Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 26 TÔI LÀ CÔ NÀNG GIẢ NAI (1) Tảng đá chắn phía trước Trần Khê được đời đi.
Một người đàn ông cực kỳ điển trai xuất hiện ở trước mặt cô.
Vẻ đẹp như tiên nữ của cô khiến một trong số những nhân viên cứu hộ phải thốt lên: “Xinh quá!” Khác với những người dùng bộ lọc làm đẹp trên các ứng dụng để khăng khăng nói rằng mình đẹp sẵn rồi, Trần Khê để mặt mộc mà vẫn đẹp hút hồn, một vẻ đẹp tự nhiên trăm năm hiếm thấy.
Có cô ở đây, chiến trường khốc liệt này cũng trở nên dịu dàng hơn.
Người đàn ông mặc áo đen trông rất ngầu và nổi bật, trong mắt viết đầy sự quan tâm, mười ngón tay đều đã trầy xước rướm máu, vừa nhìn đã biết là mới bị thương.
Trần Khê ngước nhìn hắn.
Ánh chiều tà phủ lớp rèm thưa màu vàng nhạt lên người hắn, giống màu kính áp tròng mà hắn thường đeo.
Cô chợt nhớ đến Thập Điện luôn nằm ngoan ngoãn trong vòng tay của mình.
Hai người im lặng nhìn nhau, dường như cách một thế giới nhưng lại như chưa từng bị chia cắt.
Hắn vươn bàn tay bị thương, phất những sợi tóc rối vương trên gò má cô, tuy nhiên lại để lại vết máu của mình.
Người bên cạnh khiêng cáng đến, đang định bế cô lên cáng thì bị người đàn ông lườm một cái nên chùn bước.
Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng bế cô rời đi bằng đôi tay bị thương của mình, phớt lờ vẻ mặt ngạc nhiên của những người xung quanh.
Bọn họ đều nghệt mặt, nghĩ thầm: Ơ này, tay của anh còn đang bị thương đấy!
[Ôi chao!
Anh ta quyết đào chị ra bằng được không màng đến việc bị thương.
Em lại tin vào tình yêu rồi!
Thảo nào ngay từ đầu chị đã từ chối công lược đàn ông, cũng kiên quyết không chịu ngủ với người đàn ông khác, hóa ra trái tim của chị đã có chủ.] Thặng Thặng cảm động trước cảnh tượng trai đẹp gái xinh ôm nhau.
Trần Khê tức giận: “Biến!” Trái tim có chủ khỉ gió, đây là quan hệ mua bán đơn thuần.
Tiền trao cháo múc!
Cô đã thanh toán sòng phẳng nhé!
Khi đến lều chuyên dụng để tránh động đất, người đàn ông đặt Trần Khê xuống túi ngủ mềm mại khác hẳn những vật tư cứu trợ thiên tai khác, sau đó khoanh tay trước ngực nhìn cô gái tuy lem luốc nhưng vẫn đẹp.
“Hôm qua cô nợ tôi năm mươi tệ.” Cô trợn mắt.
Thấy chưa?
Cô đã nói mà!
Đồ trai bao gian thương!
“Tiền đã rơi hết trong đống đổ nát rồi, hơn nữa tôi cũng không kịp mang theo điện thoại ra ngoài” Hắn áp trán mình vào trán của cô, nghiêm túc nói: “Buôn bán nhỏ, không cho nợ.” “Rồi sao?” Hắn lấy từ trong túi ra một tờ giấy: “Vui lòng in dấu tay lên giấy nợ.” Trần Khê khinh bỉ nghĩ bụng hắn còn chuẩn bị sẵn giấy nợ cơ đấy, nghèo đến phát điên rồi ư?
Ngoài lều, những người tham gia cứu hộ nhìn nhau.
Người khiêng cáng lau mồ hôi lạnh toát ra vì sợ hãi, dè dặt hỏi người đàn ông cao lớn đứng ở một bên: “Thư ký Ngân, vừa nãy tôi...
không làm gì xúc phạm đến sếp chứ?” Ánh mắt sắc như dao của sếp tổng có thể đâm chết người đấy.
