Chương 19 Boss Phản Diện Ngày Ngày Tìm Đường Chết - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 19 MK, ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ TRUYỆN NIÊN ĐẠI (19) Yêu Vương đã bắt đầu hành động.


Trong đêm khuya gió mát trăng thanh, Yêu Vương biến thành hình người, vươn móng vuốt về phía thú bay của Trần Khê.


Hôm sau, khi Trần Khê gọi ra vịt Donald thì chỉ có mấy cọng lông vịt xuất hiện.


Chú vịt đáng thương đã trêu chọc ai chứ?


Kẻ nào dám ăn vịt của cô, thật độc ác!


Trần Khê liền bật hết tất cả kỹ năng tìm đường chết, hăng hái phá hoại cả trong lẫn ngoài dãy cung điện của Yêu Vương trong hai ngày liền, còn mắng chửi nói móc và phóng hỏa, không thiếu thứ gì.


Có điều, tên yêu hoa giỏi chịu đựng hơn ninja rùa, mặc cho Trần Khê làm ầm ĩ thế nào hắn cũng quyết không chịu thò mặt ra.


Sau khi ăn thú bay của cô, hắn hoàn toàn không có động tĩnh gì nữa.


Thậm chí sau khi cô đốt cháy cung điện, Yêu Vương còn sai người đưa đồ bổ và bản đồ địa hình tới, sợ cô đốt lửa mệt, trong khi sản nghiệp của hắn quá lớn sẽ khiến cô bị lạc đường.


Nhưng Trần Khê cho rằng tên vịt vương của yêu giới này muốn nuôi cô béo rồi mới ăn thịt.


Kẻ có thể một mình chống đỡ nửa bầu trời kỹ viện của yêu giới thì đương nhiên phải gọi là vịt vương rồi.


Nạp Lan Đức Hành thấp thỏm chờ một tháng vẫn không có tin tức gì của con gái, cuối cùng mạo hiểm tính mạng viết một phong thư, khéo léo bày tỏ suy nghĩ muốn gặp cô.


Yêu Vương lập tức phái người đến đón ông ngay ngày hôm đó.


Cả tông môn quỳ dưới đất cung tiễn tông chủ, ôm nhau khóc.


Cừ Tuyết là người khóc lóc thảm thiết nhất.


Than ôi, sư huynh tốt của bà ta cứ thế đi vào miệng Yêu Vương.


Ha ha, vậy còn chần chừ gì nữa?


Nhanh chóng soán ngôi thôi!


Nếu đã không thể có được thân thể của Nạp Lan Đức Hành thì phải lấy được địa vị của ông.


Cừ Tuyết cảm thấy cơ hội đã đến.


Khi Nạp Lan Đức Hành đến nơi, Trần Khê đang ôm Thập Điện làm món thịt nướng dã ngoại.


Phải nói là chất liệu gỗ của cung điện Yêu Vương rất tuyệt, gỡ bừa một cây xà nhà cũng đủ để nướng thịt mười ngày, nửa tháng, củi cháy rất lâu.


Cha con gặp mặt, Nạp Lan Đức Hành ôm chặt cô đến mức Trần Khê suýt nữa thì tắt thở.


“Con gái ngoan của ta!


Để ta xem nào, con gầy...


không gầy lắm thì phải?” Chẳng những không gầy đi mà mặt mày còn rất hồng hào?


Hơn nữa linh lực dâng trào cuồn cuộn?


“Mau thể hiện linh lực để cha xem nào.


Cha cảm thấy đường như con hơi khác?” Trong một tháng này, Trần Khê chỉ mải vui vẻ ăn uống, thỉnh thoảng còn chán sống khiêu khích Yêu Vương nên không để ý đến những chuyện này.


Cô tùy tiện phóng lửa, Nạp Lan Đức Hành kinh ngạc đưa tay ôm miệng, suýt nữa thì ngất đi.


“Con ngoan!


Con đã đột phá cấp bảy rồi!” Lúc trước, cô chỉ là ngự thú sư cấp hai, một tháng không gặp, linh lực của cô đã vọt lên cấp bảy.


Nạp Lan Đức Hành khó thở.


