Chương 23 Boss Phản Diện Ngày Ngày Tìm Đường Chết - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 23 MK, ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ TRUYỆN NIÊN ĐẠI (23) Thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng.


Chẳng mấy chốc, Trần Khê đã đến thế giới này được ba tháng.


Thập Điện đã nâng cấp độ tu vi của Trần Khê từ cấp hai lên cấp tám rưỡi.


Chỉ còn cách phi thăng một bước.


Kiểu thăng cấp của sáng văn gian lận như này, nếu xảy ra với nam chính thì sẽ không cần lo lắng về số lượng đặt sách, nhưng lại xảy ra với nữ phụ như cô.


Điều này rất đáng lo ngại.


Đối với một số ít người, việc thừa nhận sự ưu tú của người khác còn khó hơn chấp nhận sự thất bại của mình, nhất là những người đàn ông cổ hủ, gia trưởng và cứng nhắc.


Bắt họ thừa nhận nữ phụ mạnh hơn nam chính, thậm chí nam chính không thể lật đổ được nữ phụ thì lại càng tồi tệ không để đâu cho hết.


Thập Điện tự mình bưng thuốc bổ hôm nay tới.


Hắn đã biến thành hình dạng con người, cao lớn đẹp trai, khí chất bất phàm, ngay cả khi đeo mặt nạ nửa bên vẫn khó có thể che giấu phong thái xuất chúng của mình.


Nếu Trần Khê uống chén nước thuốc này thì sẽ thăng cấp, đến lúc đó có lẽ cô sẽ phải đối mặt lôi kiếp phi thăng.


Thập Điện rất ít nói, phần lớn thời gian hắn đều lặng lẽ bầu bạn bên cô, giữ hình dạng sư tử nhỏ bé trước mặt người khác, chỉ biến lớn khi cô cần đi ra ngoài.


Hôm nay hiếm khi hắn biến thành hình dạng con người.


Đây là lần đầu Trần Khê nhìn Thập Diện trong hình dạng con người ở khoảng cách gần, cảm giác quen thuộc kỳ lạ càng lúc càng mãnh liệt.


“Ngươi có thể tháo mặt nạ xuống không?” “Được, nhưng nàng phải làm người phụ nữ của ta.” Lời kịch quá xấu hổ!


Trần Khê đỏ mặt khi bị tán tỉnh.


Lúc trước cô còn càu nhàu tên này là đầu gỗ, không hiểu lãng mạn là gì.


Cô đã đồng ý cho hắn theo đuổi, nhưng mãi mà không thấy hắn có hành động gì, mỗi ngày chỉ biến thành sự tử nhỏ nằm bên cạnh cô.


Có hôm cô chợt tỉnh giấc thì phát hiện Thập Điện đang ngậm chăn, đắp lên người cô.


Khi bị cô nhìn thấy, hắn bỗng sững sờ, vừa nhìn đã biết là trai tơ không có kinh nghiệm yêu đương.


Không ngờ lúc tán tỉnh cô lại có hiệu quả ghê gớm như vậy.


““Vậy thôi ngươi tiếp tục đeo mặt nạ đi.” Mắt hắn tối sầm lại: “Khê Khê, hãy ở lại đây.” Trai thẳng phóng điện với cô.


Tim Trần Khê lỡ mất một nhịp.


Sao cảm giác này quen thuộc vậy?


Dường như cô từng trải qua chuyện như này.


Đã từng có một người đàn Ông ưu tú mời cô bằng giọng điệu tha thiết nồng nàn như vậy, sau đó...


Bị cô từ chối.


“Thật ra ta cảm thấy vạn sự tùy duyên mới tốt, hay là ta giúp ngươi thống nhất tiên giới nữa nhé?” Tư Khê khéo léo từ chối.


Trong mắt Thập Điện lóe lên cảm xúc phức tạp, từ thất vọng đến kiên định, cuối cùng là thở phào nhẹ nhõm.


“Xin lỗi, ta...” Trần Khê không thể nói tiếp được nữa.