Người đàn ông được gọi là thư ký Ngân đẩy gọng kính trên sống mũi, trả lời: “Người vừa rồi khen “xinh quá” là anh phải không?
Nhìn thấy người đẹp là mắt sáng lên, xun xoe muốn bế người ta lên cáng.
Anh có biết cô ấy là ai không?” Anh ta thấp giọng nói ba chữ khiến người hỏi suýt nữa thì ngất đi.
Ai mà không biết sếp tổng là người thù dai, có thù sẽ trả.
Có lẽ ngày mai anh ta sẽ không thể thấy mặt trời nữa rồi.
Nhưng, khoan đã...
“Không phải sếp vẫn độc thân sao?” Thư ký Ngân nhìn lên bầu trời: “Vừa thoát kiếp độc thân xong ” Có người bề ngoài nghiêm túc, sau lưng xấu xa dụ đỗ con gái nhà người ta in dấu tay lên giấy nợ.
[Chị dậy sớm thế!] Thú không gian ngọt ngấy Thặng Thặng đến đúng giờ.
Trần Khê ngáp một cái, nhìn mặt trời lặn về phía tây ngoài lều.
Sớm cái quần què!
Bây giờ đã là chập tối rồi.
Cô đã nằm nguyên một ngày từ hôm qua đến giờ.
Cô ngồi dậy nhìn gương mặt ngủ say của gã trai bao gian thương đòi chen chúc trong túi ngủ cùng cô.
Tất cả là tại tên khốn kiếp còn đẹp hơn cả cô, không biết hắn bị đứt dây thần kinh nào mà trưng ra mặt cười gian sau khi cô in đấu vân tay lên giấy nợ, rồi kéo cô “làm chuyện không dành cho trẻ em dưới 18 tuổi”.
Hắn còn mặt dày đòi mua năm tặng một, lần này được miễn phí.
Kết quả là cô ngủ vắt lưỡi đến tận bây giờ.
Để trả thù người đàn ông, cô nhào nặn khuôn mặt của hắn, nhưng lại bị người đang ngủ bắt lấy tay hôn một cái, còn trúng ngay dấu ấn nhỏ xinh nằm trên ngón giữa trên bàn tay trái của cô.
Dấu ấn Yêu Vương trao cho cô đã được mang trở về hiện thực.
May mà cô không có ý định làm nhiệm vụ quái quỷ này lâu dài, nếu không, ở thế giới nào cũng gặp kẻ cố chấp như Yêu Vương, đòi in dấu ấn lên người cô thì chẳng phải cô sẽ thành con lợn bị đóng dấu mộc, nằm trên thớt trong chợ hay sao?
Chỉ tưởng tượng ra cảnh đó đã thấy thốn đến tận rốn rồi.
Nhìn hai người khoe tình cảm mặn nồng, Thặng Thặng càu nhàu: [Chị ơi, có thể suy xét đến cảm thụ của thú độc thân như em được không?] “Không ” Hậu quả của việc khoe tình yêu trước mặt thú độc thân là bị dịch chuyển trong tích tắc.
Trần Khê tỉnh dậy trên chiếc giường kiểu Tây, căn phòng này được bài trí xa hoa, vừa nhìn đã biết là gia đình quyền quý.
Cô lập tức chạy đến bàn trang điểm soi gương.
“Vẫn không xinh bằng mình” Trong gương là thiếu nữ thanh tú đáng yêu với mái tóc dài màu đen óng, với lúm đồng tiền quả lê khi cười.
Thặng Thặng phàn nàn trong lòng: Chị à, chị đến làm nhiệm vụ chứ không phải so sắc đẹp!
Sau khi trải qua đại lục Triêu Nguyên, Thặng Thặng đã biết Trần Khê tuy trông lười biếng nhưng đã chơi là chơi tới bến.
Kẻ nào khiến cô không vui, cô sẽ cho kẻ đó biết tay.