Ông trời sinh là thiên linh căn, khổ luyện nhiều năm cố lắm mới lên được kiếm sư cấp chín là cấp cao nhất, con gái ông ở lại đây ba tháng đã lên được cấp bảy?!


Trần Khê chớp mắt vài cái.


Thảo nào gần đây cô dỡ nhà và phóng hỏa càng lúc càng thuận tay, vậy là cô đã thăng cấp rồi?


Vấn để là...


linh lực của cô đã tăng lên bằng cách nào?


Hai cha con Nạp Lan Đức Hành nhìn nhau.


Thị nữ bưng một bát canh đến, Trần Khê nhíu mày nghĩ thầm lại tới giờ mớm ăn rồi.


Yêu Vương rất hẹp hòi, có lẽ sợ cô ném bát nên phải sai thị nữ trông chừng cô uống hết.


Trần Khê mở nắp bát canh ra, cha mập Nạp Lan Đức Hành giật mình đến độ đứng không vững.


“Đây...


đây là Phật ly mười nghìn năm!” Cực kỳ bổ dưỡng.


“Quý giá lắm ạ?” Trần Khê bóp mũi, cố uống cho hết, cảm giác khá dễ TÊN Để vỗ béo cô rồi mới ăn, Yêu Vương chịu khó ghê, ngày nào cũng tặng các loại thuốc bổ.


Thấy con gái không biết quý trọng, cha mập đau lòng rên rỉ: “Người tầm thường chỉ ăn một chút là có thể tăng thêm tu vi mười năm, con nói xem thứ này có quý giá không?


Ngày nào con cũng ăn à??


“Không phải ngày nào cũng ăn, thỉnh thoảng cũng ăn một ít bột hoa đính dính?” “Cỏ lan chỉ ráng trời!” Ăn vào sẽ tăng mười năm tụ vi.


“Trái đen thui có mùi lạ?” “Quả đen truy hồn!” Ăn vào sẽ tăng hai mươi năm tu vi.


“Ô.” Trần Khê bình thản đáp.


Yêu Vương nhồi đồ bổ cho cô như vậy chắc chắn là muốn vỗ béo cô để hương vị được ngon hơn, giống như nuôi lợn vậy, cô hiểu mà.


Nạp Lan Đức Hành kinh ngạc trước kiểu nuôi vợ theo phong cách nhà giàu của Yêu Vương.


Ăn những món quý hiếm của trời đất này, chẳng trách linh lực của con gái ông lại tăng nhanh như vậy.


Tuy nhiên có điều gì đó không đúng.


Thăng cấp quá nhanh, chẳng lẽ còn có mục đích gì nữa?


Trần Khê uống canh xong, thị nữ lại bưng một chiếc chén nhỏ lên, bên trong đựng chất lỏng màu xanh.


Cô uống nó mỗi ngày, vị như vani.


Cha già Nạp Lan thầm kêu lên, trời ạ!


“Không ngờ hắn đối xử với con tốt như vậy, ta đã hiểu nhầm hắn rồi.” Ông lau giọt nước mắt trào ra vì xúc động, đưa tay vỗ con gái vẫn không hay biết gì.


“Xem ra hắn có lòng muốn cùng con phi thăng ” Trần Khê câm nín, nghĩ bụng hắn muốn ăn cô mới đúng.


“Trước đây cứ tưởng rằng hắn lấy con vì muốn có được long đan phệ hồn, nhưng không ngờ hắn có tình cảm thật sự với con.” Hắn trốn tránh không lộ mặt thì chân tình cái gì?


“Những báu vật mà mỗi ngày hắn cho con ăn đã hơn xa giá trị của long đan phệ hồn.” Nhất là thứ trong chiếc chén nhỏ vừa rồi, người khác tranh nhau sứt đầu mẻ trán mà không lấy được báu vật vô giá đó.


Nạp Lan Đức Hành đặt hai tay lên bả vai Trần Khê còn đang ngơ ngác, giọng nói đầy sâu xa: “Tốt rồi, con gái ngoan của cha, cha an tâm rồi.” Yêu Vương đã có thể phi thăng từ lâu, chẳng qua chỉ là đang chờ người ý hợp tâm đầu cùng nhau xem mây trời mà thôi.


