Chương 20 Boss Phản Diện Ngày Ngày Tìm Đường Chết - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 20 MK, ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ TRUYỆN NIÊN ĐẠI (20) Lộ Nhược Hoài ấp úng: “Lan Lan cấm không cho ta nói với cháu, ta cũng khó mà nói ra được.” Trần Khê vung đao chém nát bàn: “Nói.” Lộ Nhược Hoài bị kể đao lên cổ, cắn chặt răng nói: “Nàng ấy là mẹ ruột của cháu!” “Ông đến cầu xin ta, chắc hẳn cũng biết rõ bản thân đánh không lại những người đó, muốn cứu được bà ấy thì phải dựa vào ta và Vịt Vương...


Yêu Vương ” “Lan Lan, ta không cứu được muội, kiếp sau gặp lại!” Lộ Nhược Hoài hét lên một tiếng, sau đó định đưa cổ vào đao tự tử.


Trần Khê thu đao lại: “Với chỉ số thông minh của mẹ ta mà kết hợp với chỉ số cảm xúc của ông, ta rất lo lắng không biết về sau hai người sẽ sống kiểu gì đây.” Lộ Nhược Hoài nghệt mặt, Trần Khê vỗ vai ông ta: “Nếu gặp tình huống tương tự thì nhớ phải soạn trước lời thoại, đừng thành thật như vậy.” Lộ Nhược Hoài không theo kịp suy nghĩ của Trần Khê: “Cháu...?” Cô chỉ muốn xem mắt chọn đàn ông của mẹ ngốc nhà mình, thử thăm dò ông ta mà thôi.


Nếu Lộ Nhược Hoài là kẻ hèn nhát giống như Lộ Nhất Minh thì cô sẽ cho ông ta một nhát đi luôn, đỡ phiền phức.


Kết quả kiểm tra cho thấy người đàn ông này hơi ngố, nhưng rất đứng đắn.


“Ta có lỗi với mẹ của cháu, ta có lỗi lớn với muội ấy!” Trần Khê ngắt lời ông ta: “Ai là chủ mưu?” Lộ Nhược Hoài nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Cừ Tuyết và Lộ Nhất Minh.


Thằng súc sinh Lộ Nhất Minh đó tằng tịu với Cừ Tuyết!” “Chẳng phải Lộ Nhất Minh đã bị chéo?


rồi ư?” Cừ Tuyết là mụ già yêu quái độc thân N năm, nhu cầu sinh lý rất lớn, “hàng họ” của Lộ Nhất Minh đã bị cô đập nát, sao hai người này dan díu với nhau được?


“Cừ Tuyết tìm thuốc tiên cho hắn.


Lộ Nhất Minh là kẻ không từ thủ đoạn để đạt mục đích, tất cả là do ta đã không dạy bảo hắn cho tốt.” Trần Khê trợn mắt, Lộ Nhược Hoài nói nhảm nhiều quá.


Cô nhìn thanh đao đặt trên bàn, nghĩ bụng, không được, nếu đi một mình sẽ không cứu được mẹ khờ, mà ngay cả cô cũng tiêu đời luôn.


Trần Khê cô không bao giờ làm ăn lỗ vốn.


Đã vậy thì...


Cô nhìn sang tủ quần áo, sau đó bảo Lộ Nhược Hoài đi trước.


Trần Khê bước đến trước tủ quần áo, lấy ra bộ đồ mát mẻ nhất để tặng cho vịt vương chút quà rồi nhờ giúp đỡ.


Ánh mắt Thập Điện lạnh như băng.


Vì một người không liên quan đến mình như Nạp Lan Đức Hành mà cô cam tâm tình nguyện hy sinh bản thân để dụ dỗ hắn sao?


Lòng kiêu hãnh của cô đâu rồi?


Tôn nghiêm của cô đâu rồi?


[Tinh!


Thiện cảm của Yêu Vương giảm 85%!


Mức độ thiện cảm hiện giờ là âm 2] Thú không gian biến mất một thời gian dài bỗng chạy ra cảnh cáo.


Trần Khê còn tưởng rằng mình nghe nhầm: “Chờ một chút, tại sao lại là số âm?!” Thặng Thặng báo điểm xong liền lặn mất tăm.


