Chương 28 Boss Phản Diện Ngày Ngày Tìm Đường Chết - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


TÔI LÀ CÔ NÀNG GIẢ NAI (3) Khang Minh trừng mắt nhìn Trần Khê, đôi mắt đen như mực.


Cô quan tâm hỏi: “Nhà anh không có tiền sử bệnh động kinh chứ?” Khang Minh đứng lên nhìn xuống cô, lạnh lùng nói: “Đồ vô tâm ” Cô nhìn bóng lưng của hắn rồi lại nhìn dấu mộc trên ngón tay mình: “Thặng Thặng, dấu mộc của Yêu Vương có hiệu quả đặc biệt gì sao?” Ví dụ cô chạm vào ai thì là người đó sẽ tiến hóa?


Dân giang hồ bị cô chạm vào liền tiến hóa thành người có khí chất thanh cao ngạo nghễ chỉ riêng tổng giám đốc ngang tàng mới có.


Ánh nhìn trước khi rời đi của Khang Minh rất giống thú con đang chuẩn bị tìm một góc vắng liếm vết thương.


Chẳng phải đó là đấu hiệu của tổng giám đốc ngang tàng sao?


Giang hồ mà bày đặt bắt chước tổng giám đốc!


“Trông anh ta như bị người ta cướp bồ hoặc là bị cắm sừng ấy nhỉ?” Thú không gian “Thặng nhát” không lên tiếng.


Trần Khê đến SPA làm mát xa toàn thân, ăn một bữa tiệc thịnh soạn, no bụng rồi thì đi mua sắm.


Nhà họ Vân rất cưng chiều con gái một, cho con gái thẻ đen không giới hạn, cô được trải nghiệm cuộc sống giàu có thối nát cà thẻ không chớp LUA Để giữ thiết lập tính cách nhân vật, cô đành phải mua hết túi xách xa xỉ mới ra, trái tim vừa đau đớn vừa trống rỗng.


Cuộc sống của cô chủ nhà giàu đều khổ sở như vậy sao?


Chẳng có gì, chỉ có mỗi tiền.


Trần Khê thích làm từ thiện nhất, sẵn lòng đánh đổi niềm vui gõ chữ lấy đau buồn của người giàu, chịu đựng trống rỗng thay những người mắc kẹt trong đau khổ của đồng tiền thối tha.


Không muốn thứ tốt nhất nhưng phải là đắt tiền nhất, cô mua một đống đồ ở quầy chuyên doanh, các nhân viên cửa hàng cười tươi như hoa nhìn cô, chỉ còn thiếu mỗi nước quỳ xuống phục vụ.


Nhân viên giúp cô thử đồ.


Trần Khê nhìn mình trong gương mà cảm khái, sao mình lại ưu tú thế nhỉ!


Kỹ thuật diễn siêu đẳng làm khắc họa rõ nét tạo hình nhân vật thiên kim giả nai não phẳng.


Toàn thế giới nợ cô một tượng vàng Oscar.


[Chị bị cảnh cáo OOC cấp 8 rồi, nhiệm vụ sẽ thất bại khi đạt đến cấp 10 đấy.] Thặng Thặng cắt ngang màn ảo tưởng của Trần Khê.


Cô sững người.


Cô đã làm gì mà bị cảnh cáo vỡ thiết lập tính cách nguyên chủ?


Chẳng lẽ một loạt biểu hiện này còn chưa đủ bề ngoài tốt đẹp bên trong xấu xa sao?


Phải chăng ánh mắt mê hoặc du côn chưa đủ trong sáng?


Hay là tư thế cà thẻ thiếu chất sang chảnh?


Không vội, chỉ cần đỡ cô đứng dậy là cô lại có thể tiếp tục mua sắm thả gai [Bây giờ tạo hình nhân vật của chị là cô nàng giả tạo, độc ác, óc ngắn.


Theo tình tiết trong truyện, chị nên bị “ăn cháo hành”, nhìn xem chị đã làm gì?


