Chương 69 Bảo bối của ngài Tống - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 69 THÂN PHẬN HÔM QUA uốt ve hoa văn trên bao thuốc lá, chính là bao mà lúc trước anh không ; tìm thấy trong xe.


Tống Bách Ngạn ngẩng đầu, đúng lúc Quý Minh đẩy cửa vào.


“Bà chủ vẫn chưa về à?” Tống Bách Ngạn hỏi.


Quý Minh nhìn đồng hồ đeo tay, gần tám giờ: “Chắc sắp rồi” Tống Bách Ngạn đứng dậy, lên tiếng: “Chuẩn bị đi, về biệt thự Vân Tê” Nhận ra chén canh gừng trên bàn sách chưa được uống, Quý Minh cầm lên mang đến: “Vốn định nấu canh gừng cho ngài, nhưng ngài cũng biết tôi không rành chuyện bếp núc, sau cùng cô Đường hỗ trợ” Tống Bách Ngạn ngừng tay đang cất sách lên giá, nhìn chén canh gừng.


“Nếu ngài không uống, tôi mang về phòng bếp vậy” Quý Minh lại nói.


Đường Lê quay về phòng của Tống Cảnh Thiên.


Cậu nhóc đang nằm sấp trên giường xem phim hoạt hình bằng iPad, đôi bàn chân mập mạp trắng trẻo co lên ở sau lưng.


Trên bàn sách là quyển bài tập và sách giáo khoa vẫn chưa được thu dọn.


Thấy Đường Lê quay lại, nhóc nghiêng đầu nói: “Chị còn không quay lại là em tính báo cảnh sát đấy” Đường Lê hỏi nhóc: “Sao lại báo cảnh sát?” “Đi uống nước thôi cũng mất tích được, chị nói xem em có nên báo cảnh sát không?” Cậu bé ngồi dậy, nghiêm túc hỏi ngược lại cô, sau đó trượt xuống giường, cầm iPad chạy đến cạnh cô: “Em chưa biết chị tên gì” Đường Lê không giấu giếm, nói sự thật với nhóc.


Tống Cảnh Thiên chờ cả buổi, cụt hứng nói: “Sao chị không hỏi em?” “.” Đường Lê phối hợp hỏi: “Thế em tên gì?” “Việc này nói ra thì rất dài dòng” Nhóc con lập tức khôi phục vẻ kiêu ngạo: “Ba em là Tống Minh Chương, từng là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, lãnh đạo quân ủy, được trao bậc Thượng tướng.


Mẹ em là Tiêu Minh Lan, ca sĩ cấp một quốc gia, đồng thời là hiệu trưởng danh dự của Đại học Hải Dương.


Chị Cả em là Tống Như, hiện giờ là trưởng đoàn của đoàn ca vũ quân khu Giang Đông.


Anh rể là Chủ tịch Tập đoàn Long Hưng tên Phó Tấn Lương.


Còn anh Hai em nữa, giỏi nhất nhà, tên Tống Bách Ngạn, đang là Bộ trưởng Bộ Tài chính” Về mặt nhóc vô cùng tự hào, nhắc đến đây, cậu chắp tay sau lưng ưỡn ngực: “Còn em, em là con trai của Tống Minh Chương và Tiêu Minh Lan, em trai của Tống Như và Tống Bách Ngạn, Tống Cảnh Thiên” Thân phận như vậy không lấy tên là Tống Ngạo Thiên thì thật đáng tiếc.


Tống Cảnh Thiên tự giới thiệu xong, không thấy Đường Lê phản ứng gì, bèn quay đầu nhìn: “Chị có nghiêm túc nghe em nói không thế?” Đường Lê gật đầu: “Nghe thấy rồi” “Thế chị lặp lại đi, em nghe thử có lỗi gì không” Đường Lê: “.” Ngay lúc này, sự xuất hiện của Quý Minh thành công cứu nguy cho cô.


Cậu nhóc thấy Quý Minh lập tức ngoan ngoãn, nhanh chóng ngồi lại trước bàn sách tiếp tục tập viết.


Nhìn bộ dạng vờ vịt của Tống Cảnh Thiên, Quý Minh nắm tay cầm cửa, dặn dò: “Sếp bảo tôi báo lại cậu Hai, chờ sếp quay lại biệt thự, tốt nhất là cậu Hai phải viết xong năm trang từ mới.


Sếp sẽ đích thân kiểm tra” Rồi Quý Minh quay đầu nhìn Đường Lê: “Sếp đã ở trên xe, cô Đường hãy xuống lầu với tôi.” Mấy phút sau, Đường Lê ra khỏi biệt thự nhà họ Tống.


Vẫn là chiếc Lexus kia.


Đường Lê lên xe.


Đây là lần thứ ba cô ngồi chiếc xe này, nhưng vẫn khá dè dặt.


Tống Bách Ngạn đang nghe điện thoại, giọng nói trầm thấp của anh mang ý cười.


Đường Lê nghe mà cảm thấy như bạn bè thăm hỏi nhau.


Giữa tháng Mười, nhiệt độ ban đêm lạnh hơn tháng Bảy tháng Tám nhiều.


Cô chỉ mặc mỗi chiếc váy không tay dài không quá đầu gối.


Khi hơi lạnh từ đối diện thổi đến, cô lắng lặng chà xát cánh tay.


  • Trước
  • Sau