Ánh mắt quá đỗi dịu dàng của hắn khiến cô bối rối.


Cứ như thể cô từng nợ hắn, mà không chỉ một lần.


“Ta là một kẻ tồi tệ, vừa gian manh vừa háu ăn còn vô liêm sỉ.


Trên đời này có rất nhiều phụ nữ tốt hơn ta, ngươi thích ta ở điểm gì?” Thập Điện tiếp tục nhìn cô: “Tình cảm khó nói rõ ” Hắn thích đáng vẻ tùy hứng đầy cá tính của cô.


“À...


hay là ta đưa long đan phệ hồn cho ngươi, sau đó ngươi ăn ta, coi như ta chưa từng xuất hiện?” Trần Khê chân thành muốn được chết.


“Không vội, chúng ta còn nhiều thời gian” Thập Điện nắm tay cô bằng cả hai tay của mình.


Khi hắn buông tay ra, trên ngón tay trái của cô có thêm một dấu ấn xinh đẹp.


Đó là vật tổ của Yêu Vương.


Vật tổ thần bí hóa thành dấu ấn màu xanh nhỏ bằng móng tay cái.


Đột nhiên, mặt đất rung chuyển kèm theo tiếng sấm nổ vang trời.


Ngân Huyễn hớt hải xông vào: “Nguy rồi!


Tiên giới đã đánh tới đây rồi!” Một giọng nói lạnh lùng che trời lấp đất vang lên: “Yêu Thần, ngươi nhiễu loạn trật tự hạ giới, bỏ qua kêu gọi của hội thần giới, khăng khăng ở lại hạ giới gây ra thời không hỗn loạn.


Bây giờ đã đến lúc ngươi phải nhận sự trừng phạt của hội thần giới.” Trần Khê kinh ngạc nhìn Thập Điện.


Hóa ra hắn đã thành thần từ lâu.


Vậy là không cần dùng long đan phệ hồn nữa sao?


Hắn thành thần từ khi nào vậy?


Trong nguyên tác, Yêu Vương thậm chí còn bị Nạp Lan Đức Hành đánh vài chiêu, bây giờ đã mạnh như này rồi ư?


Không ai trả lời những câu hỏi đó.


Thập Điện cúi người đặt một nụ hôn nhẹ lên mặt cô.


“Nhớ kỹ, nàng đã nói cho ta cơ hội theo đuổi nàng ” Nói rồi, hắn rời đi.


Trần Khê vô thức rút đao muốn đi cùng hắn.


Không hiểu vì sao bóng lưng của hắn lại khiến cô có cảm giác xót xa, giống như một đi không trở lại.


Có điều, Trần Khê vừa tiến lên một bước đã chóng mặt ngã xuống đất ngất đi, bên tai chỉ có thể nghe thấy giọng nói uy nghiêm của Thập Điện.


“Chăm sóc vương phi cho tốt.” Này!


Mau trở lại đi!


Trong lòng Trần Khê gọi hắn rất nhiều lần, nhưng không thể gọi bóng lưng kiên quyết đó quay trở lại.


Khi cô tỉnh lại thì phát hiện mình đang lơ lửng trên không.


Dưới đất, tộc sư tử đau buồn vây quanh thân thể Nạp Lan Khê, còn Thập Điện đã hóa trở về nguyên hình đang nằm bên cạnh cô.


Một người một sư tử, rất đỗi hài hòa.


Tiếng khóc vang trời.


Thế này là họ đã...


chết rồi sao?


Trần Khê muốn quay trở lại thân thể của Nạp Lan Khê nhưng bị sức mạnh vô hình giữ lại.


Trong đầu cô vang lên giọng nói của Thặng Thặng.


[Chị ơi, Yêu Thần đại chiến với mười chiến thần của thiên giới.


Đối thủ cậy đông bắt nạt ít, Yêu Thần một mình đánh không lại nên đã ngỏm.


