Chương 6 Boss Phản Diện Ngày Ngày Tìm Đường Chết - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 6 MK, ĐÂY KHÔNG PHẢI LÀ TRUYỆN NIÊN ĐẠI (6) Khi làm việc ở trên cao, vấn để an toàn là quan trọng hàng đầu.


Hệ thống đột nhiên phát ra tiếng khiến Trần Khê suýt nữa thì giật mình rơi xuống.


May mắn kiếm của cha già Nạp Lan đủ rộng.


“Hệ thống, vừa rồi em chết dí ở đâu vậy hả?” [Đi trốn Yêu Vương...] Linh lực của Yêu Vương quá mạnh, nó còn tưởng rằng mình sắp bị phát hiện đến nơi.


“Ở đâu?” [Yêu Vương xuất hiện khi chị nghĩ về kiểu dáng và độ dày của quần giữ nhiệt, hình dạng thế nào thì em không nhìn rõ.] Chỉ cảm thấy Yêu Vương cực ngầu.


Trần Khê im lặng.


Không biết đối thủ trông tròn méo ra sao thì phát triển trưởng fan bằng niềm tin à?!


[Chị đừng trách em, đây là nhiệm vụ ngẫu nhiên do chủ thần đưa ra, thú không gian như em chỉ biết đưa tin thôi.] Nó không có chức năng đưa ra nhiệm vụ, mà chỉ là bên vận chuyển.


Trần Khê âm thầm hỏi thăm tổ tiên mười tám đời chủ thần.


[Chị à, nhiệm vụ phụ này siêu quý giá...] Có lẽ thú không gian khác mang theo ký chủ làm mấy chục nhiệm vụ cũng không gặp được một nhiệm vụ ẩn nào.


Ký chủ của nó vừa mới bước chân ra trường đời đã trúng giải độc đắc, quả là may mắn khủng khiếp.


Tuy nhiên, ngẫm lại mạch suy nghĩ khác người của Trần Khê khiến thú không gian Thặng Thặng không dám ôm hy vọng quá lớn.


Thấy con gái bỗng nhiên trầm lặng, tưởng rằng cô còn vương vấn tên vô dụng bám váy phụ nữ Lộ Nhất Minh, Nạp Lan Đức Hành đau lòng vỗ vai cô, an ủi: “Con ngoan đừng buồn nữa, trở về ta sẽ xuống núi bắt mười tám chàng trai, để họ xếp thành hai hàng cho con chọn thỏa thích, muốn chọn bao nhiêu cũng được.” Nếu cô vẫn không ưng thì cứ lấy hết cũng được, ông không có ý kiến gì cả.


“Cha cứ giữ lại mà dùng, con muốn đáp xuống.” Trần Khê quyết định xuống dưới xem xét tình hình.


Có lẽ họ chưa đi xa, cô muốn xuống dưới thử vận may.


Không có tác giả nào cưỡng lại được sự cám dỗ của việc tạo nhóm độc giả.


Cô rất hứng thú với nhiệm vụ ẩn này.


Sau đó, Trần Khê vội vã rời đi nên không nhìn thấy cha già Nạp Lan hoảng hồn cả buổi, vẻ mặt đầy kinh hoàng, sao...


cô biết chuyện đó?


Trong hang núi, Lộ Nhất Minh ngồi dạng chân dưới đất, sắc mặt tái nhợt.


Hắn ta cứ tưởng rằng mình đến thế giới này là có thể thoải mái mưu đồ nghiệp lớn.


Thế mà hai cha con chết tiệt nhà kia dám làm như vậy với hắn ta.


Môn phái lớn thì có thể sỉ nhục người khác sao?


Xinh đẹp thì giỏi lắm à?


Công lực cao thì có ích gì?


Hắn ta là một đầu bếp cấp cao, kiếm được mười nghìn tệ mỗi tháng, rồi xuyên không tới thế giới này.


Ở thế giới cũ, trong làng không ai có thu nhập cao hơn hắn ta, chí ít cũng phải có bạn gái là nữ nhân viên văn phòng, đúng không?


Nhưng bây giờ đến thế giới này, hắn ta phải chịu sự nhục nhã ghê gớm, thử hỏi ai mà chịu được?


Tiêu Bạch Liên tỉnh lại, hai người nhớ nỗi đau vừa rồi bị mọi người vây xem, cố kìm nén không ôm nhau khóc.


“Biểu ca, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?” Chẳng lẽ danh dự của nàng ta bị hủy từ đây, hu hu.


Lộ Nhất Minh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tìm Long Đan Phệ Hồn.” Hắn ta phải phấn đấu, không thể đễ dàng bị đánh bại bởi hiện thực tàn nhẫn này.


Đợi đến khi hắn ta lấy được linh đan, chữa trị linh căn, việc đầu tiên hắn ta làm sẽ là tiêu điệt hai bố con cậy thế bắt nạt người khác kia.


Đừng khinh thiếu niên nghèo!


Trần Khê quay trở lại nơi yêu báo ăn vạ mình.


Hiện giờ, nơi này không còn sương mù đỏ, thi thể của yêu thú đã bị người của môn phái khiêng đi, chỉ còn lại dấu vết trên mặt đất và tảng đá có vết nứt đã âm thầm chứng kiến mọi chuyện.


Khoan đã, tảng đá?


Trần Khê bước tới, giơ tay gõ hai cái vào tảng đá, lại nhấc chân lên đá.


