô nếu xưng số hai thì không ai dám giành số một.


Đám người nhiều chuyện không biết Trần Khê đang giở trò mèo, chỉ thấy nhân viên phục vụ đẩy ngã cô chủ Vân còn luôn miệng chửi mắng cô thì xì xào bàn tán cô nàng điên này ở đâu ra.


Liễu Phi Phi bị đả kích lòng tự trọng, điên tiết chửi Trần Khê: “Vân Khê!


Cô thật quá đáng!” Trần Khê trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô số tội: “Là cô đẩy tôi, cũng là cô chửi mắng tôi, bây giờ lại bảo tôi quá đáng sao?” [OOC giảm xuống còn 20 điểm.] Thặng Thặng hoài nghi Trần Khê đang diễn đúng với con người thật của mình.


Nó thương nữ chính một giây, thầm nghĩ boss nhà mình đúng là “nai thuần chủng”.


Trần Khê hoàn toàn áp đảo Liễu Phỉ Phi, đúng lúc này trong sảnh tiệc chợt vang lên một giọng nói đầy quyến rũ: “Nếu hai người có tranh chấp gì, hay là đi theo tôi xem camera.” Quần chúng tách ra, một người đàn ông xuất hiện trước những ánh nhìn chăm chú.


Khuôn mặt với đường nét sắc cạnh như được điêu khắc, đôi lông mày kiếm, sống mũi cao thẳng cần có của nam chính ngôn tình.


Mắt Trần Khê sáng ngời, nam chính Phó Tây Đường tới rồi!


Phó Tây Đường nhìn thoáng qua Liễu Phỉ Phỉ một giây rồi chuyển sang nhìn Trần Khê.


Anh ta cực kỳ chán ghét Vân Khê siêu cấp mê trai, không chỉ vì cách nói chuyện ỏn ẻn mà còn vì gu thẩm mỹ diện đồ dung tục của cô.


Nhưng hôm nay đường như Vân Khê hơi khác?


Bộ lễ phục dài màu trắng tôn lên đường cong duyên dáng, thiết kế đơn giản nhưng rất hợp với cô.


Tài xế ngang tàng có mắt nhìn rất tốt.


Phó Tây Đường ngắm Trần Khê hồi lâu.


Đôi mắt đen sâu thẳm, tràn đầy vẻ tự cho mình là đúng của nam chính truyện thanh xuân học đường.


Trần Khê cảm thấy khó chịu.


“Thặng Thặng, sao tên này cứ nhìn chị chằm chằm thế?” [Cách ăn mặc thuần khiết của chị hôm nay khiến Phó Tây Đường bớt chán ghét, hay là chị tán đổ nam chính đi, dù sao chị cũng chướng mắt 1Q của nữ chính ngu ngốc mà, tới luôn đi chị] Tán đổ nam chính?!


Trần Khê rùng mình.


Loại ánh mắt nhìn ai là người đó mang thai của nam chính cứ để nữ chính hưởng thụ, cô không đỡ nổi.


Nam chính thích cô ở điểm gì, nói đi, cô sẽ sửa!


Để rời xa nam chính, Trần Khê chiến đấu hết mình, cất giọng ngọt ngào: “Anh Phó!” Nói xong, bản thân cô còn cảm thấy buồn nôn.


Trong nguyên tác, nam chính ghét nhất khi bị Vân Khê gọi như vậy.


Không biết Phó Tây Đường có thấy ghê tởm không, nhưng...


[Chỉ số ác ý của Khang Minh +2.] Trần Khê ngơ ngác.


Tài xế hống hách rảnh rỗi sinh nông nổi tăng chỉ số ác ý làm gì?


Ai trêu ghẹo hắn?!


“Người ta nhớ anh lắm đấy!” Tiên sư nhà nó, lời thoại tởm lợm, nhưng so với việc bị nam chính thích, cô sẵn lòng làm cô nàng thảo mai hơn.


[Chỉ số ác ý của Khang Minh +2.] Trần Khê lại ngơ ngác.


“Hai ta lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có tình cảm...” [Chỉ số ác ý của Khang Minh +2.] Tài xế ngang tàng ở bên ngoài “quẩy” cái gì vậy?


Chỉ trong chớp mắt đã tăng sáu điểm ác ý.


Vợ hắn ngoại tình hay đã bỏ nhà trốn theo trai?!


Phó Tây Đường rùng mình ớn lạnh trước một loạt hành động phiền chán của Trần Khê nên không nhìn cô nữa.


“Tôi muốn kiểm tra camera!” Mắt Liễu Phí Phỉ sáng lên khi nhìn thấy sự tương tác giữa hai người họ.


Chẳng lẽ đây là người mà Vân Khê thích?


Nếu là người Vân Khê thích thì cô ta phải cướp bằng được, bởi vì những gì cô đang có vốn thuộc về cô ta!


