Chương 68 Bảo bối của ngài Tống - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 68 NẤU CANH GỪNG CHO NGÀI TỐNG Cảnh sát quản lý trường học của các cô.


Giờ Cục Cảnh sát có tổ giám sát mạng, chuyên xử lý việc tung tin vịt trên mạng.


Những bài đăng đó bị tra ra không đúng sự thật nên đương nhiên phía họ sẽ xử lý” (( 4 hông hẳn là xử lý” Quý Minh nói đúng sự thật: “Tôi chỉ gọi Cục Đường Lê biết rõ, nếu như chính cô đi báo án, e là sẽ không có kết quả này.


Thẩm Na và Dư Tuệ bị cảnh sát đưa đi cũng vì cú điện thoại của Quý Minh.


Đây có thể như là “trên làm dưới theo”.


Người bên trên dặn dò một câu, người bên dưới sẽ xử lý cặn kẽ, vì thế đã giải quyết nhanh gọn chuyện này.


Dù Quý Minh đi theo Tống Bách Ngạn, nhưng anh ta vẫn có quân hàm.


Nếu ngày nào đó anh ta muốn về bộ đội, mặc quân trang vào thì chính là thiếu tá đang nhậm chức.


“Hơn nữa...” Quý Minh thoáng ngừng rồi tiếp tục: “Cũng là sếp dặn dò.


Sếp biết cô bị người ta công kích trên diễn đàn, khó tránh khỏi có chút không yên lòng” Đường Lê vô thức siết chặt chai nước.


Nhìn củ gừng trong tay Quý Minh, cô buột miệng hỏi một câu.


“Tối qua sếp bận việc công cả đêm, hơi cảm mạo, nay lại không được nghỉ ngơi tốt, tôi đang tính nấu chén canh gừng cho sếp ấm người.” “Thế anh biết nấu không?” Nếu mà biết thì không có chuyện mò cả buổi trong bếp không xong.


Đường Lê hỏi thì hỏi, nhưng tay đã chìa ra: “Để tôi làm cho” Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Quý Minh, Đường Lê chủ động giải thích: “Lúc ở Điền Nam, mẹ tôi hay sốt, vẫn do tôi chăm sóc bà.


Nấu canh gừng với anh có thể là việc khó, nhưng với tôi rất đơn giản.” Đã nói đến nước này, Quý Minh cũng không từ chối.


Sau khi anh ta rời khỏi phòng bếp, Đường Lê thái mỏng gừng.


Đứng trước bếp, bên tai còn phẳng phất câu nói “có chút không yên lòng” của Quý Minh, Đường Lê thở dài.


Cô chỉ tính xuống uống nước rồi tìm lý do rời đi...


Nửa tiếng sau, Đường Lê cho thêm chút mật ong vào canh gừng đã nấu xong mang lên tầng.


Trong phòng sách hé ánh sáng rọi khắp hành lang.


Cô vào phòng mới nhận ra mình chưa gõ cửa.


Vì cửa phòng sách chỉ khép hờ, cô lại đang cầm đồ, vô thức xem nơi này thành chỗ mình quen thuộc.


Đang tính ra ngoài gõ cửa vào lại thì ánh mắt nhìn đến góc phòng.


Trên ghế dựa gỗ nâu đỏ, Tống Bách Ngạn nằm dựa, đan hai tay trước người, một quyển sách được mở ra đặt trên tay vịn ghế, cứ như mới đọc được nửa quyển, thấy mệt nên anh nhắm mắt nghỉ ngơi.


Dường như Tống Bách Ngạn đã ngủ thiếp đi.


Đặt canh gừng lên bàn sách, ma xui quỷ khiến thế nào mà Đường Lê lại đi đến, ngồi xuống cạnh ghế nằm.


Nương ánh đèn vàng ấm áp, cô chăm chú nhìn sóng mũi cao và đôi môi mỏng.


của Tống Bách Ngạn, trông như sắc bén, nhưng lại khiến cô yên lòng.


Trong đầu hiện ra nụ cười của Tống Bách Ngạn trong phòng thể dục hôm qua, Đường Lê không nhịn được cong môi.


Chẳng biết qua bao lâu, đến khi tê chân, cô mới lắng lặng đứng dậy rời khỏi phòng sách.


Chờ cửa phòng khép lại, Tống Bách Ngạn vốn đang ngủ lại mở mắt, ngồi dậy khỏi ghế nằm.


Nhớ đến đôi mắt nóng bỏng và hiếu kỳ kia, anh bật cười như không biết làm sao, lại xen lẫn dung túng.


Anh cầm lấy quyển “Song of Solomon” chưa đọc được mấy trang, phát hiện trên đó có thêm một bao thuốc lá.


  • Trước
  • Sau