Cuối cùng qua cảm giác quen thuộc, cô chắc chắn tảng đá này chính là thứ đã bị cô trói gô lúc trước.


Tại sao nó chạy đến đây?


Chẳng lẽ lúc nãy bị nhóm người đó dịch chuyển tới đây?


Cảm giác chạm vào tảng đá lạnh lẽo, dường như càng trơn hơn, vết nứt cũng lớn hơn.


Trần Khê thử đạp, dùng đao chém, rồi đốt bằng lửa, nhưng tảng đá vẫn lù lù bất động.


Thật thú vị.


Bị va đập từ bên ngoài vẫn trơ trơ ra đó, ở yên một chỗ thấy chán tự nứt Ta, tảng đá thuộc tính gợi đòn này giống hệt trai bao hàng xóm của cô, cứ phải trói lại thì mới ngoan ngoãn.


[Chị ơi, chị còn rảnh rỗi nghiên cứu đá à?


Chị không muốn hoàn thành nhiệm vụ sao?


Chị không muốn cũng không sao, để em nghĩ cách giúp chị] “Nói nghe xem nào.” [Để phát triển trưởng fan thì phải dùng sức hút từ nhân cách, nhưng chị lại không có nhân cách...


À nhầm, bây giờ chị không thể viết truyện, đành phải mở con đường khác, chị hãy quyến rũ Yêu Vương bằng nhan sắc của mình đi!] Thặng Thặng cảm thấy tự hào vì chỉ số IQ đột nhiên tăng vọt của mình.


Tuy ký chủ ghét nó nói nhiều làm giảm lượng đặt sách, nhưng có câu thô tục này không biết có nên nói ra hay không.


Theo tình tiết trong nguyên tác thì ba ngày nữa nguyên chủ sẽ bị Yêu Vương bắt cóc, đó cũng là khởi đầu cho sự sụp đổ của môn phái, giờ đây lại nhận được nhiệm vụ ẩn biến Yêu Vương thành trưởng fan.


[Chị ơi, Yêu Vương được miêu tả đẹp trai lắm, chúng ta không bị thiệt đâu.] Một lần tiết kiệm mười tệ đấy.


“Chị là loại người vứt bỏ nhân phẩm quý giá để giữ mạng sống sao?” Trần Khê mải ba hoa với thú không gian, không để ý thấy tảng đá lóe lên ánh sáng mờ nhạt, giống như ánh nhìn khinh bi.


[Cô có phẩm chất quý giá từ bao giờ thế?] “Muốn tăng lượng tiêu thụ bằng cảnh giường chiếu thì không ổn đâu.” Có biết rằng sẽ bị cảnh sát tuýt còi không?


Nếu dám viết cảnh 18+ lung tung, đầu tiên sẽ bị khóa chương đấy.


Gõ bảng đen, nhớ cho kỹ, đoạn này sẽ có trong bài thi.


[Bó tay, nếu không hoàn thành nhiệm vụ này em sẽ bị xử lý như rác rưởi đấy.] Không biết con thú không gian vô dụng như nó xếp vào loại rác khô hay ướt nhỉ?


“So với phương pháp vớ vẩn của em thì chi bằng tìm Yêu Vương rồi bỏ thuốc, để Yêu Vương “xơi tái” Lộ Nhất Minh còn hơn!” Đây là cách dễ nhất để tăng lượng tiêu thụ.


Thời nay ai còn xem nam nữ ngọt ngấy nữa?


Xưa tồi.


Nhiệt huyết sáng tác lai láng khiến cô gái lười chảy thây trở nên huyên thuyên không ngớt.


“Trong mối quan hệ tay ba, Tiêu Bạch Liên sinh con trai cho Lộ Nhất Minh, em đoán sau đó sẽ thế nào?


Đứa con trai này lại phải lòng Yêu Vương!” Tình tiết đã đủ ngang trái chưa?


Đủ để bán đắt hàng chưa?


Một xô ngang trái như vậy, lo gì không đứng đầu bảng?


“Lên đường, tìm Yêu Vương!” Để hoàn thành nhiệm vụ nhánh lập nhóm fan, Trần Khê tràn đầy năng lượng, có điều vì đưa lưng về phía tảng đá, nên cô không nhìn thấy nó tức giận đến độ phát sáng.


Sau khi đi được một quãng, cô chợt nghe thấy có tiếng nổ lớn từ phía sau.


Một tiếng “bùm” rất to.


Tảng đá nổ tung.


Chỗ đó tỏa ra ánh sáng bảy màu rồi dâng lên một màn sương mù đỏ dày đặc.


Trần Khê xoay người lại, lờ mờ nhìn thấy có thứ gì đó lăn lộn sắp chui ra từ trong sương mù mông lung.


Cô lẩm bẩm: “Nổ ra con giòi à?” Hệ thống vừa rồi còn lải nhải cũng im bặt, xung quanh lặng ngắt như tờ.


Trong làn sương mù dày mà Trần Khê không thể nhìn thấu, cục lông to bằng bàn tay có màu xanh ngọc đang âm trầm nhìn cô, trong con ngươi màu vàng ngập tràn sát khí.


Đạp hết cú này đến cú khác, rồi lại vung đao chém, dùng lửa đốt.


Cuối cùng lại cho câu “nổ ra con giòi”.


Càng nghĩ, sát khí lại càng mạnh.


Trần Khê từ xa vẫn cảm nhận được luồng khí lạnh, lại muốn mặc quần giữ nhiệt.


  • Trước
  • Sau