Đọc full truyện tại truyenvipfulll.com
Chương 42 ĐÀN ÔNG ĐỀU THÍCH RA VẺ B ên phải nội dung bài phỏng vấn có ảnh của Tống Bách Ngạn.
Quần tây thẳng thớm, chân dài bắt tréo, khí chất phong độ của người bề trên.
Đường Lê nhìn chăm chú người đàn ông trong bức ảnh.
Anh không phải kiểu khôi ngô lịch sự mà là anh tuấn nho nhã, như một vò rượu lâu năm, không thể nhìn thấu đáy, cần phải thử nhấm nháp, nhưng lại bất cẩn rơi vào thế bị động trước mặt anh.
Trong khoảnh khắc, Đường Lê nghĩ đến cụm từ: ra vẻ.
Dường như đàn ông có quyền thế đều như thế.
Nghĩ vậy, khóe miệng cô hơi nhếch lên.
Nhận ra mình thất thố, Đường Lê lập tức kìm nén tâm tư.
Cô ngẩng đầu nhìn ngoài cửa xe, nhận ra xe đang dừng lại bên ngoài một salon làm tóc.
Giang Viễn nói: “Nghị viên đã căn dặn, trước khi gặp ngài ấy, cô phải nhuộm lại tóc” Anh ta còn chưa dứt lời, Đường Lê đã đẩy cửa xuống xe.
Mười giờ hai mươi lăm phút, Đường Lê bị Giang Viễn đưa đến một câu lạc bộ nghỉ dưỡng.
Trong tiệm bowling thỉnh thoảng truyền đến tiếng ki bị đổ ngã.
Đường Lê vừa vào đã thấy Lê Diên Nhi.
Lê Diên Nhi mặc quần áo vận động màu trắng, trông 1 ngây thơ hoạt bát, che miệng cười mí mắt cong cong.
Âu Dương Thiếu ngồi cạnh cô ta đang trò chuyện vui vẻ với một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi.
Đến khi thấy rõ mặt mũi người phụ nữ đó, cánh tay đặt bên người Đường Lê siết chặt lại.
“Nghị viên vẫn đang chờ cô.
Trợ lý Giang ở bên cạnh nhắc nhở.
Đường Lê đứng ngây ra đó không nhúc nhích.
Cô đã nhìn thấy Lê Văn Ngạn đứng trước đường băng, và cả người đàn ông trung niên bên cạnh ông ta.
Đối phương mặc áo Polo xanh nhạt và quần dài, chắp hai tay sau lưng, mỉm cười hài lòng.
Chuyện xảy ra ở kiếp trước, kiếp này cô vẫn không thể tránh khỏi.
Thậm chí còn sớm hơn hai năm...
Lê Diên Nhi phát hiện ra Đường Lê ở trước cửa: “A Lê đến kìa!” Về mặt hân hoan khác biệt với cái trừng mắt lạnh nhạt lúc trước.
Nói xong, cô ta chạy đến đón, thân mật kéo cánh tay Đường Lê, nói về phía đường băng: “Ba, chú Hạ, A Lê đến rồi, mọi người đừng chỉ lo chơi bóng nữa!” Đường Lê nhìn Lê Diên Nhi tươi cười lộ má lúm đồng tiền cũng mỉm cười theo.
“Đây chính là A Lê sao?” Bà Hạ đã đứng dậy.
Lúc trước ông Hạ nói muốn kết thân với nhà họ Lê, biết đối phương là con riêng, bà ta đã phê bình kín đáo.
Nhưng nay thấy người thật, sự khó chịu kia đã hóa thành mây khói.
Dù sao thì con trai họ chỉ thích con gái xinh đẹp dịu dàng ít nói như vậy!
Nếu Lê Văn Ngạn đã chủ động nhắc chuyện kết thân, tương lai bà ta cũng sẽ không bạc đãi đứa con gái này.
Kéo tay Đường Lê, bà Hạ cẩn thận quan sát một phen, càng nhìn càng thấy thích, cũng chú ý vết thương trên trán cô: “Sao mặt cháu lại bị thương thế?” Trước khi Đường Lê lên tiếng, Âu Dương Thiến đã cười mỉm giải thích: “Hai đứa nhỏ tranh cãi nên bất cẩn bị cầu thang, một đứa dập đầu một đứa trật tay.
Tôi mới nói, phải cho hai đứa nó ghi nhớ bài học, xem thử lần sau còn dám gây chuyện như vậy nữa không” “Con gái hoạt bát mới tốt, tôi rất thích” “Em có thích cũng không thể làm con gái em!” Tiếng cười của người đàn ông trung niên truyền đến.
Bà Hạ vờ trừng chồng mình: “Thế làm con dâu của em, được chưa?” Những lời này nghe như đang đùa, thật ra hai nhà đã tự hiểu lấy.
Lê Văn Ngạn cùng ngồi xuống với Kiểm sát trưởng Hạ, gương mặt lộ vẻ nhẹ nhõm khi chuyện lớn đã thành.
Ông ta nhận khăn lông vợ đưa để lau tay, cười nói: “Bà Hạ thích A Lê cũng là phúc của con bé”