Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 70 LÀM SAO TRẢ ÁO KHOÁC CHO ANH (í anh à?” Lời hỏi vang lên từ bên cạnh.
Tống Bách Ngạn đã cúp L điện thoại.
Đường Lê phát hiện từ lâu, Tống Bách Ngạn và Quý Minh đều mặc sơ mi tay dài, chỉ là ống tay áo hơi vén lên, trong xe mới bật điều hòa hơi lạnh.
Đối với cô là hơi lạnh, còn với họ là vừa đủ.
Nhưng nghe giọng nói ôn hòa của Tống Bách Ngạn, Đường Lê lại gật đầu.
Tống Bách Ngạn lấy áo khoác bên cạnh đưa cho Đường Lê.
Cô nhận lấy mặc vào.
Áo vest của anh bao trùm cả người cô, trông cô thật nhỏ nhắn.
Tay áo quá dài gần như che hết tay cô.
Khi khoác áo lên người, Đường Lê ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt, và cả mùi trên người Tống Bách Ngạn.
Vì khoác thêm áo, có vài sợi tóc dính lên môi, Đường Lê lấy tay gạt đi.
Ống tay áo vest trượt xuống, lộ ra ngón tay trắng nõn nhỏ thon, cô vén tóc ra sau tai.
Đường Lê không buộc tóc, tóc đen trượt xuống cổ lộ ra tai trái.
Làn da cô trắng nốn, ngoài cửa xe là đèn đóm tranh tối tranh sáng, khiến người ta có thể thấy được lông măng tình tế giữa gò má và vành tai cô, tượng trưng cho tuổi trẻ lại toát ra nét đáng yêu.
Mắt Tống Bách Ngạn dừng lại ngay cổ cô mấy giây rồi dời đi.
Quý Minh không còn lạ gì đường đến Học viện Nghệ thuật.
Khi xe chạy qua căn tin Tê Sơn, Đường Lê chủ động lên tiếng: “Dừng ở đây là được.” Đến khi xe tắt máy, vừa hay ngừng trước cửa ký túc xá.
Đường Lê tính chào tạm biệt, Tống Bách Ngạn lại hạ cửa kiếng xe, nhìn trạm an ninh báo hỏng trước cửa, hỏi cô: “Gần ký túc xá nữ sinh không có an ninh trực sao?” “Ở ký túc xá Phố Uyển thì có” Đường Lê giải thích: “Nơi này là ký túc xá cũ, trường học đã cho nhân viên căn tin thuê mấy dãy lầu làm phòng ngủ, buổi tối ở đây ít người lắm, về lâu về dài trạm gác chỉ để làm cảnh” Tống Bách Ngạn nhớ hôm qua ở phòng thể thao Đường Lê nói mới đổi ký túc xá: “Hiện giờ chỉ có mình cô là sinh viên ở đây sao?” “Còn một người bạn cùng phòng nữa” Đường Lê dừng lại: “Nhưng là cậu ấy tự dọn đến” Lời còn chưa dứt, điện thoại của cô reo lên.
Ngô Tuyết Hàm thấy đã sắp chín giờ mà cô còn chưa về, không yên tâm nên gọi đến.
“Mình đang ở bên ngoài căn tin” Đường Lê khẽ đáp: “Về ngay thôi” Cúp điện thoại xong, cô không nán lại thêm, cảm ơn một tiếng rồi đẩy cửa xe bước xuống.
Đi được mười mét, Đường Lê bỗng dừng bước, quay đầu thì thấy chiếc Lexus vẫn ngừng ở chỗ cũ.
Lá vàng từ cây hòe trên đỉnh đầu cô rơi xuống.
Ngay khoảnh khắc này, Đường Lê thấy mình nghe được tiếng lá khô rơi xuống đất.
Cô chú ý đến áo khoác vest trên người, quay về chỗ cũ.
Khi cô đến gần, cửa kính xe lại chậm rãi hạ xuống.
Cô không cởi áo khoác trả anh, mà chăm chú nhìn Tống Bách Ngạn, hỏi: “Hôm khác tôi muốn trả áo vest cho anh thì đưa thế nào?” Lần này cô không dùng kính ngữ, giống như vô tình, lại như cố ý.
Tống Bách Ngạn lắng lặng nhìn cô, ánh mắt khiến nhịp tim cô đập rộn, nhưng cô không dời mắt sang hướng khác mà duy trì bình tĩnh, kiên nhẫn chờ câu trả lời của anh.
Một lúc lâu, Tống Bách Ngạn đáp: “Chờ lần sau Quý Minh đến trường, tiện thể giao cho cậu ấy là được” Một câu trả lời khiến cô cảm thấy thất vọng.
Đường Lê cũng không biết sao mình lại cảm thấy mất mát.
Cảm giác này cứ mãi đeo dính đến khi cô bước vào ký túc xá cũng không tiêu tan.