Cuối cùng ánh mắt Phó Tây Đường dừng lại ở Liễu Phi Phi vẫn luôn bị phớt lờ.


“Tại sao anh Phó nhìn cô ta như thế?


Anh thích em hay thích cô ta hả?” Để ghép đôi cho hai con lợn này, làm nổi bật sự khác biệt của nữ chính, kỹ năng diễn xuất của Trần Khê đã phát huy đến đỉnh cao.


Phó Tây Đường lặng lẽ tránh xa Vân Khê dại trai.


Khóe môi Trần Khê cong lên.


[Chỉ số ác ý của Khang Minh tăng thêm 20, chỉ số ác ý hiện giờ là 74.] Tăng thêm 20?


Bố khi!


Dù vợ hắn ngoại tình hay cả nhà hắn bị giết thì có liên quan gì cô?


Hắn ăn no rửng mỡ tăng chỉ số ác ý cho vui như này, ai mà chịu nổi?


Chỉ số ác ý khổng lồ của Khang Minh khiến “Thặng nhát” sợ hãi tắt đài.


Phó Tây Đường dẫn Liễu Phỉ Phi đi xem camera.


Trần Khê lập tức rời đi không hề do dự, trong mắt Liễu Phi Phi lóe lên tia sáng của người thắng.


Chắc chắn Vân Khê sợ rồi!


Camera sẽ trả lại sự trong sạch cho cô ta, đồng thời còn có thể nhân cơ hội tiếp cận người đàn ông mà Vân Khê thích.


Trần Khê ước gì đôi nam nữ đó nhanh chóng thích nhau, như vậy Phó Tây Đường sẽ tránh xa cô ra, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng đi gặp tài xế ngang ngược đã tăng chỉ số ác ý mà không xin phép.


Phòng giám sát camera, một hàng người nằm la liệt.


Đoạn băng do camera ghi lại đã bị xóa, tất cả bảo vệ đều ngất xỉu, bài hát “Ánh sáng xanh” được phát lặp lại trên màn hình lớn.


“Em là ánh sáng xanh, em là duy nhất!” Phó Tây Đường chết lặng.


Liễu Phi Phỉ không biết phải nói gì.


Ai đã hạ gục nguyên một đội trong phòng giám sát?


Vậy là không thể tìm được chứng cứ phạm tội của Vân Khê độc ác sao?


Liễu Phi Phi siết chặt nắm tay, Vân Khê “chúa lươn” đáng ghét, cô ta quyết không bỏ qua cho Vân Khê.


Sự oán giận mãnh liệt khiến chỉ số OOC của Trần Khê lại giảm đi một chút.


Nhưng cô không rảnh quan tâm đến điều này.


Cô rời khỏi nhà họ Phó, xe của nhà họ Vân vẫn ở đó nhưng tài xế đã biến mất.


Hắn đi đâu rồi?


Trời đổ mưa lớn, Trần Khê không có chìa khóa xe, chỉ có thể đứng trong mưa.


Rốt cuộc hắn đi đâu vậy?


Mưa tùy hứng, đàn ông tùy hứng, chỉ số ác ý tùy hứng.


Trần Khê lau nước mưa trên mặt, cô ngại giày cao gót vướng víu nên cởi ra cầm trong tay, đi chân trần trong mưa tìm Khang Minh đột nhiên không thấy bóng dáng đâu.


Hắn không thể vào nhà họ Phó, khu biệt thự này chỉ có một con đường.


cái, trong tẩm mắt không có bóng dáng Khang Minh.


Chẳng 1ẽ...


Trần Khê quay sang nhìn rừng cây nhỏ ở ven đường.


Cô vừa đi vào rừng cây vừa gọi: “Khang Minh, anh có đây không?” Tiếng cô vọng lại trong rừng cây.


“Ôi, cô gái đi đâu thế?


Lại đây chơi với chú nào.” Không thấy Khang Minh nhưng lại có một giọng nam xấu xa đáp lại.


Trần Khê xoay cổ tay, chỉ chờ người đó tới gần sẽ hạ gục chỉ trong một đòn tấn công.


Tuy nhiên, có người còn nhanh hơn cô.


Hắn lao ra từ bóng tối đạp ngã người đàn ông định quấy rối cô.


Khang Minh toàn thân ướt đẫm mang theo tức giận ngút trời, mắt đỏ ngầu, nổi điên đánh kẻ xấu.


“Mày dám mơ tưởng cô ấy à, muốn chết phải không!” Những hình ảnh trong camera như lưỡi dao không ngừng xoáy sâu vào tim hắn, đù đã xóa đoạn băng ghi hình đó nhưng hắn vẫn cảm giác lồng ngực bức bối.


Khê Khê là của hắn!


  • Trước
  • Sau