Từ lúc vào cung điện Yêu Vương, nó vẫn luôn im thin thít, không nói một câu dư thừa.


Bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên lạnh lẽo.


Trần Khê nheo mắt lại.


Tư duy logic của cô luôn rất mạnh mẽ, chỉ cần thử thăm dò một chút đã có thể biết được con người của Lộ Nhược Hoài.


Vịt vương chưa chính thức gặp cô, nhưng chỉ số thiện cảm lại dao động.


Vừa rồi cô mới lấy một bộ y phục ra thì chỉ số thiện cảm đã bị giảm mất 85%, chẳng lẽ...


Trần Khê quay đầu nhìn Thập Điện.


Thập Điện đang tỏ thái độ lạnh lùng với cô.


Cảm giác lạnh lẽo khiến cô muốn mặc quần giữ ấm này cực kỳ quen thuộc.


Trần Khê nhìn chằm chằm vào Thập Điện một lúc lâu, đột nhiên có một ý tưởng táo bạo.


Cô đóng gói quần áo cùng với lọ thuốc mà cô đã dán nhãn chữ “Côn”.


Trần Khê cố ý nói với Thập Điện: “Em ở đây trông nhà, chị ra ngoài làm Cô đeo bọc quần áo mát mẻ và thứ thuốc không thể miêu tả đó đi đâu?


Việc cô sử dụng chúng với hắn đã là không thể tha thứ, nếu cô định sử dụng chúng với người khác...


[Tĩnh!


Thiện cảm của Yêu Vương giảm xuống 80%, bây giờ là âm 87.


Chị ơi, nếu giảm thêm mười bảy điểm nữa, chị sẽ thất bại ở thế giới này đấy ] Kết hợp tiếng thông báo của hệ thống và bầu không khí càng lúc càng lạnh lẽo lại với nhau, Trần Khê đã hiểu ra.


Ha ha, không thể trách cô trước đây quá ngu ngốc, chỉ có thể nói rằng tên Yêu Vương này quá vô liêm sĩ, rất giỏi giả vờ giả vịt.


“Ta sẽ đi bắt Lộ Nhất Minh.” Thập Điện tự hỏi, cô bắt...


Lộ Nhất Minh làm gì?


Hơi lạnh đột nhiên dừng lại.


“Cho hắn mặc bộ y phục gợi cảm này.” Thập Điện ngơ ngác.


“Sau đó, cho hắn uống thuốc.” Thập Điện càng không hiểu.


“Sau khi thu xếp xong xuôi để hắn tắm rửa thơm tho rồi đưa cho vịt Thập Điện xù lông, hắn không cần!


Trần Khê vươn tay bóp hai gò má của Thập Điện, kéo gương mặt đẹp trai thành hình bánh dẹp.


“Bộ y phục đó vốn dĩ được chuẩn bị cho Lộ Nhất Minh, hiểu chưa?” Cô không thèm mặc đâu, xấu chết đi được.


[Tinh!


Thiện cảm của Yêu Vương...] Trần Khê tức giận quát lên: “Câm miệng!


Em mà còn lải nhải nữa, chị sẽ tắm cho em rồi đưa đi luôn đấy!” Thặng Thặng im bặt.


Oan ức quá, người ta chỉ báo cáo điểm số theo bổn phận thôi mà, lần này không phải giảm mà tăng lên.


Không biết tại sao Yêu Vương tính khí thất thường như vậy, chỉ số thiện cảm lên xuống như tàu lượn.


Thập Điện chưa bao giờ thấy Trần Khê tức giận như thế này, trong lòng bỗng có dự cảm không lành.


Đột nhiên, Trần Khê tung chân đá sư tử lông xanh lớn bằng bàn tay xuyên qua cửa, đập vào thân cây.


Sau đó, cô xách đao đi ra, lạnh lùng hỏi Thập Điện: “Có biết biến lớn lên không?” Từ lúc biết thân phận thật sự của sư tử lông xanh, cô đã không dịu dàng được nữa, nếu không phải bây giờ cần nhanh chóng đi cứu Nạp Lan Đức Hành, cô đã tùng xẻo luôn đồ giả vờ này rồi.


Trần Khê căm hận đến mức chỉ thiếu nước đưa Thập Điện đi triệt sản.


