Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 66 MỸ NHÂN XẾ CHIỀU, ANH HÙNG MẠT LỘ ưường Lê ngầm thừa nhận.
Thấy cô không lên tiếng, Tống Bách Ngạn nói tiếp: “Tuy nói cha mẹ mai mối không sai, nhưng xã hội bây giờ, suy nghĩ của người trẻ vẫn quan trọng hơn” Đường Lê vô thức trả lời: “Lẽ nào anh không phải người trẻ tuổi?” Thốt ra thành lời cô mới nhận ra ngữ điệu của mình không ổn.
Đường Lê hơi mím môi.
Tống Bách Ngạn cười khẽ rồi nói: “Tôi già rồi, không so được những người trẻ chừng mười mấy hai mươi giống cô” Rất ít người chịu thừa nhận mình già, nhất là những bề trên một bước lên mây với tiền đồ sự nghiệp.
Nếu thừa nhận mình già, hoàng đế cổ đại cũng đã chẳng khao khát thuốc trường sinh bất lão đến thế.
Mỹ nhân tuổi xế chiều, anh hùng mạt lộ đều là bi ai vô vọng nhất trên đời.
Nỗi bi ai này làm người ta cảm thương nhất, cũng tiếc rẻ nhất.
Nghe lời đáp như giễu cợt bản thân của Tống Bách Ngạn, Đường Lê nghĩ đến kiếp trước cô gặp anh ở ngoài Đàn Cung.
Xuyên qua cửa kính xe hạ nửa, người đàn ông tuổi 35 với tóc mai nhuộm sương.
Dù sức khỏe không tốt nhưng không lộ vẻ suy yếu, trái lại càng khiến đường nét gương mặt cứng rắn lạnh lùng hơn.
Cũng năm ấy, khu vực phía Tây nước S xảy ra rối loạn nghiêm trọng.
Là người đứng đầu quốc gia, Tống Bách Ngạn có bài phát biểu quan trọng ở Đàn Cung cho chuyện này.
Đường Lê còn nhớ lúc ấy thấy bản tin trên tỉ vi.
Tống Bách Ngạn mặc âu phục đen, sơ mi trắng phối cà vạt xanh nước biển.
Khi anh đứng trước bục diễn giảng, đèn nháy của các phóng viên chớp liên tục.
Dáng người cao ngất và khí chất chững chạc, cổ áo vest trái của anh đeo quốc huy đại bàng đầu trắng, từng hành động đều lộ ra uy nghiêm của người đứng đầu và khí chất lịch lãm.
Hai tháng sau, rối loạn ở khu vực phía Tây bị lực lưỡng vũ trang cưỡng chế trấn áp.
Lúc này Đường Lê không thể đánh đồng người đàn ông trước mắt và nhà chính trị gia thủ đoạn cứng rắn kia được.
Có lẽ là vì Tống Bách Ngạn chưa từng để lộ thái độ xa cách này trước mặt cô.
“Tối nay xảy ra chuyện như vậy, e là hai nhà Lê và Hạ không thể kết thông gia được nữa” Tống Bách Ngạn cúi đầu, đặt ấm Tử Sa lên đệm: “Vấn đề lúc trước cô nhắc qua đương nhiên đã được giải quyết” “.” Đường Lê không tiếp lời, như đang tuân thủ nguyên tắc ít nói ít sai.
Tống Bách Ngạn nhìn bộ dạng lanh lợi này của cô: “Biết mình làm sai, sợ bị quở trách à?” Quả nhiên chuyện cô làm ở nhà họ Hạ không thể gạt được anh.
Người thông mình thật sự thấy Lê Diên Nhi hết lần này đến lần khác tố cáo cô, đồng thời cẩn thận quan sát dáng vẻ lúc đó của Hạ Lãng, sẽ tin tưởng tám chín phần có cô giở trò.
Lê Văn Ngạn không chỉ trích cô tại chỗ vì không có chứng cứ.
Còn Âu Dương Thiến và vợ chồng Hạ Chính Quốc đều biết trạng thái tình thần của Hạ Lãng, và cũng vì biết rõ nên không dám nói gì.
Nếu họ vạch trần cô ngay trước mọi người, đồng nghĩa họ đang dối gạt cô để lấy một người bệnh tâm thần.
Như thế tính chất của câu chuyện sẽ càng tồi tệ...
Cửa phòng sách bỗng vang lên tiếng gõ.
Một cái đầu nhỏ ló qua khe cửa thăm dò.
Tống Cảnh Thiên liếc Đường Lê rồi trông mong nhìn Tống Bách Ngạn: “Anh Hai, em cần có gia sư ạ” Tống Bách Ngạn biết nhóc muốn tìm ai, cũng không giữ người thêm.
Đường Lê bị Tống Cảnh Thiên kéo ra khỏi phòng sách.
Cậu nhóc bắt đầu tố cáo: “Chị nhìn em đấy, giờ vẫn không quên đến cứu chị, chị không thấy việc chị làm phụ lòng em sao?” Đường Lê hỏi: “Em viết xong bảng từ mới chưa?” “Chẳng phải em đang quay về chép à” Tống Cảnh Thiên đưa cô về phòng mình: “Chị chờ một lát đã, chờ chú Hồ về, em bảo chú ấy đưa chị về trường”