Chương 46 Bảo bối của ngài Tống - TruyenVipFull  
  • Truoc
  • Sau

Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com


Chương 46 DÂY ĐỎ CÔ TẶNG NHIỀU NĂM TRƯỚC D ù không hiểu nhưng Đường Lê vẫn đáp vâng.


Sau đó, cô thấy Tống Bách Ngạn chìa tay ra.


Khi khăn lông chạm lên trán, Đường Lê vô thức muốn né tránh, nhưng giọng nói quyến rũ của Tống Bách Ngạn truyền đến từ đỉnh đầu: “Dù sao cũng là đồ ồn tàn hôn ko vi tbmg chua leo hân bìnE tường ph ch g nh Trên khăn lông còn có mùi cơ thể anh.


Đường Lê ngây người, không kìm được nhìn người đàn ông bên cạnh.


Cô nhớ đến đêm mưa hôm đó, trong căn phòng nồng hương trà, Tống Bách Ngạn cũng đứng trước mặt cô như thế.


Chỉ khác là cảm nhận của cô.


Ngoại trừ hồi hộp ra còn có cảm xúc khó diễn tả.


Cảm xúc như ngượng ngùng, nhưng cũng không hẳn, khiến cô cảm thấy bất lực.


Vì sự khó chịu này, cô chủ động lên tiếng: “Hay để tôi tự lau” Giọng rất thấp, còn mất tự nhiên.


Tống Bách Ngạn nghe thế liền đưa khăn lông cho cô.


Ngay khi Đường Lê bắt được chiếc khăn kia, ngón tay cô vô tình chạm phải lòng bàn tay của anh.


Khác với đầu ngón tay hơi lạnh của cô, bàn tay của anh có sự ấm áp khi vừa vận động xong.


Cũng có thể vì nhiệt độ cơ thể đàn ông vốn cao hơn phụ nữ.


Đường Lê mất tập trung nghĩ thế.


Từ khóe mắt của mình, cô chú ý tới sợi dây đỏ quấn quanh cổ tay phải của Tống Bách Ngạn.


Nói đúng hơn là mấy sợi dây đỏ bện thành dây đeo tay.


Chất lượng dây đeo không tốt, có vẻ đã cũ.


Trên làn da màu mạch, dây đỏ chẳng những không khiến anh trông yếu đuối, mà thay vào đó, kết hợp với đồng hồ đeo bên tay trái lại tăng thêm khí chất không ngôn từ nào có thể diễn tả.


Gó lẽ vì cô nhìn chăm chú quá lâu, nên Tống Bách Ngạn lại nhìn về phía cô.


Dù ánh mắt anh ấm áp, Đường Lê vẫn không dám đối mặt.


Có lẽ là sự chênh lệch tuổi tác khiến cô không thể lấy thái độ ngang hàng khi ở trước mặt anh.


Hoặc là...


do chức vị đối phương quá cao.


Đường Lệ mượn động tác lấy khăn lông lau trán ngăn lại ánh mắt Tống Bách Ngạn, vừa như lơ đãng, giải thích hành động thất thố của mình: “Lúc trước tôi cũng có dây đeo tay như thế” “Về sau mất rồi à?” “.” Đường Lê không ngờ Tống Bách Ngạn sẽ tán gẫu chuyện này với mình.


Dù gì với thân phận địa vị như anh, anh hẳn là nên hứng thú với chuyện lớn quốc gia mới đúng.


Nếu đã bị hỏi, Đường Lê cũng nói thật: “Rất nhiều năm trước đã tặng cho người ta” Dây đeo tay đó là mẹ đã đeo cho cô khi cô chào đời, ở Điền Nam.


Vòng tay màu đỏ tượng trưng cho hy vọng cả đời bình an thuận lợi.


Vì qua lâu rồi, sợi dây đeo đó chỉ còn mơ hồ trong trí nhớ của cô...


Ngay lúc này, Quý Minh vốn canh ở cửa đi đến bên cạnh Tống Bách Ngạn, cung kính nói: “Nghị viên Lê và Kiểm sát trưởng Hạ đến” Đường Lê muốn tránh cũng không kịp nữa.


Vừa quay đầu, cô đã thấy Lê Văn Ngạn và Hạ Chính Quốc.


Lê Văn Ngạn đi đầu.


Dù ông ta là nghị viên, theo lý nên giữ khoảng cách với Tống Bách Ngạn.


Nhưng sang năm là tổng tuyển cử, có những mối quan hệ không nên dè chừng đến thế.


Huống hồ Tống Bách Ngạn còn có quan hệ sâu xa với nhà họ Phương.


Ngoại trừ yêu cầu công tác, bình thường Tống Bách Ngạn rất kín đáo, không hay xuất hiện ở những buổi xã giao.


Vì thế, vị Bộ trưởng Bộ Tài chính này khiến người ta không đoán được.


Cộng thêm Tống Bách Ngạn mới hơn ba mươi.


Ở tuổi này, địa vị này, có thể đoán được anh có thủ đoạn như thế nào.


Vừa rồi, thư ký của Kiểm sát trưởng Hạ báo lại là có thấy vệ sĩ của Tống Bách Ngạn ở phòng tập thể thao, thế nên Lê Văn Ngạn và Hạ Chính Quốc mới vội vã đến đây.


Nếu có thể qua lại nhiều hơn với Tống Bách Ngạn, với tình hình trước mắt thì đối với ông ta và cả nhà họ Lê hoàn toàn là chuyện tốt.


  • Trước
  • Sau