Chương 21 Boss Phản Diện Ngày Ngày Tìm Đường Chết - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 21 MK, ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ TRUYỆN NIÊN ĐẠI (21) Trần Khê là một cô gái có bảy phần lười biếng ba phần điên khùng.


Nếu chỉ vì cứu Nạp Lan Đức Hành mà làm chuyện vượt giới hạn thì đó không phải là cô.


Cô luôn giữ đầu óc tỉnh táo, phần lớn thời gian rất lười biếng, nhưng lúc cô không lười thì người bình thường không thể đấu lại được cô, chẳng hạn như bây giờ.


“Để bàn điều kiện với ngươi, ta bảo ngươi tiêu diệt Cừ Tuyết cộng với Lộ Nhất Minh, điều này có khó quá không?” Trần Khê vốn dĩ muốn nói thêm một câu, nếu đồng ý thì hãy gật đầu.


“Không khó.” Trong đầu cô vang lên giọng nam giới rất êm tai.


Mẹ kiếp!


Không ngờ còn có thể giao lưu kiểu này!


Trần Khê tức giận, không kìm được lại nhổ lông Thập Điện, bày tỏ sự bất bình sâu sắc đối với hành vi cáo già đội lốt thỏ non này của hắn.


Đường đường là Yêu Vương oai phong mà lại bị nhổ lông như chiếc chổi lông gà, còn không dám kêu một tiếng, quả là tình yêu đích thực.


“Vậy ngươi dẫn ta lén vào tông môn cứu người trước, sau khi giải cứu con tin thì tha hồ đánh phá.


Để đáp lại, ta sẽ giúp ngươi loại bỏ Xà Vương, thống nhất toàn bộ đại lục Triêu Nguyên trừ Viêm Tông ra.” Việc này không quá khó đối với Trần Khê.


Mấy ngày nay trong lúc tập trung sự nghiệp tìm đường chết, cô đã nhìn Ta rất nhiều chuyện.


Thập Điện không muốn điều đó.


Điều hắn muốn thì cô lại không cho.


Trần Khê cảm nhận được nỗi buồn của Yêu Vương bèn bổ sung: “Tùy theo mức độ phối hợp của ngươi, có lẽ ta sẽ cho ngươi cơ hội theo đuổi ta” Bắt cô chủ động hiến thân thì cô không làm được.


Bắt cô lập tức giả vờ thích một người rồi công lược người đó, cô cũng không làm được.


Tuy nhiên cô sẽ xem xét mức độ chân thành của tên này để cho hắn một cơ hội.


Nếu hắn có thể đáp ứng các tiêu chí chọn bạn đời trăm năm của cô, cô sẽ cân nhắc tùy theo tình hình.


Trần Khê sẽ không phụ lòng người tốt với mình, cũng không phụ chính mình.


Cô luôn biết cách đánh trúng tim đen của hắn.


Yêu Vương vừa rồi còn ủ rũ bỗng nhiên như được bơm xăng, tăng tốc vèo một cái, khiến Trần Khê suýt nữa thì rơi xuống.


Lúc này, hắn lại hãng hái tràn đầy sức sống!


Có lẽ chiếc bánh nướng Trần Khê vẽ ra quá hấp dẫn, Thập Điện hoàn toàn không làm theo kế hoạch của cô là bí mật cứu người, sau đó đánh phá một trận.


Hắn chở cô bay nhanh đến trước cửa núi Viêm Tông, rồi ngửa mặt lên trời gầm lên khiêu chiến!


Trong nguyên tác thậm chí còn không dám viết như vậy.


Yêu Vương trong sách còn phải lén lút khi bắt Trần Khê nhưng bây giờ lại đám hiên ngang đối đầu trực diện với Viêm Tông, đúng là sức mạnh của tình yêu.


Cừ Tuyết còn chưa ngồi ấm mông trên chiếc ghế tông chủ, còn chưa kịp hân hoan chúc mừng thành công cướp ghế tông chủ của Nạp Lan Đức Hành thì đã được thông báo rằng Yêu Vương đánh đến tận cửa.


Cừ Tuyết vô cũng khiếp sợ, Lộ Nhất Minh cũng sợ rúm đít.


