Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 43 SỢ NHẤT LÀ BẦU KHÔNG KHÍ ĐỘT NGỘT YÊN ĂNG...
Tiếp đó, ông bà Hạ thấy cô cúi đầu với nét mặt rụt rè, giọng cũng rất thấp: “Nhà trường muốn con nộp năm mươi nghìn phí tài trợ, con đã nghĩ rất nhiều cách nhưng thật sự không trả được.” (í B a..” Giọng nói ngập ngừng của Đường Lê đột ngột chen vào.
Lê Văn Ngạn: “7 “Sao giờ con mới nói” Âu Dương Thiến lúng túng, giải thích nhưng đồng thời cũng là hòa giải: “Hồi tháng Tám dì đã chuyển học phí vào thẻ cho con.
Còn về phí tài trợ, con không nên giấu người nhà.
Chẳng phải chỉ năm mươi nghìn thôi sao, lát nữa về dì lại chuyển vào thẻ cho con” Đường Lê ngập ngừng: “Con không cần tiền của dì đâu, làm thế Diên Nhi sẽ không đánh con nữa” “II” Lê Diên Nhi giận đến giậm chân: “Chị nói lung tung!” Thấy đứa con gái khờ của mình lại sắp bị chọc giận mất khống chế, Âu Dương Thiến ngắt lời: “Chị em hai các con có đùa giỡn cũng phải giữ chừng mực.
Giờ ra ngoài đi, xử lý mọi khúc mắc rồi hãng vào lại” “Mẹ!” Lê Diên Nhi tủi thân.
Đường Lê cầu còn không được, cô bèn xoay người rời đi.
Ra khỏi tầng ba tiệm bowling, Đường Lê không hề dừng bước.
Câu lạc bộ rất lớn, hàng lang thông đến nhiều ngả rẽ.
Cô thấy mất phương hướng, chỉ có thể tìm thang máy theo trí nhớ.
Khi đi qua phòng tập thể thao, khóe mắt thoáng qua một bóng người quen thuộc, chính là Quý Minh cầm khăn lông đứng bên cửa sổ.
Đoán được gì đó, Đường Lê dừng bước.
Nhìn theo ánh mắt Quý Minh, quả nhiên nhìn thấy Tống Bách Ngạn.
Quý Minh giống như cái bóng của Tống Bách Ngạn, chẳng những xử lý chuyện thường ngày mà còn chịu trách nhiệm về an toàn của anh.
Thế nên, nếu gặp Quý Minh ở đâu, để ý một chút sẽ có thể tìm được Tống Bách Ngạn.
Trong phòng tập thể thao, Tống Bách Ngạn đang luyện tập cơ lưng trên.
Dù giờ cô đã ra ngoài, nhưng không thể chắc chắn vợ chồng Hạ Chính Quốc sẽ không “chấm” cô.
Gó Lê Văn Ngạn và Âu Dương Thiến lo liệu đâu vào đấy ở giữa, bốn chữ “xứng đôi vừa lứa” đủ khiến nhà họ Hạ không so đo hành vi “không khéo léo” của cô.
Lê Văn Ngạn muốn gả cô vào nhà họ Hạ, kiếp trước không thiếu phần Âu Dương Thiến thêm dầu vào lửa.
Giờ hôn sự được đẩy lên sớm, hẳn là sự “trừng phạt” của Âu Dương Thiến dành cho cô, “trừng phạt” dạo này cô không biết nghe lời.
Đường Lê luôn đút tay phải vào túi áo khoác, bên trong là bao thuốc lá mấy hôm nay cô luôn mang theo, cũng là bao thuốc cô lấy trên xe Tống Bách Ngạn vào đêm đó.
Đầu ngón tay đụng vào mặt hộp kim loại lành lạnh khiến ngón tay cô hơi co lại.
Trong thoáng chốc, một số ý tưởng không thiết thực lướt qua đầu, nhanh đến mức cô không dám nắm bắt, hay nói cách khác là không dám nghĩ thêm.
Đang định rời đi, cô lại thấy Quý Minh ra khỏi phòng tập thể thao.
Quý Minh không cầm khăn lông nữa, đang đi về phía cô, cũng đồng nghĩa đã phát hiện cô.
Đến trước mặt cô, Quý Minh cung kính nói: “Sếp nói, nếu cô Đường không vội thì ngài ấy có mấy câu muốn hỏi cô Đường” Sáng thứ bảy, trong phòng tập thể thao lại không có mấy người.
Đường Lê đi theo Quý Minh.
Tống Bách Ngạn đang ngồi trên đệm máy tập cơ lưng trên, cầm khăn lông lau tóc.
Đưa người vào rồi, Quý Minh lắng lặng đi ra.
Tống Bách Ngạn thả khăn lông xuống, ngẩng đầu nhìn Đường Lê, đôi mắt sâu thẳm dịu dàng dừng lại trên mái tóc cô: “Con gái ở tuổi của cô, tóc đen là phù hợp nhất” Đường Lê cũng không lòng vòng, hỏi thẳng: “Cậu Quý nói...
ngài có chuyện muốn hỏi tôi?” Tống Bách Ngạn không phủ nhận, nhưng không trả lời ngày, cầm ly nước bên cạnh máy tập.
“.” Đường Lê cảm thấy mình bị ngó lơ.