Mới nhập vai đã hành hạ nữ chính, đánh ngược lại người ta!] “Không, chị có làm vậy đâu.” [Bởi vì chị không làm đúng theo kịch bản nên nữ chính đang bị nhốt trong đồn cảnh sát đấy.] Thặng Thặng đau khổ, boss của nó mới tung một chiêu đã tiêu diệt gọn nữ chính.


Triệt nọc hoàn toàn!


Nữ chính Liễu Phỉ Phi đã sống lại.


Theo nguyên tác, sau khi Liễu Phi Phỉ sống lại, việc đầu tiên là báo cảnh sát rình bắt du côn do Vân Khê đã thuê.


Lẽ ra lúc này cô nên bị bắt, bố mẹ nhà họ Vân vất vả chuộc con gái ra, nhờ vậy mới phát hiện sự tồn tại của Liễu Phi Phỉ, từ đó bắt đầu trận chiến lớn giữa thiên kim thật và thiên kim giả.


Đây là màn diễn quan trọng trong nguyên tác, đoạn này được miêu tả hơn một trăm nghìn chữ!


Hơn một trăm nghìn chữ.


Trần Khê vừa tới đã xén một phát bay màu.


Nữ chính báo cảnh sát chuẩn bị bắt người, nhưng cô đã kịp thời ngăn nhóm du côn lại.


Nữ chính báo án giả bị chú cảnh sát mời đi uống trà, hiện giờ còn bị nhốt trong đồn suy ngẫm về cuộc đời.


Trần Khê đến chưa nửa ngày đã đẩy cảnh cáo phá vỡ thiết lập tính cách nhân vật lên cấp tám, sáng lập kỷ lục chưa từng có trong hệ thống.


Trần Khê ngây thơ vô số tội.


Chuyện này cũng trách cô sao?


Rõ ràng là tác giả coi thường trí thông minh của độc giả.


Nữ chính trước khi sống lại đã ngáo ngơ đến mức bị người gài bẫy sắp mất cả quần đến nơi, sau khi sống IQ đột nhiên tăng lên 180, không cần chuyển tiếp hay thăng cấp, một phát đã đạt đến trình độ cao nhất, đập bẹp tất cả.


Tác giả mẹ ruột thường sẽ dốc sức tạo hiệu ứng tia sáng ngu ngốc cực mạnh để làm nữ chính mạnh lên, hiệu ứng này rất thần kỳ, có thể chặn lại IQ của tất cả vai phụ, bao gồm nam chính khi đến gần nữ chính, qua đó làm nổi bật sự mạnh mẽ của nữ chính.


Nhân tiện chà xát trí thông mình của độc giả dưới đất.


Trần Khê sờ cằm thầm nghĩ, có lẽ do cô cách nữ chính hơi xa nên tia sáng ngụ ngốc đó không quét trúng cô.


[Nữ chính sẽ tìm cách “hành tỏi” chị, lần sau chị nhớ đừng đánh trả!


Chị mà còn chống lại nữ chính thì thế giới này của chúng ta sẽ game over (kết thúc) đấy.] Thặng Thặng nhắc nhở đầy cảm xúc.


Có người phát ngôn chỉ chăm chăm muốn chết lại giàu trí tưởng bở làm nó mệt mỏi quá.


Nhà họ Vân giàu có đã mua một căn biệt thự gần trường cho Vân Khê để thuận tiện cho việc học hành.


Trần Khê mua sắm trở về, quản gia đi tới nhận lấy các loại túi xách từ trong tay cô.


“Cô chủ mệt rồi, cô có muốn xem mặt tài xế mới đến không?” Nhà họ Vân cử tài xế, vệ sĩ, bảo mẫu, đầu bếp đến chăm sóc sinh hoạt cho Vân Khê.


“Tùy ông.” Cô không nhớ có đoạn này trong nguyên tác, nhưng có lẽ không quan trọng.


“Cậu chủ nhà họ Phó là Phó Tây Đường đã về nước, tối nay mở tiệc mừng thọ tám mươi cho cụ Phó, cô chủ có muốn chuẩn bị trước không?” Phó Tây Đường, sao cái tên này nghe quen tai thế nhỉ?