“Hắn dẫn theo bao nhiêu quân?” “Một người, chính là đại tiểu thư” Cừ Tuyết nhanh chóng suy nghĩ, hai nắm đấm khó địch lại bốn tay, hảo hán không đấu lại số đông.


Hôm đó Yêu Vương lên lôi đài đánh bại Nạp Lan Đức Hành chỉ bằng một chiêu, cảnh tượng đó vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt bà ta.


Có điều hiện giờ trong môn phái có rất nhiều người.


Cừ Tuyết đã chuẩn bị đầy đủ cho việc chiếm đoạt vị trí tông chủ.


Khi Nạp Lan Đức Hành đi yêu giới, bà ta triệu tập tông chủ của các môn phái lớn với danh nghĩa lên án công khai kẻ phản bội loài người, hòng chiếm được điểm cao trong môn đạo đức.


Nạp Lan Đức Hành vừa trở về đã bị bà ta gài bẫy bắt giam, những tông chủ này đều là nhân chứng.


Những lời như vì chính nghĩa chỉ là lời sáo rỗng, bọn họ đều là những kẻ đặt ích lợi lên hàng đầu.


Thế lực của Viêm Tông hùng mạnh là nhờ tông chủ Nạp Lan Đức Hành có tố chất hơn người, nhờ có vị tông chủ này trấn giữ mà các môn phái khác mới nghe theo.


Vì vậy lần trước khi Nạp Lan Khê lên núi, mọi người biết rõ trên núi có yêu báo hung dữ nhưng vẫn cử người đi cùng để tìm kiếm nàng là vì bọn họ đều sợ Nạp Lan Đức Hành.


Bây giờ Nạp Lan Đức Hành bị Cừ Tuyết gài bẫy kéo xuống khỏi ghế tông chủ, các môn phái lớn chỉ thiếu nước đốt pháo ăn mừng.


Năng lực của Cừ Tuyết kém xa Nạp Lan Đức Hành, việc Viêm Tông đổi tông chủ sẽ chỉ có lợi cho các môn phái khác.


Hơn nữa, còn có thể ngụy trang đưới danh nghĩa thay trời hành đạo, cớ sao lại không làm?


Những người đó vẫn chưa rời đi, Cừ Tuyết liền gọi bọn họ đến họp bàn.


Tuy mọi người đều sợ đến mức run lẩy bẩy khi nghe tên Yêu Vương, nhưng không cưỡng lại được những lời thuyết giáo bùi tai của Cừ Tuyết.


Bên ta đông người đánh một mình Yêu Vương thì có gì khó?


Nếu hắn binh đến thì bên ta mới trốn, chứ hắn đi một mình, bọn họ sợ cái gì?


Chém Yêu Vương rồi lấy máu của hắn chia đều, thứ đó rất có lợi cho người tụ tiên.


Máu của hắn có thể tăng cường hiệu quả của các loại linh đan, tiên thảo lên gấp mười lần, rất nhiều người tranh nhau chảy máu đầu để có được một giọt, cơ hội tốt nghìn năm một thuở như thế ngu gì bỏ qua.


Nói đến đây, mọi người đều sục sôi khí thế.


Bọn họ hô vang khẩu hiệu thảo phạt Yêu Vương thay trời hành đạo, rầm TỘ xếp hàng đi ra cửa núi.


Trần Khê cứ tưởng rằng mình là một người phóng khoáng không ngán thứ gì.


Không ngờ lúc Yêu Vương “bung lụa” còn hăng máu hơn cô nhiều.


“Này, một mình ngươi đánh nhiều người như vậy có ổn không?


Hay là...


chúng ta bỏ chạy?” Trần Khê nhìn quân địch đông như kiến mà cảm thấy nhức đầu.


Chẳng lẽ đây chính là “cậy đông bắt nạt ít” trong truyền thuyết, không cần liêm sỉ?


“Không ” Thập Điện nói ít hơn Trần Khê, nhưng ý chí rất kiên định.


Cô đưa ra phần thưởng hấp dẫn như thế, nếu hắn bỏ lỡ phần thưởng đó thì thật sự đã sống uổng hơn mười nghìn năm trên đời.


“Trước mặt chính là Yêu Vương!


Dám đến nhân giới ra oai, hãy xem ta...!” Người vừa nói là chưởng môn của một môn phái nhỏ, nhưng còn chưa hùng hồn tuyên bố xong lời khiêu chiến thì đã ngã rầm xuống đất.