Nguy hiểm hơn, một khi chọc giận cô, cô sẵn sàng tiễn kẻ đó đến tận tây thiên, thậm chí nếu cô nổi giận lôi đình thì sẽ tự nổ và kéo theo vài cái “đệm lưng”.
Nếu thú không gian nhỏ xinh đáng yêu như nó chọc giận cô, khiến cô khó chịu, xé phay nó thì sẽ tiêu đời.
“Nếu nhóc không giẫm lên giới hạn của chị, chị cũng lười xé phay nhóc làm tay dính đầy mỡ.” [Chị có thể đọc được suy nghĩ của em sao?!] Trần Khê câm nín, Thặng siêu ngố mỗi ngày lại thể hiện một sự ngố mới.
Từ sau khi trở thành người phát ngôn của hệ thống cùi bắp này, chẳng phải cô vẫn luôn liên kết tâm ý với Thặng Thặng sao?
[Không hiểu sao ở thế giới đó, giai đoạn sau em không cảm thụ được suy nghĩ của chị nữa, chẳng lẽ do chị đã thăng cấp thành người phát ngôn nên quyền hạn cũng được nâng cao?] Trần Khê đang há miệng ngáp bỗng dừng lại.
Dấu ấn của Yêu Vương không còn trên tay của cô, dấu mộc đóng dấu kiểm dịch đã bay màu.
“Đừng nói vớ vẩn nữa, đưa tình tiết đây.” [Với thói lười và tật xấu của chị, đáng lẽ ra lúc này chị phải chối đây đẩy chứ?] Nó tự hỏi cô có còn là boss không vậy?
Thặng Thặng có phần không thích ứng được với sự phối hợp nhiệt tình “Vốn đĩ muốn chết, nhưng chị đang nợ ít tiền.” Năm mươi tệ không phải số tiền lớn, ngặt nỗi sau đợt động đất, toàn bộ tiền bạc, di động của cô đều bị đè dưới đống đổ nát nên số tiền này đã trở thành món nợ khổng lồ đối với cô.
Trần Khê hết sức nghi ngờ nếu gã trai bao gian thương đó không lấy được tiền thì sẽ nhảy disco trên mộ cô mỗi ngày.
Nhất là hôm qua người ta còn khuyến mãi một lần đầy chân thành, nếu cô mà quyt nợ, có khi hắn sẽ thật sự nổi điên cũng nên.
Vì vậy cô dự định hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này, sau đó nhân lúc nghỉ ngơi trả lại tiền cho hắn rồi mới chết.
Quyển sách này có tên là “Sống lại báo thù thiên kim trở về”, nội dung kể về một gia đình giàu có ở thời hiện đại ôm nhầm con.
Mười chín năm trước, nhà giàu họ Vân và du côn họ Liễu ôm nhầm con.
Mười chín năm sau, hai gia đình phát hiện việc này.
Thiên kim thật trở về nhận tổ tiên nhưng bị cô nàng thảo mai hàng giả độc ác phá hoại, thậm chí còn thuê người làm tổn thương thiên kim thật, khiến cô ta chết không nhắm mắt.
Thiên kim thật sau khi sống lại đã trở về báo thù, thẳng chân giãm lên thiên kim giả đã thay thế thân phận của mình.
Kiếp trước, thiên kim giả hành hạ thiên kim thật tơi tả, kiếp này thiên kim thật đốt trụi thiên kim Đây đúng là truyện sảng văn với nhân vật sống lại theo lối mòn, toàn là tình tiết cũ rích.
Chậc.
Với kinh nghiệm xử lý Tiêu Bạch Liên trong thế giới trước, Trần Khê tự tin sẽ xé rách mặt nạ của cô nàng thảo mai ở thế Hơn nữa, cô sẽ xé theo cách đầy sáng ý, nâng cao lượng tiêu thụ, có cao trào thắt nút, mở nút.
Tuy nhiên, điều đáng tiếc là thân phận của cô lần này không phải nữ chính sống lại trở về báo thù...
Mà là cô nàng giả nai sắp bị nữ chính sống lại xé phay chấm muối tiêu chanh.