Chương 57 Bảo bối của ngài Tống - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 57 CHỊ ĐẾN GẢ CHO TÊN NGU KIA SAO?


B 1Đường Lê phát hiện, cậu bé không chạy vụt đi như trước.


“Chị đến gả cho tên ngu kia sao?” Cậu bé đột ngột hỏi cô.


Đường Lê đi đến trước cửa sổ hỏi ngược lại: “Sao em biết chị đến làm gì?” Cậu bé mở to đôi mắt đen láy nhìn lại cô, đáp thờ ơ: “Nghe Hạ Béo nói thôi.


Con trai ông ta hở ra là đánh người, chị gả cho anh ta chắc chắn về sau xui xẻo rồi” “Thế nên vừa rồi em cầm súng đánh chị vì muốn đuổi chị đi à?” Cậu bé nhai thịt bò khô không chối.


Ngay lúc này biệt thự đối diện có tiếng phụ nữ gọi từ xa: “Cảnh Thiên!” “Tới ngay!” Cậu bé quay đầu, sau đó cũng biến mất khỏi cửa sổ.


Dù đã sớm biết tĩnh thần con trai Hạ Chính Quốc có vấn đề, nhưng giờ được cậu bé nhắc nhở, sau khi sống lại, tìm Đường Lê tuy đã nguội lạnh cứng rắn nhưng nay lại bị khuấy động.


Một đứa bé không quen biết còn làm được như thế, nhưng ba cô lại muốn đẩy cô vào hố lửa, còn lấy tiếng là lo nghĩ cho cô.


Sự lo nghĩ này thật châm chọc làm sao.


Đường Lê ra khỏi phòng vệ sinh, Lê Văn Ngạn cũng đã dẫn theo vợ đến, đang trò chuyện với vợ chồng Hạ Chính Quốc ở sảnh cửa trước.


Nhìn thấy Đường Lê, bà Hạ lập tức mỉm cười đi đến.


“Dường như A Lê hơi ngượng!” Bà ta kéo tay Đường Lê, bầu không khí vô cùng hài hòa.


Đường Lê mím môi, bộ dạng đúng là giống như đang xấu hổ.


Chỉ là so với Lê Diên Nhi ăn mặc lộng lẫy đang khoác tay Âu Dương Thiến thì Đường Lê mặc váy trắng dính bùn ở hông trông càng có vẻ thấp hèn.


Khi mọi người ngồi vào phòng ăn, Hạ Chính Quốc yêu cầu người giúp việc: “Gọi cậu chủ xuống dùng bữa” “Nào, A Lê, đến ngồi cạnh dì” Bà Hạ ngoắc.


Đường Lê làm như không chú ý đến hai vị trí trống sóng đôi, ngoan ngoãn qua đó ngồi.


Không lâu sau, người giúp việc đi xuống báo lại cậu chủ không muốn ăn cơm.


“Không thấy mọi người đang chờ mình nó à?” Vẻ mặt Hạ Chính Quốc lập tức đen thui: “Đi gọi lại, dù có trói cũng phải đưa người xuống” Bà Hạ gọi người giúp việc lại: “Để tôi đi Hôm nay là ngày chính thức để con trai xem mắt vợ, không thể xảy ra chuyện được.


“Hai mươi bảy rồi vẫn như đứa trẻ” Bà Hạ cười giảng hòa: “Mọi người dùng bữa trước đi, tôi lên xem sao, chắc lại đang chơi game rồi” Đối với Đường Lê, màn này rất quen thuộc, vì kiếp trước cũng như thế.


Đúng như dự đoán...


Lê Diên Nhi đứng dậy trước: “Hay là cháu và chị cùng đi” Đôi mắt hạnh của cô ta cong lại như vầng trăng khuyết: “Cháu rất thích cách bày trí của nhà chú Hạ, muốn lên tầng hai xem sao, tiện thể gọi anh Hạ Lãng xuống luôn” Về mặt Hạ Chính Quốc tươi tắn lại, cười chỉ Lê Diên Nhi, nói với Lê Văn Ngạn: “Cô con gái này của anh tuyệt thật, ngoại trừ biết diễn xuất, còn giỏi xếp đặt nữa.” “Anh đừng khen con bé” Lê Văn Ngạn cũng thấy vui: “Anh nói thế nó lại tự cao đấy” Âu Dương Thiến cười nhìn con gái: “Cả ngày chỉ biết làm càn” Lê Diên Nhi le lưỡi, đi vòng đến cạnh Đường Lê.


“Đi, chúng ta đi gọi người.” Bị Lê Diên Nhi kéo tay, Đường Lê phối hợp đứng dậy, mặc cho đối phương kéo mình ra khỏi phòng ăn.


Lên tầng hai, Lê Diên Nhi lập tức hất tay Đường Lê cứ như nơi đó có virus chết người vậy.


Nhìn gương mặt đầy khinh bỉ của cô ta, Đường Lê nhếch môi.


Kiếp trước Lê Diên Nhi kéo cô lên tầng, hai người vào phòng Hạ Lãng gọi đối phương dùng bữa.


Ngờ đâu...


Cô vừa vào phòng ngủ, cửa phòng đã bị khóa bên ngoài.


Hạ Lãng mắc chứng tự kỷ nghiêm trọng, cửa sổ phòng anh ta vẫn luôn kéo rèm.


Nếu bị ai đó quấy rầy đột ngột, anh ta sẽ cáu kính như dã thú mất lý trí.


  • Trước
  • Sau