Đầu một nơi, thân một nẻo.


Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết vị chưởng môn đó đã chết như thế nào.


Bọn họ đều có tu vi thấp nên không nhìn thấy rõ Yêu Vương ra tay, cỡ như Cừ Tuyết chỉ thấy mắt của Yêu Vương bắn ra hai tia sáng lạnh, sau đó chưởng môn đó đi đời nhà ma.


Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc.


Mọi người xôn xao, không phải Yêu Vương mới đột phá cấp chín, sắp phi thăng sao?


Phải biết rằng chưởng môn vừa mất mạng là khí tu cấp tám.


Yêu Vương có thể giết người bằng ánh mắt sao?!


“Cừ Tuyết ở lại, những người khác không muốn chết thì cút xéo.” Yêu Vương không mở miệng, nhưng giọng nói của hắn lại truyền vào óc những người có mặt ở đây một cách rất rõ ràng.


Có người hiểu rõ về điều này.


Đây không phải Yêu Vương, đây là Yêu Thần.


Một nửa số người nghe xong liền chạy mất đép.


Sư tử lông xanh chở Trần Khê lơ lửng trên cao lạnh lùng nhìn xuống.


Thấy đồng minh không đáng tin cậy, Cừ Tuyết chửi thầm, tuy trong lòng đã run rẩy nhưng ngoài miệng vẫn cứng miệng: “Nghiệt súc to gan, ngươi không sợ ta giết lão già Nạp Lan Đức Hành sao?” “Bà dám!” Trần Khê rút đao ra.


Cừ Tuyết ngửa mặt lên trời cười lớn: “Con nhãi miệng còn hôi sữa mà cũng dám đấu với ta?


Ngươi có giỏi thì đừng dựa vào Yêu Vương mà hãy đấu một chọi một đi!” Đây là kế hiểm của bà ta.


Bà ta muốn dụ Trần Khê cắn câu, sau đó bắt cô làm con tin để uy hiếp Yêu Vương, đuổi hắn đi.


Cừ Tuyết đã nhận ra Yêu Vương là đối thủ đáng gờm, không thể đánh bại.


Hắn chỉ trừng mắt một cái đã có thể giết chết người.


Đó là cách chiến đấu của thần tiên vô liêm sỉ nào vậy!


Trần Khê tính nhẩm trong lòng, Cừ Tuyết đã tu luyện đến cấp tám, còn cô là cấp bảy, hơn nữa còn là nhờ gian lận mới lên được cấp bảy, nếu đánh nhau chưa chắc thắng được.


Cô đang định chửi lại thì nghe Thập Điện nói với cô bằng giọng dịu dàng chỉ có hai người nghe thấy.


“Đánh đi.” Ôi mẹ ơi!


Hắn không chỉ biết truyền âm thanh bằng sóng não, mà còn biết nói khi ở hình dạng thú!


Lỗi này, sự gian lận này thật trơ tráo.


Trần Khê mới càu nhau hai câu đã bị Yêu Vương thổi ra bằng luồng gió Thấy mặt mụ phù thủy già Cừ Tuyết càng lúc càng gần, Trần Khê vung đao lên.


Bà ta nở nụ cười nham hiểm, nghĩ bụng con ranh dễ dụ, mới nói vài câu đã cắn câu, cứ chờ xem bà ta có triệt nọc cô...


Ủa?


Sao bà ta không cử động được?


Cừ Tuyết bị sức mạnh thần bí trói lại, người ngoài không nhận ra điều gì khác thường.


Mãi đến khi bà ta ý thức được rằng mình mới là người bị mắc mưu, muốn gào lên thì đao của Trần Khê đã gần trong gang tấc.


Cừ Tuyết hét lên thảm thiết rồi ngã gục xuống.


Trần Khê quay đầu nhìn Thập Điện, thấy hắn đứng ngược sáng đầy oai phong.


Hắn bảo cô đánh thì cứ xông lên đi.


Nếu thua, hắn chịu trách nhiệm.


Nếu thắng...


thì chiến thắng đó là của cô.


Khê Khê ngầu quá, Khê Khê cực ngầu, cấm phản bác.


  • Trước
  • Sau