Cô nhớ ra tồi, anh ta là nam chính.


Nguyên chủ Vân Khê thích Phó Tây Đường, theo đuổi mấy năm khiến anh ta phiền không chịu nổi phải đi du học nước ngoài.


Cô nghĩ bụng, nguyên chủ lười học quá thì phải, học sinh lớp 12 học mệt như cún làm gì có thời gian theo đuổi đàn ông khắp nơi?


Làm bài xong chưa?


Làm hết đề thi thử chưa?


Thi được bao nhiêu điểm mà dám tung tăng đi chơi?


Quản gia chờ mãi không nghe thấy câu trả lời bèn hỏi lại: “Cô chủ, có cần gọi nhà tạo mẫu đến không?” Trần Khê dứt khoát xua tay: “Không, tôi muốn chăm chỉ học tập để góp phần xây dựng đất nước lớn mạnh ” Tất cả đàn ông cản trở bước tiến của sĩ tử đều là đồ rác rưới.


[Chị ơi, yến tiệc cũng là nơi quan trọng cho chị bị hành hạ đấy, hãy nghĩ lại cảnh cáo OOC cấp 8 của mình đi!] Thặng Thặng như nhìn thấy thiết lập tính cách bên bờ vực cấp 8 sắp lên cấp 9.


“Gọi nhà tạo mẫu tới đây.” Để bảo vệ thiết lập tính cách nhân vật chực chờ sụp đổ của mình, Trần Khê đành để nhà tạo mẫu tạo hình hời hợt cho cô đúng như miêu tả trong sách.


Trong nguyên tác, Vân Khê mặc váy ngắn sát mông lộ nửa ngực ngúng nguẩy đi dự tiệc để dụ dỗ nam chính.


Đừng hỏi vì sao nữ phụ thánh thiện giả nai sẽ ăn mặc quyến rũ như vậy, tất cả nữ phụ đều làm nền cho nữ chính, thế giới của truyện nữ cường tùy hứng như thế đấy.


Nữ chính làm phục vụ lẻn vào bữa tiệc, đổ rượu lên người Vân Khê khiến bộ đồ trễ ngực của cô ấy ướt đẫm, trở nên trong suốt.


Vân Khê thẹn quá hóa giận tát nữ chính nhưng xui xẻo bị nam chính đúng lúc đi ngang qua bắt gặp, sau đó anh ta đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân.


Thiên kim điêu ngoa ngỗ ngược ngu ngốc và nữ chính vẻ mặt quật cường thật sự độc lập tự cường không hề giả vờ, trông thật khác biệt.


Nhờ Vân Khê làm nền khiến nam chính cảm nhận được sự tốt đẹp của nữ chính, thích cô ta ngay từ cái nhìn đầu tiên với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai.


Trần Khê rất bội phục sinh vật thần kỳ tên là nam chính, bọn họ luôn có một đôi mắt cận thị nặng chỉ nhìn thấy sự khác biệt của nữ chính.


Cô ăn mặc rất quyến rũ, quản gia và những người giúp việc đều tấm tắc khen.


“Cô chủ quả nhiên đẹp một cách tự nhiên.” Trần Khê nở nụ cười giả tạo, hoài nghi quản gia với nụ cười chuyên nghiệp đã nhìn thấy bóng dáng nữ nhân viên gội đầu mà mình ghé làm tóc ngày hôm qua từ bộ đồ của cô?


Quản gia mở cửa xe cho Trần Khê, vừa lên xe cô đã cảm nhận được luồng không khí lạnh ập đến.


Vì sao đang giữa mùa hè mà cũng muốn mặc quần giữ nhiệt nhỉ?


Hơi lạnh này rất quen.


Trần Khê nhìn trái nhìn phải rồi hạ cửa sổ xe xuống nhìn lên trời.


Thập Điện, có phải anh không Thập Điện?


Giọng nói lạnh như băng vang lên từ ghế lái: “Mặc khăn lau đi ra ngoài, xấu chết đi được.” Ô?


Giọng nói này?


  • Trước
  • Sau