Thập Điện từ trên cây bay xuống, vô thức nhìn xuống “chỗ đó” của mình.


Biến lớn à?


Biến lớn chỗ nào?


“Không làm được thì phắn!” Thập Điện hơi hụt hẵng, hóa ra ý cô không phải như những gì hắn nghĩ.


Chân hắn khẽ rung lên, sư tử lông xanh nhỏ bằng bàn tay chợt biến thành một con sư tử đực khổng lồ cao tám mét, uy phong lẫm lẫm, đôi cánh vàng tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.


Hơi thở của Thập Điện cũng thay đổi, chỉ gầm lên một tiếng đã làm rung chuyển cả núi non.


Đôi mắt màu vàng ngạo nghễ nhìn về phía Trần Khê, bị cô lườm một cái liền hạ chân trước xuống, ra hiệu cho cô nhảy lên lưng mình.


Chỉ mình cô mới được phép cưỡi lên hắn thôi đấy.


Trần Khê vừa nghĩ đến việc tên này cậy mình đáng yêu nên thỏa sức làm nũng, còn mặt dày mày dạn ở bên cạnh cô, hết dụi vào người cô lại ôm cô ngủ, cô lập tức nổi nóng đá đấm sư tử lớn tuấn tú, nói với giọng chán ghét: “Có thể biến lớn sao không làm sớm?” Thấy cô cưỡi con vịt Donald giống như đồ ngốc thì vui lắm phải không?


Đá xong cô tiếp tục giật lông trên đôi cánh của Thập Điện, Thập Điện khẽ gầm với cô, nhưng lại bị giật lông mạnh hơn, khiến hắn không dám gầm rú gì nữa.


Trần Khê cưỡi Thập Điện bay vút trên không trung.


Ngân Huyễn ở phía dưới ngước lên nhìn, sau đó sợ tới mức ngã sấp mặt.


Yêu vương cũng đã cho nữ tử đó cưỡi lên mình rồi, còn chuyện gì không làm được nữa hả?


Về khoản tán gái thì y chỉ phục vương thượng nhà mình.


Trên đường đi, Trần Khê nói ngắn gọn: “Yêu hoa, con người ta ghét nhất là bị người khác lừa dối, ngươi đã phạm vào điều cấm ky của ta.” Thân thể Thập Điện bỗng khựng lại giữa không trung, nhưng không ngã xuống là nhờ tu vi cao cường của mình.


“Ngươi là yêu hoa, mai danh ẩn tính ở bên cạnh ta làm thú cưng đáng yêu, mục đích cuối cùng chắc chắn là vì muốn ăn ta, có đúng không?” Hắn muốn “ăn” cô, nhưng không phải kiểu “ăn” như cô nghĩ.


Trần Khê cảm nhận được thân thể Thập Điện cứng ngắc thì biết rằng Vì thế, ngay từ đầu hắn đã mơ ước thân thể của cô chứ không phải thịt của cô.


Nói đơn giản là hắn mê cô.


Nhưng rất tiếc, Trần Khê cô từ trước đến nay không phải loại phụ nữ dễ dàng để cho tên đàn ông khác “đè lên” chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ, hay là công lược người khác.


“Nói thẳng ra là nếu ngươi cho rằng ta sẽ lăn giường với ngươi để cứu người, thì người cứ mơ đi.


Có điều, ta muốn làm một cuộc giao dịch với tin [Tĩnh!


Thiện cảm của Yêu Vương tăng thêm 12%, hiện giờ mức độ thiện cảm là 95%.


Chị ơi, thế giới này ảo thật đấy.] Yêu Vương là kẻ thích khổ dâm hay sao vậy?


Khi hắn lầm tưởng Trần Khê muốn hiến thân cho mình, điểm thiện cảm tụt xuống số âm.


Khi phát hiện y phục mát mẻ đó của Trần Khê là để dành cho Lộ Nhất Minh, điểm thiện cảm liền tăng vèo trở lại.


Khi bị Trần Khê vô tình vạch trần, mắng té tát, điểm thiện cảm lại tăng lên vùn vụt.


Thặng Thặng bùi ngùi cảm khái, mình còn non và xanh quá, không nhìn thấu được thế giới phức tạp này.


  • Trước
  • Sau