Trần Khê hoang mang hỏi: “Tóm lại trong chén này là cái gì?” Nạp Lan Đức Hành lắc đầu, điều này không thể nói ra được.


Ông nhìn cô với anh mắt như muốn nói rằng cô hãy tự mình cảm nhận đi.


Thập Điện ở bên cạnh kiêu ngạo ngửa đầu lên, hừ, cảm động chưa cô gái!


Hắn biết thể lực của cô hiện giờ không chịu được hắn, dù sao bây giờ hắn cũng mang hình dạng động vật, “hàng họ” hơi to, mọi người tự hiểu.


Để vợ mình bớt đau, hắn đã cướp hết những thứ tốt trên đại lục về rồi trộn với máu của mình, chẳng bao lâu nữa là họ có thể...


Hi hi hi.


Thấy con gái mình vẫn bình yên, cha già Nạp Lan rất yên lòng.


Lúc sắp rời đi, ông lén đưa một cuốn sách nhỏ cho Trần Khê, nói rằng thứ có thể giúp cô tăng tốc độ phi thăng một ngày lên nghìn dặm.


Sau khi tiễn ông đi rồi, Trần Khê mở cuốn sách nhỏ ra xem.


Ồ, cái này thì có gì mà phải ra vẻ bí hiểm?


Chẳng phải chỉ miêu tả vận động giữa hai người thôi mà, làm như thể cô chưa từng viết bao giờ vậy.


Sách 18+ của giới tu tiên có cái tên rất cao cấp đó là “khai sáng”.


Đôi khi để tìm kiếm linh cảm sáng tác nghệ thuật cô cũng phải đọc những thể loại này.


Đọc xong còn phải tìm “shop mười tệ hàng xóm” để thực hành, cô đã quá vất vả vì nghệ thuật.


Thập Điện nhận ra đó là gì nên cũng duỗi cổ xem.


Trần Khê nheo mắt, thẳng tay xách cổ thú cưng ném sang một bên.


Thú nhỏ vị thành niên không được xem những thứ vớ vẫn này.


Thập Điện bất mãn, dường như muốn hỏi tại sao cô lại được xem?


“Chị là tác giả trưởng thành, hiểu không?” Cô là tác giả!


Tác giả vất vả lắm biết không?


Để độc giả được đọc những tình tiết hay mà tác giả phải hao tâm tổn sức đến độ muốn gãy eo đến nơi.


Nạp Lan Đức Hành ngự kiếm trở về, dọc đường luôn nghĩ đến tương lai tốt đẹp của con gái ngoan.


Máu của Yêu Vương phối hợp song tu có công hiệu gấp đôi, sau khi con gái phi thăng, Ông có thể nhường lại cái ghế tông chủ cho người khác, tìm chốn bình yên cùng Nhược Hoài tu luyện, sau đó sẽ gặp lại con gái ở cõi tiên.


Như vậy tốt biết bao?


Khi trở lại tông môn, Lộ Nhược Hoài đã chờ ông rất lâu.


Nạp Lan Đức Hành mỉm cười rạng rỡ khi nhìn thấy ông ta, còn thẹn thùng vuốt tóc: “Nhược Hoài, huynh tìm ta có việc gì à?” Lộ Nhược Hoài đưa một ly trà cho Nạp Lan Đức Hành: “Lan Lan đã vất vả rồi, uống một chén trà đi.” Nạp Lan Đức Hành nhận lấy uống một hơi cạn sạch, trước mắt bỗng tối sầm.


“Ông bỏ thuốc cha ta?!” Sau khi nghe Lộ Nhược Hoài nói rõ nguyên nhân hậu quả, trán Trần Khê nổi gân xanh.


Hai cha con cô mới chia tay chưa được một ngày thì cha mập đã bị gài bẫy.


Lộ Nhược Hoài áy náy ra mặt: “Hôm đó ta trúng vạn xuân tán, ta đã hoài nghi nữ tử đến gặp ta là nàng ấy...


Lộ Nhất Minh nói đó chỉ là thuốc khiến Lan Lan tạm thời mất đi ý thức, không ngờ lại là cái bẫy.” Trần Khê ôm Thập Điện, cảm thấy đau đầu không thể tả: “Khoan đã, cha ta...


là phụ nữ sao?”


  • Trước
  • Sau