Nhiệm vụ ở thế giới này của chúng ta đã hoàn thành, tuy nhiệm vụ nhánh tăng mức độ thiện cảm của Yêu Vương còn thiếu 5%, nhưng không ảnh hưởng điểm nhiệm vụ chính của chị.


Nên đi thôi.] Trần Khê hờ hững nhìn phía dưới.


Sư tử lông xanh nhỏ bé vẫn luôn làm bạn bên cô đã không còn sự sống, đôi mắt nhắm nghiền nằm cạnh Nạp Lan Khê.


Trong đầu cô hiện ra từng hình ảnh khi cả hai ở bên nhau.


Ban đầu nhặt Thập Điện về, cô chỉ nghĩ đó là chú lợn rừng con sắp chết, định nướng lên ăn.


Khi nhận ra Thập Điên là thú cưng đáng yêu, cô đã làm rất nhiều váy nhỏ và những búi tóc quả đào xinh xắn.


Khi cô chiến đấu với kẻ xấu, hắn vẫn lặng yên ở bên cô.


Hắn giúp cô giải cứu mẹ mình ở thế giới này, nhưng chưa bao giờ đòi hỏi cô phải báo đáp.


Nhiều ký ức mà cô vốn tưởng rằng mình sẽ không để trong lòng đang dần trở nên rõ ràng.


Bây giờ hắn đã chết.


Trước khi chết vẫn lưu luyến nhắc cô đừng quên lời hứa với mình, không cầu kết quả, chỉ cần cô cho hắn một cơ hội theo đuổi.


[Chị ơi, chúng ta trở về thôi.] “Không, đưa chị xuống dưới.” Thặng Thặng không hiểu, chẳng phải chị gái này lười nhất hành tỉnh sao?


Vừa mới đến thế giới này, cô đã kêu gào ầm ĩ đòi chết, trong lúc làm nhiệm vụ cô còn tìm đường chết bằng đủ mọi cách cơ mà.


“Hãy đối xử tốt với bản thân và đối xử tốt với người thương mình ” Hắn đã làm rất nhiều điều cho cô, cô nên báo đáp một lần mới đúng.


Chỉ một lần là đủ.


Trần Khê trở lại thân thể của Nạp Lan Khê, tộc sư tử đang khóc tang đưới sự dẫn đầu của Ngân Huyễn bỗng sợ khiếp vía, còn tưởng xác chết Cô chạm nhẹ vào Thập Điện ở bên cạnh.


Tuy hắn không còn sự sống nhưng thân xác chưa cứng, vẫn giống như lúc còn sống.


Trần Khê chộp lấy chiếc chén tiên phẩm mà hắn bưng tới trước khi chết, uống một hơi cạn sạch.


Cô tạm thời chưa biết tình yêu là gì, nhưng không ngại nếm thử.


Sao hắn có thể ra đi khi cô đang định nếm thử tình yêu một lần chứ?


Những ngôn từ được tác giả viết là vật chết lạnh băng, nhưng mọi cảm xúc tồn tại trong thế giới con chữ đều là thật.


CCho dù là tình mẫu tử mà Nạp Lan Đức Hành dành cho cô, hay tấm chân tình Thập Điện dành cho cô.


Không cần biết hiện giờ cô có thể đáp lại tình cảm ngang bằng như họ hay không, nhưng cô không cho phép bất kỳ kẻ nào làm tổn thương những người yêu cô.


Một tiếng sấm rền vang, Trần Khê phi thăng.


Sau khi uống món quà cuối cùng mà Yêu Vương để lại cho mình, cô thành công vượt qua lôi kiếp.


Lúc này, cô mặc y phục màu đỏ, đeo thanh đao vàng, trong tay ôm Thập Điện đã tắt thở, miệng nở nụ cười tà ác và ngạo nghễ nhìn thiên hạ.


Kẻ nào dám làm tổn thương Thập Điện, cô sẽ trả lại gấp đôi!


Bất kể là tiên hay yêu, dám cậy đông bắt nạt ít, vậy thì sẽ chỉ có một kết cục, đó là...


Chết.


  • Trước
  • Sau