Chương 52 Bảo bối của ngài Tống - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 52 CAN THIỆP HƠI NHIỀU hi ấy, Dư Tuệ là nhân viên phục vụ của khách sạn.


Nhìn thấy cô, Dư “4 Tuệ mỉm cười, cung kính gọi “bà Hàn”, dáng vẻ thận trọng lấy lòng cứ như sợ cô đột ngột làm khó, khiến cô ta mất việc.


Sau đó trong bữa tiệc, Đường Lê nghe người phụ nữ cùng bàn nhắc một vài chuyện trong giới, trong đó có chuyện về Dư Quốc Phong, ba của Dư Tuệ.


Dư Quốc Phong là quản lý cao cấp của ban ngành nào đó, đầu năm nay đã bị bắt vì tham ô công quỹ để đánh bạc.


Đồng thời ông ta cũng bị phanh phui ngoại trừ nợ nần cờ bạc một khoản kếch xù, còn nuôi dưỡng một cặp mẹ con làm tình nhân.


Mẹ con chung chồng, chuyện phong lưu này nhanh chóng truyền đi nhà nhà đều biết.


Mà hành vi “có tình có nghĩa” của Dư Quốc Phong cũng bị người trong giới vui vẻ bàn tán.


Dư Quốc Phong đã giúp hai mẹ con đó làm xong thủ tục di dân từ sớm, thấy chuyện mình giả con dấu mộc bại lộ bèn lập tức đưa họ ra nước ngoài, thậm chí còn mua một biệt thự ở Canada cho họ.


Đến khi bị bắt, Dư Quốc Phong chỉ để lại cho mẹ con Dư Tuệ món nợ hơn ba mươi triệu.


Nhà Dư Tuệ và mẹ đang ở cũng bị ngân hàng mang đi đấu giá.


Chuyện đáng để làm đề tài tám chuyện nhất chính là, đứa con trong cặp tình nhân mà Dư Quốc Phong nuôi lại là bạn học của con gái ông ta.


Khi ấy, quan hệ vợ chồng giữa Đường Lê và Hàn Kế Phong gần như đóng băng, bên ngoài cũng bằng mặt không bằng lòng.


Dù cô tò mò cũng sẽ không chủ động hỏi thăm chuyện nhà họ Dư từ anh ta.


Tám giờ tối, một tin nhắn nhóm được gửi đến điện thoại của từng sinh viên ngành diễn xuất.


Cuối tháng Mười, Học viện Nghệ thuật sẽ tổ chức tiệc tối đón mừng tân sinh viên.


Nay lãnh đạo học viện đã suy xét mức độ ảnh hưởng của chuyện buổi sáng nên đã hủy bỏ quyết định để Dư Tuệ đóng nhân vật chính ca kịch trước đó, để sinh viên năm hai của bốn lớp tự bàn bạc, chọn ra người khác lấp vào vị trí trống.


Ngô Tuyết Hàm đọc tin nhắn xong thì lấm bẩm: “Nếu đã từng học múa thì trong ngành chúng ta, mình nhớ chỉ có Y Ninh” Nhắc đến Tưởng Y Ninh, Đường Lê nhớ về một người khác.


Vào học kỳ hai năm nhất, cô từ thư viện về ký túc xá ban đêm, đi tắt qua rừng cây nhỏ ở Bắc Uyển, thấy Tưởng Y Ninh ôm ấp một nam sinh đeo kính.


Về sau, sinh viên ngành diễn xuất và ngành biên đạo chung đụng nhiều, nên cô biết nam sinh kia tên Viên Tiến.


Nhưng kiếp trước cô chung phòng với Tưởng Y Ninh ba năm, Tưởng Y Ninh luôn nhấn mạnh mình chưa từng yêu đương.


Đường Lê là sinh viên khác biệt ở trường, đương nhiên sẽ không nói ra chuyện mà mình tình cờ phát hiện.


Cô lại nhớ tới một chuyện khác.


Nhưng vì ký ức mơ hồ, cô đành phải hỏi Ngô Tuyết Hàm: “Thành tích thi cuối kỳ của học kỳ trước, người xếp sau mình là ai?” Ngô Tuyết Hàm nhớ lại: “Hình như là Y Ninh” Chẳng trách...


Đường Lê cười khẽ như đã hiểu.


“Hóa ra hai người có thành tích tốt nhất lớp lại chung phòng với mình, tiếc thay mù mờ như mình không thể giành được học bổng như các cậu” Ngô Tuyết Hàm hâm mộ, bỗng như nhớ ra gì đó, nghiêng đầu nhìn Đường Lê, nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi A Lê, mình quên là cậu...” Ngô Tuyết Hàm không nói tiếp vì sợ Đường Lê buồn.


Danh sách học bổng kỳ này đã được thông báo hôm thứ năm, không có tên Đường Lê.


Giờ người đứng đầu nhận học bổng là Tưởng Y Ninh.


Thấy ánh mắt lo lắng của Ngô Tuyết Hàm, Đường Lê mỉm cười: “Tạm thời mình không thiếu tiền, dù không có học bổng vẫn không đến nỗi khó khăn” “Cậu có tiền trang trải thật à?” Ngô Tuyết Hàm vẫn không yên tâm.


Đường Lê đáp ừ, mỉm cười: “Mới đây gặp được người làm việc thiện” Cô thoáng ngừng rồi nói tiếp: “Chỉ là can thiệp hơi nhiều”


  • Trước
  • Sau